Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 129: thế giới 5- thế giới săn gϊếŧ (10)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :Thế giới - Thế giới săn gϊếŧ ()

Editor: Tiêu

Beta: Min

Hạ Thanh Đường bị tổng thống không chút lưu tình đá một phát khỏi phòng tiếp khách, cô bĩu môi, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Người ngồi trong kia là Nhiếp Gia, nói cho cùng thì Nhiếp Gia...

Hội nghị buổi chiều, đề tài họp có liên quan đến Nhiếp Gia.

Sau khi Thẩm Tô cho các lãnh đạo cao tầng xem trận chiến ở trại cải tạo kia, lãnh đạo ở các khu vực vốn muốn chiêu an Nhiếp Gia cũng đồng loạt thay đổi ý kiến. Nhiếp Gia chính là một kẻ điên, phái cả Thẩm Tô lẫn Khổng Phỉ đi cũng không thể chế phục được y mà còn mất một Khổng Phỉ, bây giờ y thăng cấp, lại càng trở nên mạnh mẽ, đã không còn nằm trong phạm vi khống chế nữa rồi. Y một lòng làm kẻ địch với nhân loại, nhiều năm đàm phán chiêu an cũng như dùng phương pháp bạo lực đều vô hiệu, giờ y thành công thăng cấp, chỉ số nguy hiểm của y đã vượt xa ốc đảo.

() chiêu an: kêu gọi đầu hàng.

"Sau khi Ninh Lãng lên đài cũng không thấy bất kỳ động tác nào, tôi cho rằng việc cấp bách nhất hiện giờ là phải nhanh chóng xử lý Nhiếp Gia, không tiếc bất kỳ giá nào." Thẩm Tô cắn răng, trong mắt tràn ngập sự căm hận.

"Không tiếc bất kỳ giá nào? Thẩm Thiếu tướng, trong mắt cậu ai sẽ là cái giá để đánh đổi?" Hạ Thanh Đường không vui nói.

Thẩm Tô cả giận nói: "Nhiếp Gia và Ninh Lãng đều là một loại người, nếu Ninh Lãng biết Nhiếp Gia thăng cấp chắc chắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để lôi kéo hợp tác, một khi gã liên thủ với Nhiếp Gia, ngài có từng nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào không, Trung tá."

"Theo như ý anh, không tiếc bất kỳ giá nào để gϊếŧ Nhiếp Gia thì gần như phải dùng toàn bộ lực lượng vũ trang của Hoa quốc, đến lúc đó, cứ coi như là Nhiếp Gia thực sự chết, thì cũng chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Sự tồn tại của Hoa quốc là vì hòa bình, mà không phải nghe theo ý kiến chủ quan của anh, trả thù riêng của Khổng Phỉ." Thời Kham ngắm một cái thẻ, không hề khách khí mà đạp một phát vào điểm chột dạ của Thẩm Tô.

Thẩm Tô trợn trắng mắt, gã bất mãn thái độ của lãnh đạo cao tầng từ lâu, Khổng Phỉ bị gϊếŧ, cái mạng này của bạn thân gã rốt cuộc có tính là gì không!

"Khổng Thiếu tá chết trận, có phải là không có chút ý nghĩa nào không?" Thẩm Tô châm chọc nhìn Thời Kham, "Thiếu tướng, bản thân Khổng Thiếu tá là dị năng giả cấp năm, cúc cung tận tụy vì Hoa quốc, đồng thời cũng gánh biết bao nguy hểm khi bị ghi hận và ám sát. Cậu ấy chết trận vì nước, chịu khổ bị gϊếŧ chết, ngài vẫn muốn kết minh cùng hung thủ, ngài không sợ làm lạnh tâm dị năng giả Đồn phái sao?"

Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh.

Thời Kham dùng đầu ngón tay chậm rãi nâng vành mũ, lười nhác mà liếc Thẩm Tô một cái.

"Để hai sĩ quan cao cấp của quốc gia không tiếc bất cứ giá nào vây gϊếŧ thủ lĩnh tổ chức Sa phái, Thượng tá tự ý truyền đạt nhiệm vụ này đã bị cách chức điều tra, Khổng Phỉ và một Thượng tá khác cùng với các chiến sĩ hy sinh vào đêm đó chính là cái giá đánh đổi." Thời Kham hờ hững nói, "Cậu và Khổng Phỉ là sức chiến đấu quý giá cũng như sĩ quan cao cấp của quốc gia, các người không có não à, ngay cả vị trí của mình mà cũng không phân rõ được?"

Thẩm Tô bị mắng mà cực kỳ tức giận nhưng lại không có cách phản bác. Lúc đó hành tung của Nhiếp Gia bị điều tra ra một cách chính xác, đó là cơ hội ngàn năm có một, Thượng tá căn bản chưa kịp báo cáo lên cấp trên liền tự ý quyết định để gã và Khổng Phỉ đi làm nhiệm vụ. Khi đó gã và Khổng Phỉ cũng tràn đầy tự tin... Ai mà ngờ rằng kết quả sẽ thảm đến mức đó.

Chuyện này mà truy cứu trách nhiệm thì Thẩm Tô cũng khó chối tội.

"Đồn phái và Sa phái là cách xưng hô của những kẻ mưu toan chia tách chủng tộc, Thẩm Thiếu tướng cảm thấy bản thân là dị năng giả của Đồn phái?" Có người âm u nói.

Thẩm Tô trầm mặc một lúc, "Tôi chỉ là nhất thời lỡ lời."

Điện thoại trong túi Hạ Thanh Đường vang lên một tiếng 'ting', cô cúi đầu nhìn qua sau đó thấp giọng nói với Thời Kham: "Chị của tôi nói Nhiếp tiên sinh đã rời đi được mười phút, cũng sắp đến rồi."

Thời Kham tùy ý gật đầu.

Những người khác còn đang cãi vã, gần như toàn bộ đều không mưu mà hợp với ý kiến của Mặt trận thống nhất, cả phòng hội nghị ầm ĩ hết cả lên, mặt đỏ tới mang tai, không ai nhường ai.

Hạ Thanh Đường vỗ bàn nói: "Đề tài liên quan tới Nhiếp Gia không cần thảo luận lại nữa, Nhiếp Gia đã gặp Hạ Điềm Tổng thống từ sớm, đồng thời được Tổng thống tin tưởng, từ giờ trở đi sẽ là đồng minh của chúng ta."

Phòng hội nghị ầm ĩ bỗng chốc trở nên yên lặng.

Thời Kham gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, liếc Hạ Thanh Đường một cái, nói: "Nhiếp Gia đã rời khỏi tổ chức thợ săn, y nhận được quốc tịch Hoa quốc, cũng không phải là đồng minh mà là đồng đội."

"Không thể nào!" Thẩm Tô tức giận, đập bàn đứng lên.

Cái tên Nhiếp Gia kia sẽ rời khỏi tổ chức thợ săn mà một tay y tạo dựng lên?

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thời Kham cong môi cười: "Mời vào."

Cửa phòng hội nghị bị người ở bên ngoài đẩy ra, người vào không ai khác ngoài Nhiếp Gia.

Con người khiến cả Hoa quốc lẫn Mỹ quốc coi là đại họa - Nhiếp Gia, y đứng ở cửa, trên mặt có ý cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: "Buổi chiều tốt lành, các vị."

Trong phút chốc, ngoại trừ Thời Kham và Hạ Thanh Đường thì những người khác đều đột nhiên đứng lên lui về sau một bước, trong mắt là sự kinh hãi.

Thời Kham trịnh trọng giới thiệu cho Nhiếp Gia, cũng đưa Nhiếp Gia ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị sẵn, sau khi tan họp thì Hạ Thanh Đường đi chuẩn bị những việc cần làm. Sau khi mọi người tỉnh táo lại, đối với việc Nhiếp Gia gia nhập chỉ có vui mừng vô cùng. Dù lúc trước có bàn luận gϊếŧ y như thế nào thì cũng chỉ là xây dựng trên nền móng y là mối nguy hại cho quốc gia.

Dị năng giả hệ kim cấp sáu, cùng với một dị năng giả hệ trị liệu cấp năm, điều này đối với Hoa quốc trước có sói sau có hổ chẳng khác nào niềm bất ngờ và hy vọng cực kỳ lớn. Trong thời đại này, nếu Hoa quốc muốn đứng trên lập trường phản chiến chỉ có thể nâng cao thực lực của mình, chỉ có đủ mạnh mới có tư cách gánh vác ngọn cờ phản chiến, Nhiếp Gia đến quá đúng lúc.

Nhưng những người đang ngồi ở đây đều là sĩ quan cao cấp, họ không bị kích động nhất thời làm đầu óc ngu muội, rất nhanh liền có người đưa ra nghi ngờ đối với hành động của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia thoải mái cung cấp vị trí căn cứ tổ chức và các bố trí phòng ngự cũng như dị năng của từng thành viên một cách cụ thể và tỉ mỉ, chứng minh thành ý của mình.

"Tôi đi nghiệm chứng một chú." Thẩm Tô đứng lên, ánh mắt nhìn Nhiếp Gia vẫn luôn mang theo chán ghét và căm hận, "Nhiếp Gia, mày dùng toàn bộ sự tồn vong của tổ chức thợ săn để lấy được sự tin tưởng khi quy hàng, đại nghĩa diệt thân như vậy, tao rất khâm phục."

Gã trào phúng Nhiếp Gia là một tiểu nhân đê hèn, nhưng Nhiếp Gia cũng chẳng thèm để ý.

Thẩm Tô lập tức muốn dẫn người tới căn cứ của tổ chức thợ săn, lúc đi ngang qua Nhiếp Gia, gã nghiến răng nói: "Mặc dù mày đã có được sự tin tưởng của Tổng thống nhưng tao sẽ không thừa nhận thân phận của mày."

"Tôi tới đây không phải vì sự thừa nhận của cậu, đừng quá coi trọng bản thân như vậy, nên làm gì thì làm đi." Nhiếp Gia mỉm cười, lịch sự mà đáp lời gã.

Lần đấu đá tóe lửa này kết thúc một cách ngắn ngủi bằng việc Thẩm Tô giận dữ rời đi, Hạ Thanh Đường cũng bị Thời Kham bảo đi sắp xếp cho những người khác.

Nhiếp Gia hướng về phía mọi người nói: "Tôi biết trước đây tôi để lại ấn tượng không tốt cho mọi người, khiến mọi người không thể tin tưởng tôi, không quan trọng, tôi không ép mọi người. Tôi chỉ muốn nói rõ một điều, tôi chỉ làm việc vì Thời Kham, cho nên các người không cần lo lắng tôi có ý đồ khác, quốc tịch, quyền lực, địa vị, mấy thứ này tôi không có hứng thú."

Thời Kham lười biếng gõ gõ bàn, ngoắc ngón tay ra hiệu y ngồi xuống cạnh mình.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thực ra bọn họ không quá lo lắng về điều này, với thực lực và tính cách của Nhiếp Gia, nếu y muốn làm gì Hoa quốc thì đã phát động chiến tranh từ sớm, đâu cần y đến nằm vùng? Huống hồ, Hoa quốc còn có vương bài là Tống Thượng úy, Mỹ quốc và ốc đảo ít nhiều gì cũng có gián điệp, nhưng Hoa quốc không có, cũng là vì Hoa quốc có Tống Noãn Dương.

Nếu Nhiếp Gia thực sự có tâm tư gì khác cũng không giấu được bao lâu.

Buổi tối, Nhiếp Gia cùng Thời Kham tới quân khu của Mặt trận thống nhất, sắp xếp công việc cho đám người Mạnh Giai. Những người này dù sao cũng từng là thành viên của thợ săn, khó tránh khỏi việc sẽ có mâu thuẫn với người bản xứ, Thời Kham trực tiếp dặn Hạ Thanh Đường đưa người vào quân khu.

"Đại ca, cảm ơn anh." Mạnh Giai gõ cửa đi vào phòng làm việc của Hạ Thanh Đường, đi tới bên người Nhiếp Gia nhẹ giọng nói cảm ơn.

Nhiếp Gia vội vàng sắp xếp năng lực của những người này, nghe vậy chỉ cong môi cười nhạt, "Đây là cam kết của tôi với mọi người, không cần cảm ơn."

"Uống cà phê không?" Hạ Thanh Đường đứng lên xé một gói cà phê pha sẵn, pha rồi đưa cho Mạnh Giai.

Mạnh Giai nhìn cấp bậc trên vai Hạ Thanh Đường là Trung tá, hô hấp hơi khựng lại chút. Trước đó không lâu bọn họ còn là kẻ địch của nhau, giờ một sĩ quan cao cấp lại có thể không có bất kỳ mâu thuẫn nào mà tiếp nhận bọn họ, thậm chí còn bình thản mời cô dùng cà phê.

"Cảm ơn." Mạnh Giai nhận cà phê, không khống chế được mà mắt hơi đỏ.

Ước nguyện từ đáy lòng của cô chính là hòa bình có thể nhanh chóng tới.

Nhiếp Gia lạnh nhạt nói: "Chúng ta đã không còn là thành viên của tổ chức, sau này cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được. Lúc trở lại thì cũng nói với mọi người đi, đến nơi có hoàn cảnh mới không cần quá gò bó, tôi sẽ bảo Thời Kham không giao nhiệm vụ cho mọi người trong thời gian ngắn, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Đương nhiên là nếu có người vì thân phận của mọi người mà tìm cớ cũng không cần lo lắng, cứ trực tiếp đánh, xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm."

"Vâng!" Mạnh Giai thoải mái cười rộ lên.

Hạ Thanh Đường xem như là cấp trên trực tiếp của bộ đội, bưng cốc cà phê, không phục nói: "Nói cái gì đó, khu của bọn tôi đều là bé ngoan cả đó."

Điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Thanh Đường quay đầu nhận điện thoại, sau đó nói với Nhiếp Gia: "Sếp gọi anh về nhà ăn cơm."

Nhiếp Gia ném văn kiện trên tay lên bàn, đứng lên nói: "Tôi đi đây."

Ánh mắt Hạ Thanh Đường quỷ dị, đến gần lặng lẽ hỏi Mạnh Giai: "Sếp của bọn tôi với đại ca mấy người thông đồng với nhau từ lúc nào vậy?"

Mạnh Giai cũng mờ mịt lắc đầu, "Không rõ ràng, đại ca nói muốn rời đi, bọn tôi cũng rất kinh ngạc. Thẳng tới khi Thiếu tướng tới, bọn tôi lại càng kinh ngạc, bọn họ chẳng khác nào đã thương lượng xong hết rồi."

Nhưng bọn họ không thể thương lượng xong được, nếu không sẽ không có sự kiện ở sân bay Thiển Xuyên, Khổng Phỉ cũng sẽ không chết.

Ánh mắt Hạ Thanh Đường lại càng trở nên quỷ dị, nếu không phải sếp ra lệnh nghiêm cấm làm phiền Nhiếp Gia, cô đã sớm trở thành vệ tinh để đi hỏi cho rõ.

"Chúng ta cũng tới nhà ăn ăn cơm thôi." Hạ Thanh Đường nói.

Nhiếp Gia mới vừa rời khỏi văn phòng liền thấy Thẩm Tô tức giận đi tới, phía sau gã còn có một thanh niên tóc đen nhã nhặn.

Vai chính thụ Tống Noãn Dương, Nhiếp Gia thoáng nhướn mi, trong lòng có chút không thích. Cái người Tống Noãn Dương này không có gì không tốt, phóng khoáng, tốt bụng, luôn nghiên cứu vũ khí phòng thân cho người thường, Nhiếp Gia chỉ là chán ghét năng lực của cậu ta.

Đọc tâm, chỉ cần Tống Noãn Dương muốn, cậu ta có thể không mất chút sức lực gì mà đọc được suy nghĩ của những người trong tầm mắt. Dị năng giả hệ cảm ứng, thậm chí không cần bỏ ra chút tinh thần lực hay thể lực nào.

Nhiếp Gia đứng tại chỗ không động, "Có chuyện gì sao?"

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio