Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 13: thế giới 1- con riêng của hào môn, mắt kính play

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Con riêng của hào môn, kính mắt play()

Editor: Tiêu

Beta: Nờ

Paris.

Sắc mặt Hoắc Thanh âm trầm mà nhìn màn hình máy vi tính. Vương Tông mới vừa gửi tới vài bức ảnh khiến trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên từng gia sát ý.

Trong hình là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Có thể nhìn ra được đó là một phòng VIP của quán bar. Một thân người trần trụi cùng với những mảnh vụn quần áo bị xé nát vứt trên đất, tạo nên cảnh tượng cực kì dâm mỹ. Những người trong ảnh đều không lộ mặt, ngoại trừ một thiếu niên đeo kính. Thoạt nhìn y chỉ có , tuổi. Ngũ quan non nớt lại ngây ngô, mang theo chút mê mang và bất an, bị một người đàn ông cởi trần đè trên ghế salon.

Đó chính là bộ dáng Tô Tô của hắn khi còn là thiếu niên. Y bị một đám đàn ông bỏ thuốc, xé quần áo, thần trí không rõ mà bị chụp lại không biết bao nhiêu bức ảnh. Sau đó , những bức ảnh khó coi này còn bị đưa đến trước mặt cha dượng Giang Triệu Lân của y.

Chuyện này An Na cũng không biết. Giang Triệu Lân sắp xếp cho Yến Tô nghỉ học, gọi y vào thư phòng trách mắng giờ đồng hồ. Vì cứu Yến Tô mà Giang Dương khi sắp thi tốt nghiệp THPT xém chút nữa gãy tay. Hơn nữa, từ những bức ảnh khiến người khác buồn nôn kia cũng tưởng tượng ra được Giang Triệu Lân mắng nhiếc Yến Tô thậm tệ như thế nào. Dù sao thì y cũng chỉ là một đứa con riêng không quan trọng.

Điều này đối với một đứa trẻ lúc đó như Tô Tô là đả kích nặng nề và xấu hổ đến chừng nào, Hoắc Thanh chỉ nghĩ cũng đau lòng không thôi.

"Tìm ra tất cả những người này cho tôi, kể cả Giang Hách." Hoắc Thanh khó mà kiềm chế được tức giận, nói.

"Vâng, ông chủ, tôi vẫn đang tra lại." Trong điện thoại, Vương Tông lên tiếng trả lời.

Hoắc Thanh cúp máy, lặng im nhìn những hình này, lúc này. Toàn bộ đại não của hắn đều đang trong trạng thái sôi trào. Ánh mắt cũng rất nguội lạnh, trong mắt lóe lên sát ý khiến người ta phải khiếp sợ.

Buổi trưa, mặt Nhiếp Gia không đổi sắc ngồi ăn cơm trưa. Sau đó y nhận lời mời của viện trưởng tham gia một hội thảo nghiên cứu. Đối với một thế giới phổ thông có trình độ chữa bệnh lạc hậu như thế này, y hoàn toàn không có hứng thú, chỉ đơn giản muốn tìm một việc gì đó cho bản thân làm.

Chờ đến khi hội thảo kết thúc thì trời đã tối, tinh thần Nhiếp Gia không tốt. Sau khi về nhà thì cũng không ăn tối mà trực tiếp tắm rửa rồi nằm sấp trên giường.

Tâm tình của y rất kém. Hệ thống lo lắng lúc sáng dậy sẽ đau dạ dày, vẫn luôn khuyên nhủ y đi ăn cơm tối nhưng lại bị Nhiếp Gia che chắn.

Y bọc mình thành một cái nem rán rồi cứ thế ngủ.

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Gia bị một chuỗi tiếng bước chân đánh thức. Mơ mơ màng màng mà nhớ khóa cửa của mình bị Giang Hách đạp hỏng nhưng chưa kịp thay, ai cũng có thể ra vào phòng của y. Chắc có lẽ là An Na... Ý thức của Nhiếp Gia không rõ ràng nghĩ, liền cảm thấy đệm bên người trùng xuống một chút. Sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đầu y.

Đột nhiên thanh tỉnh, y vén chăn lên ngồi dậy, ánh mắt có hơi không thể tin được mà nhìn người bên cạnh.

"Tôi đánh thức em?" Trong mắt Hoắc Thanh mang theo vô vàn dịu dàng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mĩ, hơi dại ra của Nhiếp Gia.

Hệt như một con thú nhỏ không có chỗ trốn, lỗ tai Nhiếp Gia rủ xuống. Y cẩn thận từng li từng tý, vui mừng mà thấp thỏm hỏi: “Anh sao lại… Không phải vài ngày nữa mới về sao?”

"Tôi nhớ em không chịu nổi, nên muốn trở lại sớm." Hoắc Thanh cầm lấy tay Nhiếp Gia, nhẹ nhàng hôn một cái trên cổ tay của y rồi kéo người vào trong lồng ngực ôm lấy.

Nhiếp Gia liếc mắt nhìn thời gian, đúng giờ tối,. Từ Paris bay về Nguyệt thành cần khoảng mười hai tiếng. Nói cách khác, sau khi bọn họ nói chuyện xong vào buổi sáng thì Hoắc Thanh liền lập tức trở về...

Y không biết phải nói gì mới tốt. Cảm xúc đầu tiên là kinh hỉ sau đó mơ hồ mà vui vẻ. Hắn không cảm thấy chán ghét vì mình có hành vi bạo lực, thật sự quá tốt rồi. Nhiếp Gia giật giật cánh tay, hơi thở có chút run ôm thật chặt Hoắc Thanh.

Lúc này, Hoắc Thanh ghé đến bên tai y. Giọng nói khẽ trầm thấp, nói: "Tôi rất lo lắng cho em."

Cơ thể của Nhiếp Gia hơi cứng ngắc lại. Cánh tay vừa mới giơ lên liền buông xuống, y cúi đầu. Vừa vùi mặt vào hõm cổ Hoắc Thanh, y có hơi tự giễu cười nói: "Anh cũng nhìn thấy rõ ràng, tôi có thể tự bảo vệ mình. Không có gì đáng lo lắng đâu."

"Đương nhiên, đây là chuyện tốt." Hoắc Thanh nhận ra sự khác thường trong giọng nói của y. Buông lỏng tay ra, nhờ vào ánh trăng yếu ớt thấy được biểu cảm mất mát trên gương mặt của thanh niên. Hắn không nhịn được vén lên tóc mái của y, hôn lên trán rồi liền bất an mà ôm người về trong lồng ngực.

"Nếu như không phải Giang Hách thì sao? Nếu là một người khác, một người có khả năng tổn thương em, tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn em bị người bắt nạt..." Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em. Từ nay về sau em đi đâu, anh đều ở bên cạnh em, sẽ luôn ở nơi mà chỉ cần em quay đầu là nhìn thấy ngay."

Nhiếp Gia giật mình đến mức chưa kịp phản ứng. Trong một giây ấy, y hiểu rằng bản thân mình hiểu lầm Thời Kham.

"Không có ai có thể bắt nạt tôi, tôi sẽ bẻ gãy cổ của bọn chúng!" Y không bao giờ khắc chế được lệ khí của bản thân. Miệng thì nói lời hung ác, tàn nhẫn nhưng lông mày chợt nhíu lại, làm sao cũng không khống chế được nước mắt. Y ôm cổ Hoắc Thanh, cắn răng khóc.

"Không sao rồi, đã không sao rồi." Hoắc Thanh ôm chặt thân thể đang run rẩy vì khóc. Hắn đau lòng không thôi, vỗ vỗ lưng y mà nhẹ giọng an ủi.

Ở những đời luân hồi trước, Nhiếp Gia vẫn luôn tin tưởng đợi đến khi mọi việc kết thúc, mình sẽ bị tuyên án tử hình. Khi đó cuộc đời của y liền triệt để kết thúc. Y nhớ Thời Kham vô số lần. Mặc dù hai người vẫn luôn biết đối phương cũng thích mình nhưng từ trước đến giờ, cũng không cùng nhau nói nhiều hơn một câu. Không có dũng cảm để theo đuổi người mình thích là chuyện mà Nhiếp Gia hối hận nhất. Cứ cho rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Biết Thời Kham đang nghĩ tất cả biện pháp cứu mình, thậm chí hack vào hệ thống của tổ công tố đứng trước mặt y. Nhiếp Gia cũng vì mình không còn thiện lương, ôn hòa mà cảm thấy bất an. Không hề sợ hãi cái chết nhưng y lại rất sợ Thời Kham sẽ để ý rồi chán ghét sự thay đổi này.

Mà giờ đây, Nhiếp Gia cuối cùng đã rõ ràng. Y đã đánh giá thấp tình yêu của Thời Kham. Người không đủ yêu là y, cho nên mới nghi ngờ đối phương có đủ kiên định hay không. Y quá hèn hạ. Vì để tránh bị thương, ngay cả khi Thời Kham không quan tâm việc sẽ bị điều tra mà mạo hiểm bóp méo hệ thống của tổ công tố, tới tìm y. Y vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, không dám chính diện đáp lại tình cảm của hắn. Thật sự đúng là một kẻ nhu nhược!

"Cám ơn anh nguyện ý yêu em, cứu vớt em." Nhiếp Gia đè nén tiếng khóc nức nở, tự trách nói.

Hoắc Thanh dịu dàng cười nói: "Em mới là người đã cứu rỗi anh."

Hệ thống che miệng nước mắt rơi liên tục: 【 Huhuhu quá cảm động luôn... Tuy tôi không muốn quấy nhiễu hai người, thế nhưng Nhiếp tiên sinh, tôi phải nhắc nhở ngài một câu. Trưởng phòng đã bắt Giang Hách nhốt lại. 】

Chờ một lúc sau khi tâm tình của Nhiếp Gia ổn định lại, Hoắc Thanh đứng dậy đi lấy một cái khăn lông ấm cho y lau mặt, lau đi dấu nước mắt còn đọng lại trên mặt. Nhiếp Gia ngồi quỳ ở trên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại tùy ý Hoắc Thanh. Chóp mũi cùng đuôi mắt đều đỏ hoe, nhìn sạch sẽ như một đứa nhỏ vô tội bị bắt nạt.

"Không còn sớm, em ngủ tiếp đi." Trong lòng Hoắc Thanh đều rất mềm mại, sờ sờ đuôi mắt đỏ hoe của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia mở mắt ra, tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, y kéo tay Hoắc Thanh nhẹ giọng nói: "Anh bắt Giang Hách làm cái gì? Buổi sáng gã cũng bị dọa không ít rồi, không dám tới tìm em chuốc phiền phức nữa đâu."

Tim Hoắc Thanh nhảy lên một cái, hắn vốn không muốn nói cho y biết.

Nhiếp Gia thấy vậy liền hiểu: "Anh biết chuyện xảy ra vào mười hai năm trước trong quán rượu rồi đúng không?"

Ngày hôm nay, chuyện gì Giang Hách cũng nói ra. Tất cả đều bị Hoắc Thanh nghe hết, không lọt một chữ, hắn làm sao có khả năng thờ ơ không làm gì cơ chứ.

Thấy ánh mắt Hoắc Thanh dĩ nhiên có chút tối tăm, Nhiếp Gia tiến lên trước nằm nhoài trên vai hắn khẽ cười nói: "Thực ra cũng không có gì. Đều là giả cả, chỉ được tạo dáng cho giống thôi. Em không có bị bắt nạt. Giang Dương chỉ vì muốn chụp một vài bức ảnh cho Giang Triệu Lân xem mà thôi, đối với em thật ra cũng không có ảnh hưởng."

Sắc mặt Hoắc Thanh vẫn thâm trầm như trước: "Chuyện này em không cần lo lắng, kể cả Giang Dương. Tất cả đều giao cho anh xử lý được không?"

"Thả Giang Hách ra đi, anh muốn hả giận có thể đánh gã một trận. Em cam đoan với anh bọn chúng sẽ nhanh chóng bị giải quyết lại không làm bẩn tay mình."

Nhiếp Gia nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí: "Sau đó, chúng ta kết hôn đi."

Đồng tử của Hoắc Thanh co rút, như sói đói mà nhìn chằm chằm Nhiếp Gia: "Nói lại lần nữa."

Nhiếp Gia cười nói: "Em đang cầu hôn anh đó, cần em quỳ xuống không?"

Hoắc Thanh đáp lại Nhiếp Gia bằng một nụ hôn cuồng nhiệt khiến y gần như không thở nổi. Hắn đẩy ngã y xuống giường, vừa dịu dàng lại bá đạo mà nghiêng người đè lên. Thời điểm Nhiếp Gia động tình chợt nhớ tới cái gì, thở hổn hển nói: "Khóa cửa phòng em hỏng, nhỡ đâu mẹ em đi vào..."

Hoắc Thanh cởi áo khoác âu phục ra, cánh tay vòng qua đầu gối Nhiếp Gia trực tiếp bế người lên đi vào phòng tắm. Đặt Nhiếp Gia trên bồn rửa tay, sau đó đá cửa đóng lại. Một tay hắn chống trên gương ôm Nhiếp Gia vào trong ngực, thấp giọng nói: "Hiện tại đã khóa."

Nhiếp Gia cười rộ lên, hai tay vòng qua cổ Hoắc Thanh cùng hắn hôn môi, rồi rất nhanh liền trầm luân vào trong đó.

Ngày hôm sau, Giang Dương đang ở văn phòng xử lý công việc. Hai ngày nay, mấy tin đồn được truyền đi cũng đủ để gã sứt đầu mẻ trán. Kể cả phí hết sức lực ra sao cũng không hoàn toàn khiến mấy tin tức đó biến mất một cách sạch sẽ. Chuyện ở công ty lại nhiều, bận rộn một tuần vẫn không thể trở về nhà ngủ một giấc ngon. Mạnh Khiêm đau lòng Giang Dương, gần đây khu trưng bày triển lãm tranh cũng không có chuyện gì nên mỗi ngày tự mình làm ba bữa cơm đưa tới cho Giang Dương, ở công ty bồi gã.

Sau bữa cơm trưa, Mạnh Khiêm ngồi bên cạnh bàn làm việc của Giang Dương cho gã ăn hoa quả. Còn Giang Dương một bên xử lý công việc một bên nói chuyện với cậu ta.

Cửa phòng làm việc của Giang Dương bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra. Có hai người đi vào, trong đó nữ thư ký không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi chủ tịch... Anh ta nhất định muốn tiến vào tôi thực sự không ngăn được..."

Người xông vào ngoài Giang Hách mới được Vương Tông thả ra thì còn có ai khác nữa.

"Không sao, cô đi ra ngoài trước đi." Mạnh Khiêm chán ghét liếc Giang Hách một cái. Gã mệt mỏi mà vứt cái nĩa vào trong đĩa, nói với thư ký.

Thư ký nơm nớp lo sợ, gật đầu lùi ra, cũng đóng cửa lại.

Ngẩng đầu liếc nhìn một cái, Giang Dương không nhịn được cau mày nói: "Anh làm gì mà thành ra như vậy?"

Cả người Giang Hách bẩn không chịu nổi, trên mặt vẫn còn vết máu mũi đã khô. Rõ là bị đánh đập mà còn bị đánh không nhẹ. Đặc biệt là mắt phải, toàn bộ nhãn cầu đều sung huyết đến mức đỏ chót. Mới nhìn qua còn hơi doạ người. Gã đi tới ghế sofa bên cạnh đặt mông ngồi xuống, tức giận đến không ngừng thở dốc: "Tôi bị Tần Diệc Nhiên khai trừ rồi, cậu không biết hả? Cậu lại vẫn còn có thể an nhàn ở văn phòng, ban ngày ban mặt tuyên dâm?!"

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio