Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

play (25)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thế giới : Con riêng của hào môn, mắt kính - play ()

Editor: Méo

Beta: Nờ

Hiện tại, Giang Dương đang lâm vào trạng thái hôn mê. KK không cách nào đo được hoạt động tâm lý của hắn. Tâm nguyện của nguyên chủ tại thời khắc Giang thị đổi chủ có được xem là hoàn thành hay không nó cũng không biết được. Nó nói thật với Nhiếp Gia, chỉ có thể chờ Giang Dương tỉnh lại. Hoặc chờ cho tới lúc hắn cứ như vậy mà chết đi.

Nhiếp Gia chẳng để ý lắm, chỉ là tâm tình có chút vi diệu. Y không nghĩ Cố Tuyết Doanh sẽ tìm người trả thù Giang Dương như vậy, xém chút đã hỏng hết việc của y.

【Thực ra Cố Tuyết Doanh dám làm như vậy, cũng chỉ sau khi Giang Dương hoàn toàn thất thế mới ra tay. Ông ấy không phải muốn làm trái ý ngài.】Hệ thống nói thêm.

【Ta biết. Ngã một lần cho khôn người ra. Sau này, ta sẽ không đánh cược trên người người khác nữa.】Nhiếp Gia trong lòng nhàn nhạt đáp lại hệ thống.

Hệ thống không nói gì thêm, nó có thể đo lường tâm tình Nhiếp Gia có hơi không vui. Hiển nhiên đều do Cố Tuyết Doanh tự mình hành động. Nếu tai nạn khiến Giang Dương trở thành người thực vật, vậy không phải đã phá hỏng việc lớn của ngài Nhiếp hay sao? May mà bây giờ ngài Nhiếp đã có khả năng tự do điều khiển dị năng của mình. Giả dụ như Giang Dương biến thành người thực vật đi chăng nữa thì y vẫn có thể chữa trị.

Hành động của Cố Tuyết Doanh chính là một cảnh báo đối với Nhiếp Gia. May mắn, lần này mọi việc xong xuôi thì thiêu thân mới xuất hiện. Nếu lần sau lại đánh cược trên người người khác, không biết sẽ khiến gây cho mình phiền toái gì nữa.

Còn lần này à, quên đi. Nhiếp Gia nhắm mắt hờ hững nghĩ, sẽ không có lần sau.

Vốn rất lo lắng loại suy nghĩ muốn kiểm soát này sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình trị liệu rối loạn lưỡng cực của y, nhưng bấy giờ hệ thống lại có chút vui mừng. Ngài Nhiếp tại chi tiết này có ý muốn kiểm soát. Chứng tỏ y đang thức tỉnh ý muốn cầu sinh, y đang muốn cố gắng sống sót.

Nếu trưởng phòng biết sẽ rất vui cho mà xem.

Nhiếp Gia đang cùng hệ thống trò chuyện, bỗng nhiên cảm giác bị hẫng khiến y lấy lại tinh thần. Kinh ngạc mà trừng mắt nhìn thì thấy Hoắc Thanh ôm eo y, trực tiếp đặt ở trên bồn rửa tay.

"Nghĩ gì mà thất thần vậy?" Hoắc Thanh hơi cúi đầu kề trán Nhiếp Gia, hơi thở ấm áp mang theo chút hương rượu tỏa khắp hai bên má y. Hắn lấy kính mắt người yêu xuống, tiện tay đặt bên cạnh. Dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt tựa như bảo thạch của Nhiếp Gia, hắn không nhịn được hôn một cái tại đuôi mắt đỏ bừng của y, nói: "Vẫn còn bởi Cố Tuyết Doanh tự hành động mà tức giận sao?"

"Em không có." Nhiếp Gia hai má ửng đỏ khẽ cười, hai tay kéo gáy Hoắc Thanh, ôm lấy hắn.

"Mọi chuyện đều kết thúc rồi, chúng ta đi Hà Lan kết hôn được không?" Hoắc Thanh nói.

"Được chứ! Thế có cần phải làm cho anh một cái váy cưới không, ngài Hoắc?"

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ gần ngay trong gang tấc, sự ngọt ngào như muốn tràn ra từ đáy mắt Hoắc Thanh, chút khó chịu trong lòng Nhiếp Gia tan thành mây khói.

Hai người trong nhà tắm dính nhau một lúc. Sau khi người yêu đáp ứng kết hôn, Hoắc Thanh không nhịn được đem y đặt trên giường, triền miên một đêm.

Trời chưa sáng, chuyện Giang Dương gặp tai nạn đang cấp cứu đã truyền ra. Đặc biệt, khi biết Giang Dương uống rượu lái xe, cộng đồng mạng liền trào phúng. Hết thảy đều là báo ứng. Thậm chí vô số người còn cảm tạ người đã đụng phải hắn. Trên lối đi bộ, bất kể là tội uống rượu lái xe hay đi ngược chiều đều ngang với mưu sát. May là Giang Dương chưa đi bao xa đã bị đụng, bằng không thì không biết ai sẽ là người chết thảm dưới bánh xe Giang Dương đây.

Giang Dương bị thương rất nghiêm trọng, cấp cứu kéo dài tới mười hai tiếng mới biến nguy thành an. Mặc dù giữ được mạng nhưng xương sống bị tổn thương, từ thắt lưng trở xuống toàn bộ bị tê liệt. Từ nay về sau, nửa thân dưới dưới của hắn không thể cử động được nữa.

Nhiếp Gia là người đầu tiên biết được chuyện này, kế tiếp đến Giang Triệu Lân.

Trong vụ việc này, trách nhiệm chủ yếu thuộc về Giang Dương. Vì thế Giang Dương bị liệt nửa người là chuyện của Giang Dương. Còn người gây ra chỉ việc bồi thường ít tiền và chịu một phần viện phí, không có bất cứ dính dáng gì tới trách nhiệm hình sự. Giang Triệu Lân cũng đành ngậm thiệt thòi mà nuốt xuống.

Khi mới hay tin Giang Dương tàn phế, Giang Triệu Lân gần như phát điên. Nhưng sau khi nghe bác sĩ xác nhận việc Giang Dương khôi phục là chuyện không có khả năng, lão lại bình tĩnh tới kỳ lạ.

Không lâu sau đó đoàn điều tra của chính phủ liền kiêu căng tuyên bố với bên ngoài kết quả điều tra Giang thị, chứng minh xác thực Giang thị không có bất kỳ hành vi rửa tiền hay hối lộ quan chức cấp cao nào. Danh dự của Giang thị được làm rõ, có không ít người đồng tình với Giang Dương. Công ty lớn như vậy mà bị tên sao chổi Mạnh Khiêm làm liên lụy.

Sau khi Cố thị quật khởi đã giúp đỡ Giang thị đoạt lại quyền sở hữu công trình cáp điện Thái Bình Dương, Giang thị giải trừ được nguy cơ lớn trước nay chưa từng có, từ một cao ốc sắp sụp đổ chuyển mình trở thành bức tường thành vững chãi. Tất cả như trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Có mỗi Giang Dương vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi thương thế hắn ổn định, Giang Triệu Lân liền đem Giang Dương về nhà. Đồng thời, lão cũng đem cả bồ nhí lẫn con riêng Giang Văn Bác của mình đón về Giang trạch.

Đến lúc này, An Na vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Bà nhìn Tạ Á dẫn Giang Văn Bác đi vào trong phòng, suýt nữa nhịn không nổi mà cười lạnh trong lòng.

Thấy không thể làm gì được con cả, Giang Dương vẫn còn chưa tỉnh, Giang Triệu Lân đã vội vàng đón con riêng về, trực tiếp bỏ qua Giang Dương. Quả đúng như cô nghĩ, Giang Triệu Lân vốn cũng chẳng coi Giang Dương là người thân của mình.

Hai người còn chưa ly hôn mà lão đã tha bồ nhí về nhà.

Cái loại lòng lang dạ thú, chỉ biết tính kế người khác.

"Giang Triệu Lân, không cần chia tài sản, qua đây ký giấy ly hôn đi! Tô Tô muốn đưa tôi ra nước ngoài tổ chức sinh nhật. Hôm nay tôi rảnh, buổi chiều chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn." An Na mặc một bộ áo khoác màu xám ngồi ở phòng khách uống trà, cử chỉ vừa ung dung vừa tao nhã. Đến liếc mắt cũng chả thèm cho Tạ Á một cái.

Giang Triệu Lân không lằng nhằng gì, lão đưa Tạ Á về chính vì muốn ly hôn với An Na. Sau khi xác nhận Giang Dương liệt nửa người, Giang Triệu Lân ngầm điều tra, cổ phần Giang thị ấy vậy mà thất thoát tới %. Về phần của Giang Dương cũng không biết đã chuyển đi đâu. Vừa khéo lão cũng chẳng muốn chia cho An Na, ly hôn thật hợp ý lão.

Giang Triệu Lân nhanh chóng hạ bút ký. An Na cẩn thận cất giấy vào. Nếu Giang Triệu Lân dám đổi ý thì sẽ trình nó cho tòa án xem.

"Văn Bác à, ba dẫn con đi xem phòng của con nha!" Giang Triệu Lân thân thiết kéo con riêng về bên người, muốn dẫn nó lên lầu.

Giang Văn Bác vui vẻ gọi một tiếng "Ba ơi!". Giang Triệu Lân lập tức lòng nở hoa, không hề có biểu hiện còn nhớ con cả của mình vẫn đang hôn mê?

Tạ Á không đi cùng, ả nâng cằm đắc ý ngồi xuống đối diện với An Na. Dùng thái độ bà chủ sai bảo mẫu rót trà cho mình, ả châm chọc khiêu khích nói với An Na: "Tự mình rời đi, coi như cô biết điều."

An Na nhàn nhạt liếc Tạ Á vẫn còn đang muốn dùng mũi nhìn mình, dựa vào ghế salon, lười biếng mở miệng: " Đắc ý của cô từ đâu tới vậy?"

Thực chất không cần hỏi cũng biết, tiểu tam Tạ Á thành công đuổi mình đi để bò lên vị trí chính thất, lại nhớ trước đây không lâu tại thương trường Tần Diệc Nhiên cố sức chửi Tạ Á. Hơn nữa, trước mắt, thằng con Giang Văn Bác là con trai "hữu dụng" duy nhất của Giang Triệu Lân, hiện tại ở trước mặt mình cũng không có gì tốt để khoe khoang.

An Na mỉm cười nhìn Tạ Á chăm chú như xem kịch vui. Con trai sẽ nhanh chóng tới đây đón mình, vừa vặn giải sầu một chút.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio