Chương : Thế giới - Thế giới săn gϊếŧ ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Nhiếp Gia nổi giận, gϊếŧ một tâm phúc của Ninh Lãng trong nháy mắt, có thể ở trên đảo chính thì đều không phải hạng người dễ chọc, trong chớp mắt liền chết một người, đối với những dị năng giả khác chính là sự đáng sợ khủng khiếp.
Các dị năng giả của ốc đảo lùi về sau một bước, dị năng giả nước Hoa đứng sát vào nhau, vây quanh Thời Kham để bảo vệ hắn.
Thời Kham dùng sức nắm lấy vai Nhiếp Gia, thấp giọng nói: "Trước đừng kích động."
Nhiếp Gia cũng biết mình rất nóng tính, dễ dàng kích động, giờ Thời Kham nhỏ giọng nhắc nhở, mặc dù trong lòng vẫn rất khó chịu nhưng Nhiếp Gia chấp nhận kìm nén nó lại. Động tĩnh lớn như vậy, Ninh Lãng không thể không biết, chờ gã xuất hiện xem gã còn có thể nói cái gì!
Hai bên giằng co vài phút, Ninh Lãng chậm rãi đi tới, gã đến đây một mình, hai tay đút túi quần, trên mặt không có biểu cảm gì.
Thời Kham nhìn ánh mắt trống rỗng của Ninh Lãng, trong lòng trấn động, lập tức nghĩ tới điều gì đó.
"Ninh Lãng! Nơi này là đảo chính của ốc đảo, nhìn xung quanh, đến tột cùng là anh có ý gì!" Thẩm Tô hét lên.
Có người đứng trong đội ngũ ốc đảo hét lên: "Nước Hoa ra tay trước!"
Hạ Thanh Đường trợn mắt nhìn, "Câm con mẹ nó mồm mày vào! Nói bậy quen thân à!"
"Tống Thượng úy." Thời Kham gọi.
Tống Noãn Dương nháy mắt muốn rút gân, sợ tới mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán.
Nhiếp Gia nhìn biểu cảm của Tống Noãn Dương liền đoán được, cau mày nói: "Làm sao vậy, Ninh Lãng bị khống chế?"
Tống Noãn Dương sợ hãi, hơi thở run rẩy, cậu gật đầu một cái cực nhẹ, không dấu vết lùi về bên cạnh Thời Kham và Nhiếp Gia, thấp giọng nói: "Dị năng của đối phương cao hơn em, em không nhìn thấu được tư tưởng của kẻ đó. Mà nhìn tình hình hiện tại, có lẽ Ninh Lãng đã bị khống chế ngay từ đầu rồi, những người khác trên ốc đảo cũng không biết."
"Lúc đầu không phải cậu đọc suy nghĩ của Ninh Lãng rồi sao? Không phát hiện đầu mối nào sao?" Thời Kham hỏi.
Tống Noãn Dương bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có, chỉ có thể nói suy đoán của Nhiếp Gia là đúng, đối phương có cùng dị năng với tôi, mà cấp bậc cao hơn tôi quá nhiều nên tôi cũng bị lừa."
"Phiền." Thời Kham nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập sát ý, trước khi đến ốc đảo, chẳng ai ngờ rằng kẻ thực sự nắm giữ ốc đảo không phải Ninh Lãng, mà cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa biết đối phương là ai, thậm chí ngay cả dị năng giả cầm đầu là Ninh Lãng cũng chẳng biết cái vẹo gì.
Dường như đối phương căn bản không có ý muốn đàm phán, vừa tới liền đánh lén, muốn gϊếŧ chết Tống Noãn Dương, che giấu tất cả mọi thứ.
Căn bản không quan tâm hậu quả...
"Giữ lại mạng của Thẩm Tô và Tống Noãn Dương, còn lại, gϊếŧ sạch!" Ninh Lãng đứng ở phía trước, mở miệng ra lệnh, khơi dậy du͙ƈ vọиɠ cuồng sát của đám người trên ốc đảo.
"Cái đệt!" Hạ Thanh Đường tức đến đỏ cả mắt, chửi một tiếng, khói đỏ tràn về phía đám người kia, đụng tới kẻ nào chết kẻ đó.
Tình hình căng thẳng, động vào là nổ, ở đây đều là dị năng giả cấp bốn, nếu đánh nhau thì chỉ sợ toàn bộ đảo chính đều sẽ bị hủy, mà đây là Nhiếp Gia và Thẩm Tô còn chưa ra tay. Đám người giằng co, Nhiếp Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt của Ninh Lãng, nghiến răng nói: "Gϊếŧ Ninh Lãng trước."
Thẩm Tô gật đầu, hai người biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một luồn bụi mù. Một lần nữa xuất hiện đã đứng trước mặt Ninh Lãng, tay Nhiếp Gia tỏa ra tia sét, tựa như muốn Ninh Lãng biến thành một bãi máu ngay tại chỗ.
Thẩm Tô cầm dao, hướng thẳng về đầu của Ninh Lãng mà đâm, đồng thời, tất cả các thanh kim loại trên không cũng bay về phía Ninh Lãng.
Không cần biết gã có dị năng gì, ít nhất cũng phải làm cho gã không có chỗ trốn!
Ninh Lãng đứng đó không động, chỉ đưa tay lên, mở năm ngón, một luồng sức mạnh vô hình tựa như sóng trùng kích bắn ra, lấy Ninh Lãng làm trung tâm mà lan tỏa. Chỉ thiếu chút nữa là Nhiếp Gia có thế lấy mạng Ninh Lãng, lúc này cảm nhận được luồng sóng trùng kích lớn như vậy làm y mất thăng bằng, bắn người về phía sau rơi nhanh xuống đất.
Tất cả kim loại Thẩm Tô khống chế cũng đồng loạt rơi xuống đất trong nháy mắt.
Đòn này của Ninh Lãng không phân địch ta, trong một hơi thở, tất cả mọi người trong phạm vi gần trăm mét xung quanh gã đều bị luồng sức mạnh này bắn văng ra, có người thậm chí bị đập vào tường, ngã chết tại chỗ.
Nhiếp Gia rơi xuống đất, lăn một vòng tránh một cái thân cây, tay chống đất giảm xóc, y khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy Thời Kham ôm Tống Noãn Dương cũng bị đánh bật vào tường, Tống Noãn Dương được hắn bảo vệ nên không sao, Thời Kham lại phun ra một ngụm máu.
"Thời Kham!!" Trong mắt Nhiếp Gia tràn ngập sợ hãi, y bay vọt tới bên người Thời Kham, nắm tay hắn vội vàng khôi phục chấn thương của hắn, khủng hoảng trong lòng y mới vơi bớt chút.
"Không sao cả, không có chuyện gì." Thời Kham chống một tay xuống đất ngồi dậy, dùng ống tay áo lau đi vết máu bên môi, động viên mà xoa mặt Nhiếp Gia, "Gọi Thanh Đường tới."
Nhiếp Gia quay đầu tìm Hạ Thanh Đường, đầu ngón tay khẽ động, một cái đèn lập tức quấn lấy Hạ Thanh Đường như rắn nước, đưa cô tới.
Thẩm Tô bị trầy da khắp người, lo lắng chạy tới, thấy Tống Noãn Dương không sao cả mới yên tâm, thở dốc nói: "Tiên sư nhà nó, vừa nãy là cái gì vậy? Dị năng của Ninh Lãng à, thứ đó đến tột cùng là cái gì vậy chứ?"
"Chắc dị năng của gã giống các cậu, đều là ba loại lực cơ bản." Thời Kham ngẩng đầu nhìn Ninh Lãng đang bay trên không, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Nhiếp Gia nhíu mày, hồi tưởng lại cảm giác bị đánh bay vừa rồi, kinh ngạc nói: "Lực hút?"
Thời Kham gật đầu, "Nhìn dáng vẻ ốc đảo thế này, nhiều hòn đảo có thể bay trên không trung, ban đầu anh tưởng là dị năng giả hệ đất, nhưng ở đây có quá nhiều đảo, cho dù là dị năng giả cấp năm cũng không thể khiến nhiều hòn đảo đồng thời bay ổn định như vậy trong thời gian dài. Nói không chừng Ninh Lãng cũng là dị năng giả cấp sau."
Tống Noãn Dương kinh sợ giật mình, ngẩn ngơ, cậu quan sát Ninh Lãng một lúc, trầm trọng nói: "Ninh Lãng sử dụng dị năng thành thạo như vậy, gã thậm chí còn chẳng cần hạt nhân (proton). Hoặc là nói, gã chính là hạt nhân, thậm chí có thể tùy ý sáng tạo hạt nguyên tử. Thế này cũng quá... biếи ŧɦái rồi!"
hạt nhân proton: thế giới được cấu tạo từ vô số hạt nguyên tử, trong các nguyên tử gồm có loại hạt electron và proton, trong đó electron(-) bay quanh hạt proton(+) nhờ lực hút.
Thẩm Tô nghe không hiểu, lúc này cũng không có điều kiện để Tống Noãn Dương giải thích rõ ràng cho anh hiểu, chỉ cần biết lực hút của Ninh Lãng khó đối phó là được rồi!
'Đùng' một tiếng, Thẩm Tô chắp hai tay trước ngực, vô số vụn kim loại nhỏ bay như đạn bắn về phía Ninh Lãng.
Mà Ninh Lãng chỉ búng một ngón tay, lấy gã làm trung tâm, tất cả vật chất, thậm chí cả tro bụi trong không khí cũng bị bắn ra bốn phía.
Trong nháy mắt đó, dường như Thẩm Tô hiểu được tại sao thủ đô của nước Mỹ biến mất không còn tăm hơi. Nếu điều đó là do Ninh Lãng làm, vậy những điều mà Ninh Lãng vừa làm với bọn họ chính là trò đùa trẻ con.
"Tốc độ phản ứng của gã cũng rất nhanh, mỗi một dị năng giả đều có lĩnh vực của bản thân, nhưng năng lực không phải bị động, cho nên mặc dù chúng ta là dị năng giả hệ kim chúng ta cũng không thể tránh được đạn, bởi vì khi đạn tiến vào lĩnh vực của chúng ta thì chúng ta có thể nhận biết được, nhưng tốc độ phản ứng của chúng ta không nhanh bằng đạn. Nhưng tốc độ vừa rồi của tôi còn nhanh hơn cả đạn, Ninh Lãng giống như là có thể đoán trước vậy." Thẩm Tô không cam lòng cắn răng nói.
Nhiếp Gia trầm tư suy nghĩ, nhìn về phía Hạ Thanh Đường: "Vật không tấn công được vậy không phải vật thì sao?"
Hạ Thanh Đường hiểu rõ, nghiêm túc gật đầu, cô sử dụng hết tinh thần lực của mình để khống chế khói đỏ, không ngừng hóa thành các mũi tên li ti lít nha lít nhít trên không trung, toàn bộ hướng về phía Ninh Lãng, các dị năng giả sợ hãi ngửa đầu nhìn cả nửa bầu trời đỏ rực.
Sau đó, Hạ Thanh Đường nắm chặt bàn tay đang giơ trên không trung lại, tất cả mũi tên liền mang theo sát khí khủng khiếp bay về phía Ninh Lãng.
Tống Noãn Dương cau mày nín thở chờ đợi, nhưng những mũi tên ấy còn chưa tới gần Ning Lãng liền hóa thành khói đỏ.
Hạ Thanh Đường kinh ngạc đứng trên không trung, Thời Kham liền phát hiện Ninh Lãng đang bị khống chế nắm lấy mắt cá chân của cô, nhưng vẫn chậm một bước. Hạ Thanh Đường liền bị bắn người xuống từ trên cao, sau những đám mây xa xôi kia hình như là một hòn đảo, nếu cô tiếp tục giữ tốc độ này mà đập vào đó thì chắc chắn sẽ chết!
Hạ Thanh Đường đưa hai tay lên đầu, khói đỏ từ lòng bàn tay tuôn ra, hy vọng có thể nhờ đó mà thoát khỏi quán tính nhưng giờ cô gần như là sức cùng lực kiệt, cố gắng mấy cũng chẳng tạo được nửa điểm tác dụng, cô nhìn hòn đảo gần sát trước mắt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
"Xem ra công kích không phải vật thể cũng không được rồi." Nhiếp Gia xuất hiện cạnh Hạ Thanh Đường trong nháy mắt, nắm lấy tay cô rồi lại xuất hiện trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Đáng tiếc, Ninh Lãng khống chế rất chuẩn xác, cấp bậc dị năng của trung tá quá thấp."
Trong đầu Thời Kham nhanh chóng lướt qua danh sách các nhân viên tới đây, âm thầm thất vọng lắc đầu, người tới cùng bọn họ không nhiều, cơ bản đều là dị năng giả công kích bằng vật thể, công kích không phải vật thể chỉ có vợ hắn và trung tá, trận này khó đánh.
Lúc Hạ Thanh Đường đứng vững trên mặt đất vẫn còn chút mơ màng, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại, bật khóc, "Boss ơi, vừa nãy thiếu chút nữa là tôi chết rồi!"
"Không phải là vẫn còn sống à, đừng gào." Thời Kham vỗ một phát vào gáy cô.
Hạ Thanh Đường bị đánh, lảo đảo về phía trước hai bước, thút tha thút thít. Cô là quân hộ vệ của Thời Kham, cho tới giờ Thời Kham vẫn luôn là đối tượng hàng đầu Sa phái muốn ám sát, cho nên Hạ Thanh Đường đánh nhau không hề ít, nhưng trải nghiệm cận kề cái chết như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Mặc dù giờ đã an toàn nhưng kẻ địch mạnh vẫn còn ở kia, Hạ Thanh Đường vẫn mơ hồ cảm thấy bản thân mình có lẽ sẽ hy sinh trong đêm nay.
"Tao xem mày có thể cứu bao nhiêu người!" Bỗng nhiên sắc mặt Ninh Lãng trở nên dữ tợn, chắp hai tay trước ngực, rồi mở rộng cả hai tay về hai phía, tất cả dị năng giả trên đảo chính đều bay lơ lửng, sau đó bị lực hút bay thẳng xuống dưới.
Vô số người sợ hãi gào thét, tiếng gào thét truyền khắp ốc đảo, động tĩnh này thực sự rất đáng sợ.
"Thẩm Tô!" Tống Noãn Dương được Thẩm Tô ôm trong lòng.
"Muốn chết thì cùng chết!" Thẩm Tô điều động tất cả dị năng chống lại dị năng của Ning Lãng, tạm thời anh không thể tự do sử dụng từ trường để dịch chuyển như Nhiếp Gia, ở tình huống như vậy, Nhiếp Gia không thể cứu được tất cả mọi người, chỉ sợ rằng sẽ thật sự phải chết.
Đúng là Nhiếp Gia không thể lo cho tất cả mọi người, y nắm tay Thời Kham đưa hắn về trên mặt đất, lại thấy Ninh Lãng nở nụ cười điên cuồng, Ninh Lãng hất tay, Thời Kham và Nhiếp Gia mới đứng vững trên mặt đất liền bị đẩy lùi.
"Vô dụng, bản thân Ninh Lãng mới là mấu chốt." Thời Kham chịu đựng sự nghẹt thở do gió mạnh đập vào người, nói xong liền đẩy eo Nhiếp Gia một cái, khoảng cách giữa hai người liền rộng ra.
Hết chương .
Editor có lời muốn nói: Tôi không thích mấy chương đánh nhau :"> eo nó khó edit dễ sợ luôn :"> rồi còn cái gì mà lực hút với nguyên tử :"> tôi ngu lý lắm huhu