Chương : Thế giới - Thế giới săn gϊếŧ ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Sau khi Nhiếp Gia đi, Thẩm Tô quay đầu nhìn Tống Noãn Dương, không nhịn được mà khiếp sợ lẫn vui mừng, nắm tay cậu nói: "Cảm ơn em, Noãn Dương."
Tống Noãn Dương cười, "Cảm ơn Nhiếp Gia ý, cảm ơn em làm gì."
Thẩm Tô lúng túng gật đầu, Tống Noãn Dương kiễng chân sờ đầu anh, "Trong lòng không thoải mái vậy sao?"
"Anh căn bản không thể quên đi việc Khổng Phỉ bị gϊếŧ." Thẩm Tô thở dài, "Nhưng y cứu Hoa quốc cũng là sự thật, anh hận y, đó là cảm xúc mà anh không thể khống chế. Anh hứa với em sau này anh sẽ không dùng cái nhìn phiến diện để đánh giá y, sẽ không đối đầu với y, anh sẽ không làm gì cả."
Tống Noãn Dương cười nói, "Ừm, em tin anh."
Buổi chiều, lúc tan làm, Tống Noãn Dương gọi cho Hạ Thanh Đường hỏi chuyện về một số vật liệu, hỏi thêm một câu, biết giờ Nhiếp Gia vẫn đang ở khu Thanh Hải liền hí ha hí hửng mang theo bánh ngọt đến khu Thanh Hải.
Thời Kham đang họp, Nhiếp Gia ngồi trong phòng quốc hội đọc sách, y nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, không cần đoán cũng biết là ai thế nên không thèm để ý.
Tống Noãn Dương nâng bánh ngọt đi tới, còn tự tạo nhạc nền "tèn ten".
"Vị gì?" Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Tống Noãn Dương ngồi đối diện y: "Vị matcha."
"Không thích ăn." Nhiếp Gia không chút khách khí nói.
"Vậy tôi ăn, hứ." Tống Noãn Dương cũng không hề khách khí, tự vui tự hưởng, bắt đầu ăn bánh ngọt.
Hai người đều không nói tiếp, Nhiếp Gia khi ở trước mặt người khác luôn ít nói, y cũng lười phản ứng Tống Noãn Dương, tự nhiên mà lật sách. Tống Noãn Dương lại đảo mắt liên tục, không biết là có phải định làm việc xấu gì đó không.
"Chiều nay tôi đã nghĩ đến một chuyện." Tống Noãn Dương liếm kém dính trên thìa nhựa, nói: "Tổ Công tố hình như quá tận lực với anh nhỉ, tính ra chỉ là một vụ gϊếŧ người bình thường, muốn tìm kẻ chết thay cũng có thể tìm mấy kẻ không quyền không thế hoặc là mấy kẻ có nhược điểm lớn nằm trong tay họ. Anh là quân y của quân đoàn, địa vị cực kỳ quan trọng, không cẩn thận sẽ bị cả quân đoàn trả thù, cái được không bù nổi cái mất."
Sắc mặt Nhiếp Gia nghiêm túc, khép sách lại, "Cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi cảm thấy Tổ Công tố đang cố tình nhắm vào anh, là vì trừng phạt anh nên mới có vụ án mạng này, chứ không phải trước đó có án mạng rồi muốn anh thế mạng, bởi vì không đáng." Tống Noãn Dương nói: "Anh nghĩ thử xem, nếu anh gϊếŧ người thì anh sẽ vu oan cho một tên ăn mày hay là một bác sĩ có địa vị không hề bình thường?"
"Cậu nói cũng có lý." Nhiếp Gia nhướn mày, "Tuy nhiên, nếu như lời cậu nói, tôi chỉ là quân y của quân đoàn tự do, phạm vi hoạt động cả đời tôi cũng không nằm trong quốc cảnh, Tổ Công tố và Tòa Thẩm phán của đế quốc sao lại muốn nhắm vào tôi? Bọn họ thậm chí còn không biết tôi là ai."
Tống Noãn Dương ngậm thìa trầm tư, "Tôi cũng không biết, sau khi thế giới này kết thúc thì anh có thể để KK báo lại sự nghi ngờ này cho Thời Kham, để Thời Kham tra xét thì sẽ dễ hơn. Chuyện này vì anh họ của anh mà dựng lên, gã gϊếŧ người, lừa anh về để gánh tội thay, nhưng anh họ anh cũng không phải kẻ có tiền có quyền gì, Tổ Công tố ra sức giúp gã như vậy để làm gì?"
Nhiếp Gia có chút thất vọng, đây là vấn đề mấy năm nay y vẫn luôn suy nghĩ.
KK nhảy ra nói:【Thực ra sếp đã bắt đầu điều tra việc này, chỉ là để tránh cho ngài suy nghĩ nhiều nên tạm thời không nói cho ngài biết. 】
Tất cả mọi việc nhìn thì có vẻ hợp lý nhưng khi nghĩ kỹ thì có thể phát hiện trăm ngàn lỗ hổng. Mặc dù KK không nói gì nhưng Nhiếp Gia cũng có thể dần cảm giác được, y phát hiện Tổ Công tố tận lực chèn ép mình nên mới càng thêm tức giận.
Chẳng qua Tống Noãn Dương có thể đưa ra giả thuyết này chắc chắn cũng là thật tâm suy nghĩ cho Nhiếp Gia.
"Tôi hiểu rồi." Nhiếp Gia không cho cậu một gáo nước lạnh, quay đầu nhìn chân trời phía xa, trời cũng đã sắp tối, Thời Kham vẫn chưa tan họp.
Tống Noãn Dương ăn xong bánh ngọt, nằm nhoài trên bàn hỏi y: "Đúng rồi, trước đó anh nói Thẩm phải chăm chỉ luyện tập, ý của anh là giờ anh ấy cấp năm, cũng không thể hướng về phía kết xuất sao?"
"Có thể." Nhiếp Gia chẳng quan tâm nói: "Việc dị năng giả thăng cấp không có quy luật cũng là vì tần suất sử dụng dị năng của mỗi người là khác nhau, điều này cũng có chút quan hệ với tinh thần lực."
"Vậy Thẩm Tô phải luyện tập thế nào?" Tống Noãn Dương hỏi.
Nhiếp Gia lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên cầm sách gõ đầu cậu, "Cậu đi một vòng lớn như thế là vì hỏi thay Thẩm Tô hả!"
"Ay! Đánh người không đánh mặt, sao anh lại đánh thật vậy... Tôi, tôi trở mặt đó, tôi trở mặt thật đó!" Tống Noãn Dương ôm đầu đứng dậy, hai đầu ngón tay đặt trên huyệt thái dương, trông chẳng khác nào con thỏ xù lông mà trừng Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia ngừng tay, "Cậu làm gì vậy?"
"Dùng ý niệm làm nổ đầu anh!" Tống Noãn Dương nhe răng.
Nhiếp Gia hất tay, ném sách lên mặt cậu.
"Cậu biết rõ tôi ghét anh ta." Nhiếp Gia nói.
Tống Noãn Dương nói: "Tôi biết nhưng dị năng giả hệ kim đã đủ hiếm rồi huống chi là dị năng giả khống chế điện lực từ đồng thời có thể kết xuất. Tình thế hiện giờ căng thẳng, Thẩm cũng cấp năm, nhỡ đâu thật sự khai chiến thì hai người chính là phòng tuyến cuối cùng của Hoa quốc, năng lực của anh ấy được nâng cao thì đối với Hoa quốc mà nói là chuyện tốt mà."
"Giờ Thẩm Tô có thể tránh đạn không?" Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, thái độ lười nhác, thuận miệng nói.
Tống Noãn Dương ôm sách ngồi về chỗ, khổ não mà lắc đầu: "Không thể, anh ấy có thể nhận biết đồng thời có thể khống chế kim loại theo bản năng, nhưng cũng không thể tránh đạn % được, dù sao cũng liên quan đến tốc độ phản ứng, phản ứng của con người có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn đạn mà."
"Vậy mỗi ngày cậu đều bắn anh ta, tận lực luyện tập cùng anh ta, tôi sẽ bảo Thời Kham để Mạnh Giai qua giúp cậu trị liệu cho anh ta, đừng bắn vào chỗ chí mạng, sớm muộn gì anh ta cũng có thể khống chế thôi." Nhiếp Gia bỗng nhiên trở nên kích động.
Tống Noãn Dương nhìn bộ dạng đầy ý xấu của y, "Có thật không? Sao tôi lại có cảm giác đây là ý đồ xấu của anh vậy? Đừng nói là anh muốn trả thù nên mới làm vậy nha?"
"Tin hay không thì tùy." Nhiếp Gia thấy Thời Kham đi xuống, mấy sĩ quan cao cấp cũng biết mà giải tán, giờ y cũng lười để ý Tống Noãn Dương, đứng dậy chạy về phía Thời Kham.
"Em chờ tới tận giờ à?" Thời Kham ôm lấy Nhiếp Gia, bị y nhào tới ôm mà mất thăng bằng lùi về sau một bước, xoa xoa đầu y, nói: "Nếu biết em đợi lâu như vậy thì anh đã ra sớm hơn rồi."
"Anh không thể trốn không làm sao?" Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn quầng thâm dưới mắt Thời Kham, đau lòng, trong hai ngày y hôn mê Thời Kham cũng chẳng nghỉ ngơi được gì, hôm nay lại đi họp quốc hội, dị năng giả còn chẳng chịu nổi huống chi là người thường như Thời Kham.
Thời Kham cầm tay y đưa lên môi hôn, "Có thể chứ, chúng ta về nhà đi. Tối nay muốn ăn gì?"
Tống Noãn Dương bỗng sấn tới nói: "Thời Kham, Nhiếp Gia nhà anh đánh người, mong anh quản y cho tốt, bớt gây họa cho người khác."
"Cậu cút ngay cho tôi!" Nhiếp Gia giơ nắm đấm với Tống Noãn Dương, Tống Noãn Dương liền chạy mất dạng, Nhiếp Gia đỏ mặt nói với Thời Kham: "Em không đánh cậu ta, em mà muốn đánh cậu ta thì cậu ta đã mất mạng rồi."
Thời Kham cười xoa đầu y, tiện tay đội mũ của mình lên đầu y, ôm eo y đi lấy xe.
Sau cơm tối, hai người đi tản bộ, lần này đi loanh quanh trên bờ biển, trên đường cũng không có ai, từng đợt gió biển thổi qua, có chút lạnh.
Nhiếp Gia vốn muốn cùng Thời Kham đi tiêu cơm rồi về, để Thời Kham nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Thời Kham lại càng đi càng xa.
"Sáng sớm hôm nay bọn anh nhận được tin từ ốc đảo gửi tới." Thời Kham dựa vào hàng rào ven đường, nắm hai tay Nhiếp Gia, trong mắt hắn chứa đầy yêu thương cùng sự quyết tuyệt và mâu thuẫn.
Nhiếp Gia không hiểu ra sao, "Ninh Lãng sao? Gã muốn làm gì?"
"Gã muốn gặp mặt tổng thống, đàm phán hiệp ước hòa bình." Thời Kham nói.
Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng, "Gã muốn đàm phán hiệp ước hòa bình? Nếu gã thực sự muốn như vậy thì Mỹ quốc đã không bị diệt."
Thời Kham nói: "Đợt tấn công của ốc đảo bị em chặn lại, chắc chắn Ninh Lãng cũng có suy tính của bản thân. Chúng ta có thể từ chối nhưng tương lai nhất định sẽ khai chiến, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người vô tội bỏ mạng. Hoa quốc muốn bảo vệ tất cả mọi người cũng không thể đứng vững được, quá bị động. Nếu Ninh Lãng thật sự muốn chấm dứt cuộc chiến này thì không thể tốt hơn."
"Dù vậy, để Hạ Điềm tới ốc đảo cũng quá mạo hiểm. Cô ấy là trung tâm phái phản chiến, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ở ốc đảo, thì các khu của Hoa quốc, không nói toàn bộ, ít nhất là một nửa sẽ phản bội. Nói cho cùng thì ngoại trừ Hạ Điềm, thực sự suy nghĩ vì dân chúng có mấy người chứ?" Nhiếp Gia giễu cợt nói.
"Phải." Tiếng nói của Thời Kham hòa vào tiếng gió, trộn lẫn sự bi thương, "Cho nên tổng thống không thể đi ốc đảo, anh đi. Anh là người nắm quyền cao nhất sau tổng thống, để anh thay tổng thống đi là thích hợp nhất, Ninh Lãng cũng chấp nhận, tháng sau xuất phát."
Nhiếp Gia sửng sốt, sau đó y đột nhiên hất tay Thời Kham ra.
"Là Hạ Điềm bảo anh đi sao? Cô ta không thể chết vì thế để anh đi chịu chết thay?" Hai tay Nhiếp Gia nắm chặt, trong con ngươi tràn ngập sát khí, "Giờ em đi gϊếŧ cô ta! Em xem ai dám để anh đi ốc đảo!"
"Gia Gia, em biết rõ, tổng thống không thể xảy ra chuyện." Trong lòng Thời Kham cũng không dễ chịu, hắn không chịu nổi việc Nhiếp Gia phải khổ sở, càng không chịu được việc rời khỏi y.
Thời Kham đứng dậy muốn nắm tay Nhiếp Gia lại bị y tránh đi.
"Cô ta không thể chết, anh có thể chết được à!!" Nhiếp Gia vừa tức giận vừa tủi thân, y lùi về sau, đưa tay lau đi nước mắt trong cơn gió biển gào thét.
"Gia Gia..."
"Anh từng bảo em vì anh mà đừng đặt mình vào nơi nguy hiểm. Còn anh thì sao? Anh nói với em anh phải đi ốc đảo? Thậm chí anh còn chưa từng bàn bạc với em, chỉ là thông báo với em rằng tháng sau anh đi. Thời Kham... Đối với anh mà nói thì em là gì?"
Nhiếp Gia không ngừng cảm thấy tủi thân, y nghẹn ngào, y biết Thời Kham không có ký ức, nhưng chính vì hắn không có ký ức, Nhiếp Gia mới cảm thấy đau lòng đến mức tuyệt vọng. Có phải cho dù là thế giới thực, Thời Kham thủ thỉ với y vạn lần câu 'anh yêu em' nhưng vừa quay đầu cũng có thể vì cái thứ gọi là đại nghĩa mà thoải mái chịu chết?
Thậm chí, Thời Kham còn không muốn vì y mà sống.
Vậy y là gì?
Hết chương .