Chương : Thế giới - Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Chai trong tay Nhiếp Gia là chai rỗng, một phát này đập xuống, ‘rắc’ một tiếng, cực kỳ vang dội.
Lâm Hạo Nhiên không hổ là vai chính công của thế giới này, tố chất thân thể hơn hẳn người thường, bị Nhiếp Gia đập cho một phát như vậy mà đầu chỉ nghiêng sang một bên, máu từ thái dương chảy xuống, người vẫn đứng thẳng tắp ở đó.
“Cậu, muốn chết?” Lâm Hạo Nhiên cắn răng, gằn từng chữ mà quay đầu lại nhìn Nhiếp Gia, trong mắt là sự hung ác vì bị chọc giận.
Lâm Hạo Nhiên bị thương chảy máu nên có chút choáng, gã thật sự không ngờ Nhiếp Gia dám ra tay với gã, một phát kia khiến đầu gã đau như búa bổ, cũng triệt để chọc giận gã. Khí thế của người bề trên toát ra, gã tàn bạo nhìn Nhiếp Gia, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, hơi thở của sự phẫn nộ khiến người khác sợ hãi không thôi.
Nhiếp Gia sẽ sợ sao? Đương nhiên không.
Lâm Hạo Nhiên tức giận, y còn tức hơn cả Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia ném mảnh vỡ trong tay đi, lùi về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, Lâm Hạo Nhiên cho rằng y sợ hãi muốn chạy trốn, rống lên một tiếng, tiến tới phía trước bắt người, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi rách không tim không phổi, vậy mà dám thẹn quá thành giận đánh người? Y cũng biết xấu hổ sao?!
Lâm Hạo Nhiên để sự tức giận cùng không cam lòng cắn nuốt lý trí, gã không phân biệt được rằng thanh niên trước mặt đã hoàn toàn không còn sự sợ hãi cùng nhát gan trước đây, người đứng trước mặt gã giờ chỉ còn sự khát máu cùng hờ hững. Gã chỉ muốn bắt y lại, dạy dỗ một trận, khiến y phải quỳ xuống đất, khiến y phải nhận sai, khiến y phải đau khổ!
Trước lúc tay Lâm Hạo Nhiên có thể động đến một sợi tóc của Nhiếp Gia thì đã bị y nắm chặt cổ tay, vặn một cái, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, đau đớn khiến Lâm Hạo Nhiên thất thanh kêu lên, âu phục trên người bị mồ hôi thấm ướt.
Những người bị Nhiếp Gia đánh ngã lúc trước không hôn mê cũng quên mất ôm đầu kêu đau mà nằm trên mặt đất khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Cánh tay của Lâm tổng… bị tên kia bẻ gãy…
Nhiếp Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, một tay liền bẻ gãy cánh tay của vai chính công, y thấy mồ hôi lạnh trên trán Lâm Hạo Nhiên, lạnh nhạt nhếch khóe môi, buông tay, ném tay Lâm Hạo Nhiên ra, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
“Lâm tổng, Lâm tổng, ngài không sao chứ?!” Mấy người khác cuống quít đỡ Lâm Hạo Nhiên sắc mặt tái nhợt lên, nhanh chóng gọi cấp cứu.
“Nhiếp Gia!” Lâm Hạo Nhiên đau đến mức mặt đầy mồ hôi lạnh, môi cũng run rẩy, gã nhìn thanh niên thần sắc lạnh lùng đang đứng trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi.
“Sau này nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, gặp anh lần nào đánh anh lần đấy.” Nhiếp Gia chỉ vào mặt Lâm Hạo Nhiên mà nói, quay người rời khỏi phòng.
Mấy người nhìn bóng lưng y rời đi giận mà không dám nói gì, chỉ chờ cửa đóng lại, Nhiếp Gia thật sự đi rồi thì mới dám tức giận chửi hai câu.
Ngày thường bọn họ cũng không ít lần thấy tên nhóc này bị Lâm tổng mang theo bên người, đánh không lại mắng cũng không bằng, vẻ ngoài nhìn khá được, không ít người đều nghĩ, hiếm được một lần Lâm tổng thả ra cho phép bọn họ đùa một chút, không nghĩ tới… vậy mà là sói đội lốt thỏ.
Nhìn Lâm tổng bị bẻ gãy một cánh tay, bọn họ đột nhiên cảm thấy mình chỉ ăn một bình rượu coi như là nhẹ.
Nhiếp Gia theo con đường KK cung cấp đi xuống bãi đỗ xe dưới đất, ngồi vào trong xe, y mở bảng che nắng ra nhìn thử, hẳn là do Thời Kham thay đổi dữ liệu mà vẻ ngoài hiện tại của thân thể này là chính y, đến tên cũng là của bản thân. Trong lòng Nhiếp Gia ngọt ngào khẽ cười, lái xe rời khỏi.
“Lâm Hạo Nhiên là vai chính công, vậy vai chính thụ là ai?” Nhiếp Gia lái xe vào giữa dòng xe tấp nập, một tay chống hờ lên cửa sổ hóng gió, hờ hững hỏi.
Thân phận của y nhất định là tồn tại đối đầu với vai chính, chỉ là không nghĩ tới KK đột nhiên lắp ba lắp bắp nói:【đời này, vai chính thụ chính là ngài... 】
Nhiếp Gia ngẩn ra, trong lòng đối với thân phận này buồn bực không thôi.
Nói một cách đơn giản thì thế giới này được tạo thành từ sự máu chó cùng hài kịch, vai chính công Lâm Hạo Nhiên là con thứ của Lâm thị tại Hạ thành, được trưởng bối thương yêu, cũng mang nhiều kỳ vọng được bồi dưỡng thành người thừa kế. Nhưng nguyên chủ chỉ là người bình thường xuất thân từ một gia đình bần hàn, căn bản là không có khả năng kết bạn với quý tộc như Lâm Hạo Nhiên.
Nhưng trùng hợp là lúc nguyên chủ vừa học vừa làm ở khách sạn, Lâm Hạo Nhiên có việc tới ở tại khách sạn đó thì nhất kiến chung tình với nguyên chủ, vì thế mà bắt đầu theo đuổi cuồng nhiệt.
Nguyên chủ là một người bình thường, từ lúc sinh ra đã phải giãy dụa để sống ấm no, căn bản không chống đỡ nổi cách theo đuổi cuồng nhiệt của thiếu gia như vậy, không tới một tháng đã đồng ý Lâm Hạo Nhiên theo đuổi, bắt đầu một đoạn thời gian yêu đương ngọt ngào. Nguyên chủ yêu thích điện ảnh cùng phim từ nhỏ, lên đại học liền học chuyên ngành liên quan, mơ tưởng một tương lai tốt đẹp, thành lập phòng làm việc của riêng mình.
Chuyên ngành nghệ thuật thông thường đều là bếp lửa đốt tiền, chỉ học phí hàng năm thôi gia đình của nguyên chủ cũng không gánh nổi, cho nên từ lúc học tiểu học nguyên chủ vẫn luôn tìm việc làm thêm, làm việc vặt, nỗ lực vì chính giấc mộng của mình, sống cho tới nay đã rất gian khổ.
Sau khi yêu Lâm Hạo Nhiên, Lâm Hạo Nhiên đương nhiên không nỡ lòng để cậu ta khổ cực làm công khắp nơi, trực tiếp đóng học phí hai năm còn lại cho cậu ta, trong lúc yêu đương đưa cậu ta tới nhà hàng sang trọng, đưa đón bằng xe thể thao, quà cáp xa xỉ không dứt, nguyên chủ cũng không từ chối những món quà không hợp thân phận, vui vẻ nhận lấy tất cả, trong trường còn từng truyền ra lời đồn nói nguyên chủ bị bao nuôi.
Hiển nhiên là Lâm Hạo Nhiên thực sự thích nguyên chủ, móc ra trái tim chân thành của mình cho cậu ta, muốn sau khi nguyên chủ tốt nghiệp liền ra nước ngoài lĩnh chứng, vì thế cố ý đưa nguyên chủ về nhà ra mắt cha mẹ.
Theo sự phát triển của xã hội, tư tưởng cũng phát triển theo, quan hệ đồng tính không hề chịu sự chú ý khác biệt hay kỳ thị, mọi người từ từ nhận ra rằng tính hướng cũng giống như khẩu vị riêng, đều là quyền lựa chọn của từng người.
Nhưng thượng lưu quý tộc như Lâm thị, nếu người thừa kế là đồng tính, sẽ mang tới tổn thất danh dự cho gia tộc, huống chi người Lâm Hạo Nhiên muốn kết hôn là một tên nhóc nghèo kiết xác, thân phận như vậy thì ngay cả người giúp việc của Lâm thị cũng không xứng, chứ đừng nói gì đến việc kết hôn với người thừa kế!
Cha mẹ Lâm tỏ vẻ phản đối, nhục nhã nguyên chủ rồi đuổi đi, sau đó cấm túc Lâm Hạo Nhiên, chèn ép nguyên chủ ở mọi phương diện khiến nguyên chủ thiếu chút nữa không tốt nghiệp được.
Nhưng phản đối của trưởng bối cũng không thể ngăn cản mong muốn ở cùng nguyên chủ của Lâm Hạo Nhiên, gã thực sự là yêu thảm nguyên chủ, cảm nhận được sự ngăn cản mạnh mẽ của gia tộc, chấp nhận bỏ cổ phần trong tay, từ bỏ họ Lâm, gã nguyện ý tay trắng rời khỏi nhà, chỉ cần có thể ở bên nguyên chủ thì bảo gã làm gì cũng cam nguyện.
Lúc trước đã nói qua Lâm Hạo Nhiên là con thứ của Lâm thị, cha Lâm còn một người con cả, Lâm Tiện. Nhưng Lâm Tiện một lòng một dạ bàng môn tà đạo, làm người nham hiểm độc ác, không được trưởng bối xem trọng, cho nên mới bỏ qua mà chọn Lâm Hạo Nhiên làm người thừa kế mà bồi dưỡng.
Lâm Tiện cùng Lâm Hạo Nhiên đã bất hòa từ nhỏ, hiện tại Lâm Hạo Nhiên đau khổ vì tình nên Lâm Tiện thừa dịp này mà cướp quyền từ tay Lâm Hạo Nhiên, thiếu chút nữa là có thể đá Lâm Hạo Nhiên khỏi ban giám đốc.
Mấy thứ này Lâm Hạo Nhiên nắm chắc trong lòng bàn tay nên cũng không phản kháng, tùy ý Lâm Tiện tấn công sau lưng.
Mẹ Lâm không chịu nổi việc con trai cưng kiêu căng ung dung ngày nào bây giờ lại chẳng khác nào chó mất chủ không có chút ý chí chiến đấu nào, biết rõ nguyên chủ là điểm mấu chốt, thực sự không nhìn nổi con trai như vậy nữa, bà liền âm thầm đi tìm nguyên chủ, trực tiếp ra giá triệu để cậu ta rời xa Lâm Hạo Nhiên, không bao giờ trở về Hạ thành, lại càng không thể xuất hiện trước mặt con trai mình.
Dựa theo mội dung máu chó trong phim truyền hình, nguyên chủ không biết cân nhắc mà từ chối yêu cầu của mẹ Lâm, biểu đạt rằng tình yêu của cậu ta đối với Lâm Hạo Nhiên không thể bán đứt với triệu này, sau đó khiến mẹ Lâm tức giận, bị ngược đến thương tích đầy mình.
Nhưng nguyên chủ là một người thức thời, cậu ta thoải mái nhận triệu mẹ Lâm đưa, thuận lợi tốt nghiệp rồi nhắn tin chia tay với Lâm Hạo Nhiên, biến mất khỏi Hạ thành, từ đó bặt vô âm tín.
Lúc đầu Lâm Hạo Nhiên còn không tin, chẳng khác nào tên điên mà tìm người khắp nơi, mãi đến khi mẹ Lâm cho gã xem đoạn video quay cảnh nguyên chủ cùng bà nói chuyện ở quán cà phê, Lâm Hạo Nhiên tận mắt nhìn thấy người mình yêu cầm chi phiếu triệu trên bàn, không muốn thừa nhận, khi gã liều mạng vì tình yêu của họ thì người gã yêu tha thiết lại dứt khoát phản bội gã vì tiền…
“Ngay từ đầu cậu ta đã biết con là Lâm Hạo Nhiên, vì tiền mới ở cùng với con, giờ vì tiền mà rời khỏi con, con còn không thấy rõ ràng sao? Từ đầu tới cuối đối với cậu ta mà nói con chẳng đáng là gì cả!”
Lời nói của cha Lâm kích thích Lâm Hạo Nhiên sâu sắc, bị chính người mình yêu phản bội, nỗi đau như vạn tiễn xuyên tim khiến gã không muốn sống.
Bốn năm sau, Lâm Hạo Nhiên một lần nữa gặp lại nguyên chủ ở một buổi họp thương mại. Bốn năm qua của Lâm Hạo Nhiên có thể nói là ầm ầm sóng dậy, cường thế trở lại công ty, cường quyền độc tài, đá Lâm Tiện khỏi công ty, không quan tâm cha mẹ ngăn cản và cầu xin mà đánh gãy một chân Lâm Tiện. Gã trở nên âm trầm đáng sợ, bá đạo độc tài, Lâm thị đã do gã một tay độc quyền, ngay cả cha mẹ Lâm cũng không chen tay vào được.
Còn nguyên chủ sau khi nhận triệu từ tay mẹ Lâm thì đầu tư vài bộ phim hot mà phí tổn thấp, tất cả đều là tự biên tự đạo, phòng bán vé kiếm được rất nhiều tiền cho phía đầu tư, nguyên chủ cũng có chút danh tiếng trong vòng, được gọi là đạo diễn thiên tài, chỉ cần là được cậu ta coi trọng thì sẽ không thiếu người đầu tư. Bốn năm qua, nguyên chủ cũng thực hiện được giấc mơ ban đầu của mình, thành lập một công ty truyền thông thuộc về riêng bản thân, truyền thông Thế Gia.
Cậu ta xuất hiện một thoáng qua trên TV, Lâm Hạo Nhiên không cần tận lực tìm kiếm liền nhận ra cậu ta.
Khi biết nguyên chủ muốn quay một bộ phim đặc hiệu, gã sắp xếp cuộc họp kia, hào phóng bỏ ra triệu cho nguyên chủ, nhưng yêu cầu nguyên chủ ký một phần thỏa thuận đánh cược. Nếu như cuối cùng phòng bán vé không kiếm về tỷ đồng thời trong vòng ba năm truyền thông Thế Gia không thể đem về triệu lợi nhuận cho Lâm thị thì nguyên chủ phải chuyển nhượng % cổ phần cho Lâm thị.
Điều kiện này không hề khó, đừng nói nguyên chủ đang giữ bộ phim lớn, ngay cả mấy bộ phim trước kia cũng nhẹ nhàng đột phá tỷ, yêu cầu này không hề nguy hiểm. Nguyên chủ suy nghĩ một ngày, cuối cùng tiếp nhận đầu tư của Lâm thị.
Trong vòng bốn năm qua, tình yêu của Lâm Hạo Nhiên đối với nguyên chủ đã thành hận sâu sắc, sao có thể cho phép phim thuận lợi công chiếu?
Hết chương .