Chương : Thế giới - Thế giới săn gϊếŧ ()
Editor: Kem
Beta: Tiêu
Hơi thở của Thời Kham trầm xuống, suýt nữa thì ra tay với ông ta.
"Không thì để tôi cùng bỏ phiếu đi, tôi nghĩ tôi hẳn là có tư cách này." Giọng nói của Nhiếp Gia từ phía sau truyền đến.
"Cậu thì là cái thá gì......" Kiều Uyên đang cực kỳ bực tức, vừa quay đầu nhìn thấy Nhiếp Gia, vẻ mặt lập tức cứng đờ, nghẹn họng dừng lời.
Nhiếp Gia lạnh lùng liếc xéo Kiều Uyên một cái, không lên tiếng, y đứng lên bước đến bên cạnh Thời Kham, đôi mắt hờ hững, nói: "Các người có ai ý kiến gì không?"
"Nếu Nhiếp tiên sinh cũng bằng lòng giúp chúng tôi giải quyết vấn đề thì đương nhiên là không ý kiến gì." Có người nói.
Thời Kham nghiêng nhẹ đầu, ngửi ngọn tóc của Nhiếp Gia, tiếp đó mới nói: "Để phòng ngừa có người giở trò, mọi người bỏ phiếu viết tay đi. Ốc đảo sống hay là chết, các vị cần phải suy xét rõ ràng."
Hạ Thanh Đường chia giấy, đợi đám người viết rồi gấp vào xong, lại ôm cái hòm phiếu thu về.
Tổng cộng phiếu, Hạ Điềm là người bỏ phiếu cuối cùng, Hạ Thanh Đường đứng ở giữa phòng bắt đầu đọc phiếu.
Sự sống chết của hai ngàn vạn người, ở thời khắc này, là do cá nhân này quyết định. Nhiếp Gia tuy rằng cũng tham dự bỏ phiếu, nhưng lại cảm thấy tình huống này vô cùng buồn cười.
Dân cư toàn cầu cũng chỉ còn lại có một ít như vậy, sống chết tồn vong đều trở thành vấn đề, lại còn vội vàng chiến tranh nội bộ.
Y nắm ngón tay út của Thời Kham, hơi bực bội.
Cuối cùng Hạ Thanh Đường cũng đọc phiếu xong, sống , chết , không ai bỏ phiếu trống, Hạ Điềm nhẹ nhàng thở ra, Kiều Uyên ngồi ở vị trí của mình, tức giận đến mức gần như nghiến chặt hàm răng, hung tợn trừng mắt nhìn Nhiếp Gia, lại không dám nói gì.
Thời Kham nhướng mi, nhếch môi dán ở bên tai Nhiếp Gia, nói: "May mà có một phiếu của em."
Nhiếp Gia nghiêng đầu cười cười, y thì lại không cảm thấy đây là công lao của mình, trùng hợp thôi. Vốn dĩ tỉ lệ ủng hộ quyết định của Hạ Điềm rất thấp, nếu như không nhờ Thời Kham thái độ kiên quyết, phân tích lợi và hại làm số phiếu gia tăng, một phiếu này của y cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhiếp Gia hoàn toàn không nghĩ đến việc phá hủy hay cứu vớt ốc đảo, chỉ là giúp Thời Kham giải quyết vấn đề, hiện giờ kết quả phiếu đã có, liền túm túm tay áo Thời Kham, nhỏ giọng hỏi hắn: "Đêm nay anh có thể về nhà nghỉ ngơi không? Em rất nhớ anh."
"Ngoan ngoan ngoan." Thời Kham đau lòng xoa xoa đầu Nhiếp Gia, dắt y ra khỏi phòng họp tránh người khác, nâng mặt Nhiếp Gia lên dịu dàng hôn một hồi lâu mới ôm người ta nói: "Anh cũng rất nhớ em, bận xong này đợt này là anh có thể về nhà mỗi ngày với em."
Nhiếp Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Thanh Đường đi đến gọi Thời Kham, nếu kết quả đã có, số ít nghe theo số đông, cấp cao như bọn họ tiếp theo sẽ có càng nhiều việc cần hoàn thành. Bố trí ốc đảo thế nào cho thích đáng, làm sao để trấn an nỗi lòng của người dân trong nước, tất cả các mặt đều phải suy xét.
Thời Kham lên tiếng trả lời, cởi chế phục trên người ra khoác thêm cho Nhiếp Gia, dặn dò: "Anh còn phải về tiếp tục họp, đêm nay sẽ cố gắng trở về. Bên ngoài thời tiết ngày càng lạnh, khoác áo của anh lên, chơi bên ngoài đủ rồi thì mặc vào lúc về, đừng để cảm lạnh. Bữa tối anh về kịp thì sẽ làm cho em, đói bụng cũng đừng chờ anh, đến nhà ăn ăn no rồi trở về, buổi tối anh lại làm bữa khuya cho em ăn......"
Nhiếp Gia muốn nói không phải là y tới đây chơi, mà là nhớ hắn, cố ý tới thăm hắn, nhưng Thời Kham cứ lải nhải mãi không thôi, Nhiếp Gia nghe mà thấy lòng ấm áp, nên cũng không ngắt lời hắn, vừa nghe vừa vâng dạ đáp lời.
Mãi cho đến khi Hạ Thanh Đường lại tới thúc giục hắn lần nữa, Thời Kham mới vội vội vàng vàng hôn Nhiếp Gia lần cuối, móc tờ giấy vẽ nguệch ngoạc đã gấp gọn trong túi ra đưa cho y.
"Đây là gì?" Nhiếp Gia hỏi.
"Thư tình cho em." Thời Kham cười cười, làm Hạ Thanh Đường phải tới kéo hắn đi.
Tống Noãn Dương cười hoho một tiếng, sáp lại nói: "Thời gian ngủ Thời trưởng phòng còn chẳng có, mà lại có thời gian rảnh viết thư tình cho anh cơ à?"
Nhiếp Gia mở ra "Thư tình" trong tay ra, bên trong vẽ một con ku... Nhiếp Gia đỏ bừng mặt, ngây ngẩn cả người.
Tống Noãn Dương: "......"
Hai người mặt đỏ bừng cả mặt, liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhiếp Gia yên lặng gấp gọn con ku cất vào trong túi, ánh mắt mơ màng nói: "Chúng ta đi uống trà sữa đi."
"À... à được, vừa hay ăn bánh tart trứng cũng hơi khát rồi." Tống Noãn Dương gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng.
Tống Noãn Dương ở lại nhà Nhiếp Gia đến buổi tối, Thẩm Tô lại chịu thương chịu khó tới nấu cơm cho bọn họ, Nhiếp Gia đi qua chỗ khác nghe điện thoại Thời Kham gọi đến, Tống Noãn Dương cách bày trí của ngôi nhà này, khắp nơi đều là ảnh chụp của Nhiếp Gia, có bức vừa thấy là biết trưởng phòng Thời chụp lén, bỗng nhiên cậu hơi mất vui, nổi giận đùng đùng chạy đến phòng bếp quát Thẩm Tô: "Anh chưa từng viết thư tình cho e, bao giờ, vài bức vẽ nguệch ngoạc cũng không có!"
Thẩm Tô dừng động tác xoay muỗng: "Hả?"
Tống Noãn Dương hừ một tiếng, xoay người đi luôn, để lại Thẩm Tô không hiểu gì cả đứng tại chỗ, đồ ăn suýt nữa thì nhão hết.
Ngày hôm sau, Thẩm Tô ngồi trong văn phòng ngậm bút, mặt ủ mày chau, viết thư tình kiểu gì trời? Một cái thư mẫu để chép cũng chẳng có...
Tối hôm đó Thời Kham cũng không về nấu ăn khuya cho Nhiếp Gia, chẳng thấy mặt mũi đâu, cũng may vẫn gọi điện thoại tới nói chuyện với Nhiếp Gia. Nhiếp Gia biết hắn rất bận, Thời Kham dặn dò gì đều ngoan ngoãn đáp lời.
Sau khi sự việc xảy ra thì cả nước cũng cử hành bỏ phiếu một lần, mỗi công dân thành niên đều có quyền bỏ phiếu để quyết định sự tồn vong của ốc đảo. Hạ Điềm đã diễn thuyết rất rõ ràng mặt lợi và hại, hành động tiến hành bỏ phiếu này đã chứng tỏ sự tôn trọng dân chúng cả nước, nhưng một bộ phận người thường vẫn giơ ngọn cờ kháng nghị lên cao, la hét rằng bỏ phiếu thế này không công bằng.
"Số lượng người điều khiển dị năng nước Hoa cũng không ít, mặc dù là Đồn phái thì cũng vẫn là người điều khiển dị năng, người điều khiển dị năng có khả năng sẽ bao che đồng loại, chỉ nên để cho người thường chúng tôi bỏ phiếu!"
"Người điều khiển dị năng của ốc đảo đến biên giới uy hiếp lớn nhất chính là người thường chúng tôi! Chúng ta mới có quyền lên tiếng nhất với vấn đề này, nếu như muốn cho Đồn phái quyền bỏ phiếu thì ít nhất phải gấp ba phiếu cho người thường chúng tôi mới công bằng!"
Người thường kêu gọi ngày càng nhiều, nhưng dù là tước đi quyền bỏ phiếu của Đồn phái hay gia tăng số phiếu của người thường thì đều bị bác bỏ.
Bỏ phiếu chỉ kéo dài ba ngày, cuối cùng số phiếu "Sống" bỏ xa số phiếu "Chết", việc này đã là kết quả chắc chắn, không thể nghi ngờ.
Đêm khuya, Nhiếp Gia cuộn tròn trên sô pha ấn điều khiển từ xa, tin tức trên TV đang phát việc chính phủ chính thức ban bố mệnh lệnh tiếp nhận hai ngàn vạn người điều khiển dị năng của ốc đảo, cho bọn họ quốc tịch và các quyền lợi hành chính liên quan, quân đội đã bắt đầu hành động, dân chúng đấu tranh lâu như vậy mà vẫn nhận được kết quả thế này, không khỏi cảm thấy thất vọng tràn trề, diễu hành vẫn còn đang tiếp tục, công khai lên án tổng thống Hạ Điềm thờ ơ, thậm chí lần này ngay cả Thời Kham cũng bị vạ lây.
Nhiếp Gia nhìn từng gương mặt đầy căm phẫn trên TV, bực bội tắt TV. Lúc Thời Kham không sợ sống chết bảo vệ biên giới, các người súng cũng chẳng dám sờ, một lũ qua cầu rút ván!
Y bọc chăn ngã xuống sô pha, trở mình, tức giận ngủ mất.
Rạng sáng, Thời Kham kéo đôi chân mệt mỏi rã rời trở về, đoán rằng Nhiếp Gia hẳn là đã ngủ rồi, lúc mở cửa rất nhẹ nhàng cẩn thận, vào rồi mới phát hiện y ngủ ở trên sô pha.
Thời Kham tay chân nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm trước sô pha ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Nhiếp Gia, không biết có phải y mơ thấy gì bực bội không, ngủ rồi vẫn nhăn mày. Ánh mắt Thời Kham dịu dàng như nước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lại đôi mày của Nhiếp Gia, rồi lại ngồi xổm nhìn y một hồi mới cẩn thận ôm Nhiếp Gia về phòng ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Nhiếp Gia trước giờ đều rất tệ, có một chút tiếng động là tỉnh ngay, Thời Kham vừa ôm như vậy, y tất nhiên sẽ tỉnh lại.
"Đánh thức em?" Thời Kham ôm Nhiếp Gia đi về phía phòng ngủ.
Nhiếp Gia thuận thế cọ nhẹ vào cổ hắn, yên lặng không nói lời nào.
Thời Kham ôm y ngã lên giường, khuỷu tay dịu dàng ôm trọn Nhiếp Gia vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một tiếng: "Mùa xuân gieo hạt giống vợ, mùa thu có thể thu hoạch. Vợ của anh ấm áp quá."
Nhiếp Gia ôm eo hắn, có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thân thể Thời Kham, lại càng cố chui vào trong lồng ngực hắn, làm gối giữ nhiệt cỡ lớn cho hắn, "Anh ăn cơm chưa?"
"Không ăn, mệt." Thời Kham xốc chăn lại đắp trên người cả hai, chuẩn bị đi ngủ, "Sau này đừng ngủ trên sô pha, mắc bệnh anh lại lo lắng."
Nhiếp Gia ngoan ngoãn nói: "Cho dù em không có năng lực tự lành thì cũng sẽ không mắc bệnh làm anh lo lắng."
Thời Kham mệt nhọc lên tiếng, có vẻ muốn ngủ rồi, yên lặng hồi lâu bỗng nhiên lại buông Nhiếp Gia ra, một tay chỉ vào đầu nói với Nhiếp Gia: "Em có thể bị bệnh."
"Hả?" Nhiếp Gia chẳng hiểu gì.
Thời Kham dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nhiếp Gia, trong mắt toàn là tình ý sâu như nước, "Cứ coi như em không bị ốm, chỉ cần anh không ở bên cạnh em thì sẽ không tự chủ được lo lắng cho em, có ăn cơm đầy đủ hay không, cả ngày có vui vẻ không, nhớ anh mà không gặp được có buồn hay không? Có thể em không quá nghe lời, cho dù ngoan một chút hay là hư một chút, anh đều rất yêu em, em không phải phiền toái của anh, em là người anh yêu thương."
Nhiếp Gia giật mình, đột nhiên đôi mắt ứa ra một tầng nước mắt lấp loáng, y ôm chặt cổ Thời Kham, hơi nhói lòng, nhưng cũng thấy vui sướng.
Thời Kham xoa đuôi mắt ướŧ áŧ hơi nước của Nhiếp Gia, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."
Nhiếp Gia chun mũi nhẹ nhàng hít thở, giọng nói rầu rĩ lên tiếng: "Em thật sự rất nhớ rất nhớ anh."
"Quân đội đều đã được điều động ra ngoài, chờ đến khi toàn bộ người điều khiển dị năng của ốc đảo đi vào lãnh thổ quốc gia, vấn đề còn lại sẽ không cần anh tự mình ra mặt. Đến lúc đó, anh sẽ tự cho bản thân một tháng nghỉ phép, nơi nào cũng không đi, chỉ ở lì trong nhà với em." Thời Kham lúc có lúc không vỗ lưng Nhiếp Gia dỗ dành y.
Nhiếp Gia gật đầu, gối lên cánh tay Thời Kham, ôm lấy hắn. Thẳng đến lúc tiếng hít thở của Thời Kham dần dần đều đều, ngủ say rồi, Nhiếp Gia vẫn không nỡ ngủ, không muốn lúc tỉnh dậy thì lại phát hiện hắn đã đi rồi, lâu lắm y chưa được gặp Thời Kham, chỉ muốn ở cùng hắn lâu thêm một chút.
Sáng sớm gần giờ, Nhiếp Gia bất giác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại cũng đã sắp giờ, y đột ngột bừng tỉnh, phát hiện Thời Kham cũng không rời đi, thậm chí còn không hề thay đổi vị trí, đang nằm ở bên cạnh mình xử lý công việc từ xa qua di động.
"Tỉnh rồi, bữa sáng muốn ăn gì? Đã lâu rồi anh chưa nấu cơm cho em ăn." Thời Kham thấy Nhiếp Gia tỉnh, tùy tiện ném điện thoại sang một bên, ôm lấy y thỏa mãn cọ cọ.
"Em cứ nghĩ là anh đã ra ngoài từ sớm." Nhiếp Gia ngơ ngẩn nhỏ giọng nói.
Thời Kham rời giường đi làm bữa sáng cho Nhiếp Gia, quay đầu hôn y một miếng, "Sao có thể ra ngoài khi vợ còn đang ngủ được, ăn xong bữa sáng với em rồi đi."
Nhiếp Gia nhấp môi, gương mặt ửng hồng cười cười, y bò dậy, trực tiếp nhảy lên lưng Thời Kham, bắt hắn cõng vào toilet cùng nhau, "Em muốn ăn bánh trứng."
Lúc ăn sáng, Nhiếp Gia lại hơi bực bội, cau mày nói: "Trên TV có rất nhiều người đang mắng anh."
"Cứ mắng chửi đi, đây là điều không thể tránh khỏi. Người thường đứng ở vị thế yếu hơn so với người điều khiển dị năng, đặc biệt là sau khi chính mắt thấy nước Mỹ tàn lụi, thì lại càng thêm sợ hãi người điều khiển dị năng. Bọn họ phản ứng kịch liệt như vậy, có thể lý giải được." Thời Kham nói: "Tổng thống Hạ Điềm còn bị nhiều tổ chức yêu cầu bãi miễn, nói gì là người ở tiền tuyến tự mình đón người điều khiển dị năng tiến vào như anh."
Nhiếp Gia ăn bánh trứng xong, đi theo Thời Kham vào phòng bếp.
"Bọn họ hẳn là nên biết ơn tổng thống đương nhiệm là Hạ Điềm, hiện giờ dân cư ít như vậy, muốn khôi phục nền văn minh trước đây phải cần đến thời gian vài thế kỷ. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, trừ Hạ Điềm ra thì không ai cho bọn họ nhiều quyền lợi như vậy nữa, cho bọn họ làm con người. Nếu như Hạ Điềm thật sự bị bãi miễn, cho dù người điều khiển dị năng của ốc đảo có vào biên giới hay không, những kẻ gặp họa đầu tiên chính là mấy tên người thường bọn họ." Nhiếp Gia nhận lấy cái đĩa Thời Kham đã rửa sạch sẽ, lau khô rồi đặt vào ngăn tủ.
Thời Kham bất đắc dĩ cười nói: "Dân chúng sẽ không suy xét đến những chuyện này.
"Bọn họ mới là những người nên suy nghĩ về những vấn đề này nhất, vậy mà lại đẩy hết tất cả vấn đề cho chính phủ, Hạ Điềm nuông chiều bọn họ quá mức." Nhiếp Gia không vui nói.
Hạ Điềm lương thiện, khả năng cũng chỉ là do bản thân cũng là một người người thường, nên càng chú trọng áp lực sinh tồn của người thường trong nước, lắng nghe tiếng nói của mỗi người. Sự chăm sóc và tôn trọng cẩn thận tỉ mỉ của cô lại trực tiếp dẫn tới việc những người này ỷ lại vào cái danh "Quần thể yếu thế", kêu gào khẩu hiệu muốn bãi miễn cô.
Ốc đảo cũng có người thường, nhưng hơn trăm vạn người thường sinh hoạt ở ốc đảo lớn tiếng nói chuyện thôi cũng không dám, càng miễn bàn đến chuyện giơ cờ xí lên phố diễu hành muốn bãi miễn tổng thống. Vì sao, bởi vì ốc đảo là một trường đấu thú, mạnh mẽ thì sống, yếu đuối thì bị đào thải, văn minh và đạo đức con người đều bị đánh nát xây lại, cũng chỉ có Hạ Điềm vẫn còn duy trì nguyên tắc đạo đức cao quý trong thời điểm sống chết của toàn bộ tộc người, tôn trọng mỗi một mạng sống.
Cô là một tổng thống tốt, dốc hết sức lực vì trăm triệu sinh mệnh nhưng lại không có một người suy nghĩ cho cô.
Thời Kham nói: "Em không cần lo lắng, tuy rằng hiện giờ thoạt nhìn ồn ào hỗn loạn, nhưng tỉ lệ ủng hộ tổng thống cũng không bị giảm, trừ khi cả nước đều thống nhất yêu cầu bãi miễn thì mới có khả năng phải rút lui."
Hai người tán gẫu, cùng nhau rửa bát xong, Nhiếp Gia về phòng lấy áo khoác chế phục của Thời Kham, tiễn hắn ra cửa, lúc đang thay giày ở trước cửa, thì Tống Noãn Dương xách theo bánh bao đi đến, vừa đẩy cửa vào đã hô to: "Nhiếp Gia anh dậy chưa, sáng nay Thẩm hấp bánh bao ăn ngon lắm, tôi mang đến cho anh! Á, trưởng phòng Sở về lúc nào vậy?"
"Vừa trở về, giờ lại phải đi rồi." Thời Kham nhận áo khoác Nhiếp Gia đưa qua, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt Nhiếp Gia, xoa đầu y nói: "Hai người chơi đi, anh đi trước."
"Vâng, cẩn thận một chút." Nhiếp Gia đưa hắn ra cửa, lén phục hồi lại thể lực cho hắn một chút, nhìn Thời Kham đi xa mới đóng cửa lại.
Tống Noãn Dương túi giấy quơ quơ trong tay: "Bánh bao."
Nhiếp Gia tức giận nói: "Không ăn."
"Vậy tôi tự mình ăn." Nói Tống Noãn Dương trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống, ấn mở TV, vừa xem tin tức vừa ăn bánh bao, quay đầu nói với Nhiếp Gia: "Thêm nửa tháng nữa, toàn bộ nhân viên đều dời đi đến đây, đến lúc đó không biết nên xử lý Ninh Lãng như thế nào."
"Không phải Thẩm Tô đang giam giữ Ninh Lãng à, hắn không nói với cậu?" Nhiếp Gia ôm quần áo Thời Kham thay ra bỏ vào máy giặt, câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Noãn Dương. Thêm nửa tháng, nói cách khác là thêm nửa tháng nữa Thời Kham sẽ được rảnh rỗi.
Tống Noãn Dương nói: "Thẩm chỉ là tạm giam hắn, Ninh Lãng thân phận đặc thù, xử lý như thế nào còn phải xem ý tứ của cấp cao, trưởng phòng Sở chắc sẽ nắm quyền sinh sát lớn nhất, trưởng phòng Sở có nói gì với anh chưa?"
"Tôi không hỏi." Nhiếp Gia thờ ơ với việc này.
Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm một hồi, tiếng máy giặt vang lên, Nhiếp Gia lấy quần áo Thời Kham ra, đi phơi.
Tống Noãn Dương ăn sạch bánh bao, vo tròn túi giấy ném vào thùng rác, nằm liệt trên sô pha xem tin tức, hương hoa quế mơ hồ được gió thổi từ ngoài cửa sổ bay vào, hương vị mùa thu nồng nàn, ăn no xong lười biếng cả người. Nhiếp Gia phơi quần áo ở ban công, có tiếng chim kêu ríu rít truyền vào.
"Thật nhàn nhã quá đi." Tống Noãn Dương thỏa mãn nằm ườn trên giường, thở dài nói: "Mọi chuyện đều đã được giải quyết, hy vọng sau khi anh trở lại thế giới của mình, mọi thứ cũng có thể thuận lợi, bình an."
Nhiếp Gia ném cái móc treo quần áo vào đầu cậu, "Cậu cảm khái cái gì đâu?"
Tống Noãn Dương bò dậy treo người trên chỗ tựa lưng của sô pha, nhìn chằm chằm Nhiếp Gia, "Em sẽ nhớ anh, dù em không tồn tại."
Nhiếp Gia hờ hững nhìn cậu: "Tôi không hoàn thành nhiệm vụ thế giới thì sẽ không thể rời đi, liên tục bị vây trong thế giới số liệu cho đến khi thân thể số liệu chết đi. Cho dù tôi hoàn thành rồi cũng sẽ không rời đi, tôi không nỡ tách khỏi Thời Kham."
Tống Noãn Dương lóe sáng lên: "Đúng rồi! Em quên mất tiêu vụ này, làm e sợ gần chết, em còn tưởng rằng trong vòng hai ngày anh sẽ phải rời đi rồi cơ. Nhưng anh cũng lạnh nhạt vô tình ghê, anh không thể nói không nỡ với em được à? Trưởng phòng Sở thế giới nào cũng đi tìm anh, ở thế giới hiện thực cũng đang chờ anh, em không còn thì sẽ thật sự là không còn nữa."
Tống Noãn Dương trông mong nhìn Nhiếp Gia, Nhiếp Gia trầm lặng hồi lâu, hơi không biết làm sao, cuối cùng cũng là thật lòng thật dạ nói: "Tôi cũng sẽ nhớ cậu."
Tống Noãn Dương vui vẻ, đắc ý nói: "Dù sao thì em chính là vai chính thế giới duy nhất không gây thêm phiền phức cho anh mà!"
"Cậu còn cho tôi ít phiền phức hả?" Nhiếp Gia liếc xéo cậu một cái, dường như nhìn thấu điều gì, tức giận nói: "Hôm nay cậu thật sự là tới để đưa bánh bao cho tôi sao?"
Tống Noãn Dương cười hì hì nói: "Tiện thể kéo anh đi xem bản vẽ cho em luôn đó, em nói cho anh biết, em có lối suy nghĩ này, cảm thấy thật sự có thể làm ra Transformers đấy! Nhưng mà phải mượn năng lực của anh cho em dùng xíu......"
"Cậu lượn cho tôi!"
Cuối cùng Nhiếp Gia vẫn mắng Tống Noãn Dương không nổi, bị cậu nài ép lôi kéo đi quân khu, giúp cậu tạo món đồ chơi lớn.
Lần này Thời Kham đi hơn nửa tháng, không có trở về dù chỉ một lần, nhưng thường xuyên dành thời gian gọi điện cho Nhiếp Gia. Thời gian gần một tháng trôi qua, người điều khiển dị năng của ốc đảo đều đã được sắp xếp thỏa đáng ở bờ Đông Hoa Kỳ, bởi vì người điều khiển dị năng ốc còn phải chờ quan sát, bờ Đông Hoa Kỳ tạm thời hình thành một khu đặc trị trực thuộc trung ương, trực tiếp chịu sự quản lý của sĩ quan cấp cao của chính phủ, do Thời Kham đứng đầu.
Bờ Đông Hoa Kỳ canh gác nghiêm ngặt, Thời Kham trực tiếp phái bộ đội sát thương của mình đến bờ Đông Hoa Kỳ đóng giữ quân khu.
Thân phận và năng lực của mỗi một người điều khiển năng lực giả đều được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ, Hạ Điềm hứa hẹn với người điều khiển năng lực ốc đảo, cho dù bờ Đông Hoa Kỳ bị đối xử đặc biệt, nhưng cũng không hạn chế nhóm người điều khiển năng lực tự do ra vào, chỉ là trình tự sẽ nghiêm khắc một chút.
Sau khi trình tự nghiêm ngặt này được phổ biến xuống dưới, sự phản đối kịch liệt của dân chúng trong nước cũng dần dần bình ổn một ít.
Chỉ cần người điều khiển năng lực của ốc đảo tuân thủ bổn phận, dường như...... Cũng không có gì không tốt, còn có thể trợ giúp nước Hoa phát triển.
Hết chương .