Chương : Thế giới - Thế giới săn gϊếŧ ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Tống Noãn Dương nhìn Thời Kham, trong lòng có cảm giác không được tự nhiên. Trưởng Ban An toàn thông tin của Đế quốc, thân phận này khiến người ta cảm thấy căng thẳng, nếu không phải biết hắn đang không có ký ức thì Tống Noãn Dương cũng hoảng hốt mà không biết đặt tay ở đâu mới được. Nhưng khi nghĩ đến việc hai người không phải là người cùng thế giới thì cũng bình tĩnh lại.
"Vậy em về đây, mai gặp lại." Tống Noãn Dương đứng lên nói.
Nhiếp Gia lạnh mặt nói: "Mai tôi sẽ không tới phòng thí nghiệm của cậu."
Tống Noãn Dương không để ý y, chào Thời Kham rồi về.
Thời Kham cũng không hỏi Tống Thượng úy đến làm gì, ngồi xuống gọt táo, Nhiếp Gia nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nói: "Em không làm cậu ta khóc."
Thời Kham cười nói: "Cậu ta gọi em tới phòng thí nghiệm để làm gì?"
"Cậu ta muốn em chế tạo cơ giáp cho cậu ta." Nhiếp Gia nói.
Thời Kham cắt nhỏ táo, đút cho Nhiếp Gia, có chút dở khóc dở cười. "Chế tạo... cái gì?"
Nhiếp Gia dựa vào vai Thời Kham, nhỏ giọng nói chuyện với hắn, thuận tiện bỏ qua đề tài đó.
Nhiếp Gia hiểu đại khái về công nghiệp kỹ thuật quân sự, cơ giáp thì càng khỏi nói, chỉ đưa cho y một bản thiết kế hoàn chỉnh y cũng chẳng làm được, đừng nói là trình độ công nghiệp kỹ thuật quân sự ở thế giới này thiếu hụt vật liệu chế tác, huống hồ cũng không đủ nguyên liệu cung cấp cho cơ giáp hoạt động.
Nhiếp Gia cho rằng Tống Noãn Dương chỉ nói như thế thôi, thân mật vành tai chạm tóc mai với Thời Kham một lúc liền quên luôn chuyện này, ai biết ngày hôm sau Tống Noãn Dương lại lừa Nhiếp Gia tới phòng thí nghiệm. Nhìn một loạt bản thiết kế và các bộ phận lắp ráp bằng kim loại, mặt Nhiếp Gia đen xì.
"Có một vấn đề kỹ thuật em đã thắc mắc rất lâu..." Tống Noãn Dương cầm một bản thiết kế đưa cho Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia xoay người đi luôn.
Tống Noãn Dương vội vàng túm tay y, "Anh đừng đi mà, xin anh đó, coi như là làm từ thiện một ngày đi mà."
"Tôi đã nói với cậu rằng tôi không phải chuyên gia kỹ thuật!" Nhiếp Gia quát cậu ta.
Tống Noãn Dương kéo Nhiếp Gia vào, đóng cửa lại, cười hì hì: "Anh hỏi KK một chút đi, khẳng định KK biết mà."
KK: 【...】Sao lại đẩy chuyện này lên người nó vậy???
Nhiếp Gia bị cậu ta kì kèo không chịu nổi, cầm bản vẽ nhìn lướt qua, dù sao trình độ công nghiệp quân sự của thế giới này đối với Nhiếp Gia mà nói thì rất lạc hậu, Nhiếp Gia liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề ở chỗ nào.
"Động năng của quạt gió quá lớn, cậu muốn vặt gãy tay của người ngồi trong khoang điều khiển à, cần phải cân bằng động năng và xung kích." Nhiếp Gia kiên nhẫn giải thích một lần nguyên lý cân bằng động năng và xung kích, sau đó liền thấy Tống Noãn Dương yên lặng đưa mình tới gần bàn làm việc của kỹ thuật sư, Nhiếp Gia tức giận nói: "Làm gì?"
"Vẽ bản thiết kế đó." Tống Noãn Dương cực kỳ đáng thương mà chắp tay, "Anh chỉ cần vẽ bản thiết kế thôi, những thứ khác em tự giải quyết."
"Tự mình thiết kế đi!" Nhiếp Gia ném bản thiết kế trong tay lên mặt cậu, xoay người đi luôn.
Lúc này Tống Noãn Dương không kéo Nhiếp Gia lại, nói với theo: "Anh là đồ quỷ hẹp hòi!"
"Cậu là đồ đáng ghét!" Nhiếp Gia đá cửa cái 'rầm'.
Vừa đi ra thì gặp Thẩm Tô tới tìm Tống Noãn Dương, Nhiếp Gia vẫn đang tức giận, không thèm liếc Thẩm Tô lấy một cái, đi thẳng.
Sắc mặt Thẩm Tô cũng chẳng đẹp chút nào, anh ta gõ cửa, đi vào phòng thực nghiệm của Tống Noãn Dương thì thấy người yêu mình đang cắm đầu vào máy tính, không biết đang làm gì.
"Nhiếp Gia tới đây làm gì?" Thẩm Tô gọt hoa quả cho Tống Noãn Dương, cau mày không vui.
"Em có chút chuyện nhờ anh ấy giúp." Tống Noãn Dương ngẩng đầu cười với anh ta.
Thẩm Tô càng khó chịu, "Chuyện gì mà cần y hỗ trợ? Sau này cứ nói với anh, Nhiếp Gia là người như thế nào cũng không phải em không biết, cách y xa một chút."
Tống Noãn Dương bất đắc dĩ nói: "Anh Thẩm, anh đừng bất mãn với Nhiếp Gia như vậy chứ, em cũng đã nói y không có ý đồ gây rối rồi mà, y thực sự muốn góp sức cho Hoa quốc. Em biết anh ghi hận chuyện y gϊếŧ Khổng Phỉ nhưng thời điểm đó có chút đặc thù, y làm chuyện đó trong lúc y không có ý thức."
"Bây giờ em còn... nói chuyện thay Nhiếp Gia?" Thẩm Tô không thể tin nổi mà nhìn Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương túm tay áo của anh ta nói: "Anh không thích nghe cái này, em cũng không muốn nói để anh không vui, nhưng em hy vọng anh có thể biết rõ, Nhiếp Gia không phải giống như trong ấn tượng của anh, thậm chí có thể nói là không phải cùng một người. Em cũng biết anh có thể bỏ qua những chuyện trước kia nhưng lại canh cánh trong lòng cái chết của Khổng Phỉ, nhưng lúc ở sân bay Thiên Xuyên các anh ép y đến tuyệt cảnh, thậm chí cho người mai phục sẵn để bắn lén, y có phản kích thì cũng là chuyện bình thường mà."
Ở thế cục hiện tại, tầm quan trọng của Nhiếp Gia thực sự không cho phép Thẩm Tô phản đối Nhiếp Gia, mặc dù bộ đội tác chiến vẫn có một số lãnh đạo không chấp nhận sự tồn tại của Nhiếp Gia, nhưng sau khi y thông qua lần kiểm tra của Tống Thượng úy thì một chút phản đối đó cũng lập tức biến mất.
Thẩm Tô còn có thể làm gì nữa chứ.
Tống Noãn Dương biết anh ta khó chịu, dù sao thì bạn thân chết trận nhưng mà đừng nói là nghiêm trị hung thủ, chính phủ còn rêu rao đón hung thủ, cho hung thủ gia nhập quân đội, sự hy sinh của Khổng Phỉ chẳng hề gợi lên một chút bọt nước nào, tất cả chẳng khác nào vô nghĩa... Anh ta cũng không thể nào nói ra được.
"Ngay cả em cũng đồng ý chuyện Nhiếp Gia có phải không? Chỉ bởi vì y là dị năng giả cấp sáu?" Sắc mặt Thẩm Tô trở nên lạnh lùng, anh ta gạt tay Tống Noãn Dương ra, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tống Noãn Dương nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, trong lòng tràn ngập sự bất đắc dĩ, tất cả mọi thứ trong thế giới này đều là dữ liệu được thiết lập sẵn, các chết của Khổng Phỉ, ốc đảo thay đổi người cầm quyền, sự điên cuồng của Nhiếp Gia nguyên bản, thậm chí ngay cả tình yêu của cậu và Thẩm Tô cũng đều là dữ liệu được thiết lập sẵn... Tống Noãn Dương bỗng cảm thấy vô nghĩa, điều gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Cậu không đuổi theo Thẩm Tô, ngẩn người một lúc rồi tiếp tục nghiên cứu bản thiết kế bộ phận cân bằng động năng.
Thủ lĩnh tổ chức thợ săn - Nhiếp Gia nguyên bản - trở thành sức chiến đấu của quân đội Hoa quốc, đồng thời thành công thăng cấp, là dị năng giả cấp sáu duy nhất từ xưa đến nay. Tin tức này được tổng thống Hạ Điềm phái người truyền bá khắp nơi, đây chính là điều cần phải khoe ra mà không nên giấu diếm.
Mục đích của Hạ Điềm đương nhiên không phải vì khoe khoang, mà là khiến ốc đảo kinh sợ.
Một dị năng giả hệ kim, khả năng của dị năng sẽ mở rộng đến mức độ nào khi tăng từ cấp năm lên cấp sáu, không ai biết rõ được, ngay cả Mỹ quốc cũng không dám tùy tiện khiêu khích để thăm dò tính chân thực của chuyện này. Khi lãnh đạo của ốc đảo vẫn là Hoàng Càng, trạng thái của ốc đảo vẫn luôn khá yên ổn, vẫn luôn giữ vững mối quan hệ ngoại giao với Mỹ quốc và Hoa quốc. Nhưng sau khi Ninh Lãng lên cầm quyền thì quan hệ ngoại giao với Hoa quốc và Mỹ quốc bị ốc đảo đơn phương chấm dứt, nếu không phải còn có thể quan sát ốc đảo từ vệ tinh thì Mặt trận thống nhất của hai nước còn nghi ngờ rằng ốc đảo đã biến mất.
Ninh Lãng là một dị năng giả chủ nghĩa Sa phái, vào thời điểm này, vừa lên cầm quyền liền cắt đứt quan hệ với những nước khác, ai biết được gã lại đang âm mưu cái gì. Giờ chỉ hy vọng việc một dị năng giả cấp sáu xuất hiện có thể khiến gã cân nhắc khả năng của bản thân trước.
Trong tình thế hiện tại, mặc dù có nhiều lãnh đạo cao tầng có khúc mắc trong lòng với Nhiếp Gia nhưng không thể không thừa nhận rằng Hoa quốc rất cần Nhiếp Gia.
Thật sự khai chiến với ốc đảo thì Hoa quốc chưa chắc đã thất bại nhưng cũng chỉ có thể thắng thảm. Gắn liền với cuộc chiến của dị năng giả chính là máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, đó là điều mà Hạ Điềm không muốn nhìn thấy nhất, đây chính là lí do mà cô vẫn luôn phản chiến.
Cô thà rằng vĩnh viễn trong tình trạng giương cung bạt kiếm, tự mình gánh lấy áp lực nếu không khai chiến cũng không muốn một ngày nào đó thực sự xảy ra chiến tranh.
Nhưng hiển nhiên là Ninh Lãng không muốn như vậy.
Vào một buổi tối cực kỳ bình thường, Nhiếp Gia tỉnh lại với một thân mồ hôi lạnh, bên cạnh lại không một ai.
Thời Kham nhận một cuộc điện thoại trở về, vừa vào phòng thì thấy Nhiếp Gia đang ôm gối đầu, nằm co ro trên giường, dựa theo ánh trăng có thể thấy y đang hơi run rẩy.
"Làm sao vậy?" Thời Kham căng thẳng, đi qua giường, ngồi xuống, động viên mà vỗ về Nhiếp Gia, lại sờ được một thân mồ hôi lạnh của y.
"Em nằm mơ." Nhiếp Gia nhìn hắn, ánh mắt bình lặng nhưng giọng nói lại mang theo sự sợ hãi, "Em mơ thấy anh đi tới một nơi rất xa, bỏ em lại, em gọi anh như thế nào anh cũng không để ý tới em, em cũng không đuổi kịp được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi."
Thời Kham cười dịu dàng, ôm Nhiếp Gia vào lòng, nhẹ nhàng dỗ, "Vậy mà anh lại bỏ rơi em trong mơ, anh thật là quá đáng mà, phạt anh một ngày không thể hôn hay ôm em, giờ thì ôm cho đủ đã."
Nhiếp Gia nằm trong lòng Thời Kham, hơi ấm từ người hắn tỏa ra dần dần làm sự sợ hãi trong lòng Nhiếp Gia dần vơi đi, y im lặng một lúc mới hỏi: "Vừa nãy anh làm gì thế?"
Sắc mặt Thời Kham trở nên nghiêm túc, "Anh đi khu Thanh Hải một chuyến."
"Bây giờ?" Nhiếp Gia liếc mắt nhìn thời gian, đã ba giờ rưỡi sáng, "Xảy ra tình huống khẩn cấp gì sao?"
Thời Kham gật đầu nói, "Vệ tinh giám sát chụp được toàn bộ cửa khoang tên lửa của ốc đảo đã mở ra, Tổng thống và Mỹ quốc đang khẩn cấp thương lượng đối sách, trước mắt vẫn chưa biết ốc đảo tập kích nơi nào, cũng không thể liên lạc được người ở ốc đảo."
Nhiếp Gia nghe xong trong lòng trùng xuống, "Em đi với anh."
Chuyện này rất khẩn cấp không thể chậm trễ, hai người cũng không kịp đổi quần áo, mặc một thân quần áo ngủ ở nhà tới khu Thanh Hải.
Tổng thống Hạ Điềm cũng là đang ngủ bị đánh thức, thời gian gấp gáp không đủ để cô chỉnh trang lại, đầu tóc rối bù tới phòng Quốc vụ kết nối cuộc gọi để họp với Tổng thống Mỹ.
Thời Kham vừa tới khu Thanh Hải, nhìn lướt qua phòng hội nghị, tất cả các tướng sĩ cấp cao có thực quyền đều ở đây.
"Mấy người tập trung ở chỗ này làm gì?" Thời Kham cả giận nói: "Trung tá, lập tức để người khu đi sơ tán người dân ở bờ biển tới nơi khác, nhanh đi!"
Bị Thời Kham quát một câu như thế, Hạ Thanh Đường mới lấy lại tinh thần, "Vâng, Thiếu tướng!"
Hạ Thanh Đường đẩy cửa chạy đi, những người khác cũng phản ứng lại, sắp xếp người đi trợ giúp Hạ Thanh Đường di tán người ở ven biển.
Nếu hơn tên lửa đạn đạo kia của ốc đảo được phóng hết đi, bờ biển của Hoa quốc sẽ bị san thành bình địa trong nháy mắt. Chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời không ai nghĩ tới.
Nhiếp Gia cản lại Hạ Thanh Đường, thấp giọng nói: "Trong những người tôi đưa tới có dị năng giả không gian, người đó có thể đưa rất nhiều người đi, cô đi tìm Mạnh Giai, cô ấy hiểu rõ năng lực của họ hơn tôi."
Hạ Thanh Đường gật đầu, vì để tiết kiệm thời gian nên trực tiếp nhảy từ trên tầng xuống, trên hai tay phát ra ánh sáng đỏ làm giảm trọng lực khi rơi.
Nhiếp Gia đi về bên Thời Kham, nhỏ giọng hỏi: "Có thể chặn lại không?"
Thời Kham cau mày, nghiêm túc "Số lượng quá nhiều, có thể phản kích nhưng không có cách nào chính xác chặn lại, một khi phóng tới đây, khu ven biển là không thể bảo vệ được, đến lúc đó có phản kích cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Có lẽ ốc đảo cũng chẳng quan tâm Hoa quốc có phản kích không, giờ chỉ hy vọng Ninh Lãng sẽ xuất hiện để bàn điều kiện."
Nhưng Ninh Lãng không có động tĩnh gì từ lâu, nếu gã muốn bàn điều kiện thì đã xuất hiện, sợ rằng mục đích của Ninh Lãng là tuyên chiến.
Thẩm Tô vội vã chạy tới, liếc mắt nhìn về phía màn hình theo dõi vệ tinh, cũng vội đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Hơn tên lửa hạt nhân... Tên điên Ninh Lãng muốn làm gì!
"Nhiếp tiên sinh, Thẩm thiếu giáo, hai người đứng đầu dị năng giả hệ kim, có thể chặn lại không?" Hạ Điềm quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày tựa như bị mây đen bao phủ.
Thẩm Tô lộ vẻ mặt khó xử, "Rất xin lỗi, thưa Tổng thống, số lượng tên lửa hạt nhân như vậy có lượng động năng cực kỳ khủng khiếp, nếu như đối diện với việc tập kích tập trung vào một khu vực thì tôi có thể liều mạng thử một lần, nhưng điều này rõ ràng là không có khả năng cho lắm."
Một tên lửa đạn đạo là đủ để phá hủy khu vực ven biển, nếu Ninh Lãng thật sự tập kích thì làm sao có thể tập kích vào một khu vực, nhất định sẽ tập kích nhiều khu vực, phạm vi quá rộng, hơn nữa số lượng quá nhiều, một dị năng giả hệ kim cấp năm cũng không có cách nào để xử lý.
Nhiếp Gia liếc mắt nhìn Thời Kham, thấy sự sốt ruột trong mắt hắn, lặng lẽ nói: "Nếu Ninh Lãng thật sự tập kích Hoa quốc thì tôi có thể thử chặn lại."
"Cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?" Hạ Điềm kích động không thôi, chống bàn đứng dậy, hơi thở cũng trở nên run rẩy.
Nhiếp Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Số lượng và phạm vi như vậy... trăm phần trăm đi."
Lời y vừa dứt, cả phòng trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt Thẩm Tô cực kỳ vi diệu nhìn Nhiếp Gia, cắn răng nói: "Nhiếp Gia, anh không nên lấy sinh mạng của hàng trăm triệu người ra để thể hiện."
"Cậu không làm được thì ngậm miệng vào." Nhiếp Gia cũng chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, sắc mặt lạnh như băng trách mắng.
Thời Kham nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của y, Nhiếp Gia cười với hắn, "Hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ là tiêu hao quá nhiều năng lượng, ngủ hai ba ngày là được, không sao đâu, đừng lo lắng."
Thời Kham trầm mặc xoa xoa đầu Nhiếp Gia, miễn cưỡng cong môi nở một nụ cười nhợt nhạt.
Hết chương .