Chương : Thế giới - Yêu là ánh sáng màu xanh lục ()
Editor: Tiêu
Beta: Min
Cái khuy áo kia rơi xuống đất, lăn ra xa, Nhiếp Gia bật cười.
Cuối cùng Thời Kham cũng không theo ý của y mà vào tắm cùng, chuẩn bị xong nước cho y thì đi ra ngoài.
Thang máy phía sau ‘Ting’ một tiếng, thư ký Diệp Anh cầm một cái máy tính bảng trở lại. Cô đi vào thì thấy Thời Kham đang tựa vào sofa trong phòng khách chợp mắt một chút, phòng tắm truyền đến tiếng nước mơ hồ.
“Ông chủ.” Sắc mặt Diệp Anh tái xanh, mở máy tính bảng đưa đến trước mặt Thời Kham, lồng ngực dường như bị lấp kín bởi lửa giận: “Đây là tư liệu cá nhân của Nhiếp Gia. Y là người sáng lập của truyền thông Thế Gia, cũng là đại cổ đông lớn nhất, quan trọng nhất là quan hệ của y với Lâm Hạo Nhiên… Y hiện tại xem như là bị Lâm Hạo Nhiên bao dưỡng, tôi cảm thấy có thể y do Lâm Hạo Nhiên cố ý đưa đến bên người ngài.”
Trong lòng Thời Kham đang đầy tình nồng mật ý, nghe Diệp Anh tóm tắt tư liệu xong liền bay sạch sành sanh, hắn mở mắt, trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, “Y bị Lâm Hạo Nhiên bao dưỡng?”
“Đúng thế.”
Diệp Anh vừa mới đáp xong liền nghe thấy tiếng quát: “Vớ vẩn.”
Sắc mặt Diệp Anh hơi đổi, nhất thời không dám lên tiếng. Cô đi theo bên người Thời Kham hơn mười năm, đã từng thấy hắn nổi giận, từng thấy hắn vui vẻ, từng thấy hắn đau lòng, ngay cả lúc ở trước mặt Thời lão chỉ có thể chịu khó chịu cùng bực tức cũng đã gặp, nhưng dáng dấp tức giận phóng sát khí bốn phía như thế này thì lần đầu gặp được.
Nhất thời không biết phải làm sao.
Cô không hề nói dối, lai lịch của Nhiếp Gia kia thực sự có vấn đề.
Thời Kham là người biết tự suy xét, sẽ không tùy tiện giận chó đánh mèo người khác, Diệp Anh biết rõ điểm này nên lấy hết can đảm hỏi: “Thời gian gấp rút, đây là thông tin cơ bản mà Thập Thành tra được. Trong gần hai năm nay Lâm Hạo Nhiên đã bắt đầu tiếp nhận mọi vụ làm ăn của Thời lão, ngài là cản trở đối với gã, hiện tại gã đưa người đến bên cạnh ngài chắc chắn là không có ý tốt.”
Thời Kham không lên tiếng, đầu ngón tay lướt hai lần trên mà hình, bên trong đúng là có vài chứng cứ xác thực. Quan hệ giữa Nhiếp Gia cùng Lâm Hạo Nhiên căn bản không cần phải vận dụng tinh anh bên cạnh hắn mới tra được, chỉ cần tùy tiện tìm một người trong nghề là có thể biết.
Nhìn qua, Thời Kham liền không vui nhăn mày lại, trong mắt chỉ có cảm xúc u ám.
Lâm Hạo Nhiên, tính tình đứa cháu ngoại này của hắn cực đoan lại bá đạo, lúc trước đoạt lại quyền của Lâm thị không chút do dự mà đánh gãy chân anh trai ruột Lâm Tiện của gã, lục thân không nhận, nhưng như thế lại càng được Thời lão yêu thích. Nhưng Lâm Hạo Nhiên lòng muông dạ thú thế nào thì Thời Kham không có hứng thú biết, mấy năm qua Thời lão ân cần dạy bảo còn muốn hắn ra tay kéo Lâm Hạo Nhiên, đều bị hắn từ chối, vì điều này mà không ít lần hắn bị Thời lão gọi tới rồi đến khi về thì rước một thân dị ứng.
() lục thân: bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con
() lòng muông dạ thú: tâm địa độc ác, mất hết tính người, nay có lẽ do từ "muông" ít sử dụng, nên dần dà về sau người ta mới đổi thành "Lòng lang dạ thú"/ "Lòng lang dạ sói"
Không biết còn tưởng rằng Lâm Hạo Nhiên mới là con của Thời lão.
Nhưng Diệp Anh cũng không nói sai, cho dù quan hệ cậu cháu của Thời Kham cùng Lâm Hạo Nhiên không mấy thân thiết nhưng cũng chưa đến mức trở mặt với nhau, Lâm Hạo Nhiên nhanh chóng trưởng thành lại có Thời lão bảo vệ, đây rõ ràng là muốn Lâm gia và Thời gia có cùng một nhịp thở, bởi vậy người cậu như Thời Kham chính là vật cản, có thể diệt trừ thì đương nhiên không thể tốt hơn.
Nhưng Diệp Anh cũng thực sự là ngàn vạn không nghĩ tới rằng lá gan Lâm Hạo Nhiên lớn như thế, lại dám tặng người cho Thời Kham!
Cô nghĩ mà tức cả bụng, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, Diệp Anh đưa mắt nhìn qua.
Nhiếp Gia cầm khăn lau tóc bước ra, không thấy Thời Kham trong phòng ngủ liền ra phòng khách, thấy Thời Kham liền câu môi cười đi tới, nói: “Lau tóc giúp em.”
Y chỉ mặc một cái áo sơ mi đen của Thời Kham, lộ ra đôi chân thon dài, màu da y vốn trắng giờ lại được áo sơ mi đen tôn lên càng ngon mắt. Mới tắm nước nóng xong nên trông y có vẻ lười biếng, khuôn mặt vốn tinh xảo lại vì trên lông mi vương nước mà có cảm giác đáng yêu.
Diệp Anh xem xét mà liếc mắt một cái xong cũng không nhìn tiếp, lớn lên như thế, chẳng trách lá gan Lâm Hạo Nhiên to bằng trời mà dám tặng người cho ông chủ, chẳng qua may là gã đã bị mình vạch trần.
Thời Kham là dạng nhân vật như thế nào thì Thời lão cũng không rõ, nhưng cô lại biết rõ, dùng loại mục đích xấu xa này để tiếp cận ông chủ thì phải trả cái giá cực kỳ thê thảm.
Nhưng mà khi Diệp Anh còn đang chờ ông chủ bảo cô đưa người đi thì lại thấy ông chủ tự tay kéo Nhiếp Gia vào lòng, thật sự dùng khăn lau tóc cho y, còn thấp giọng hỏi một câu: “Em ăn tối chưa?”
Nhiếp Gia dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn nhắm mắt lại nói: “Không có, bị đổ một bụng rượu, còn có chút đau dạ dày nè.”
Thời Kham nhíu mày càng sâu, hắn quay đầu nhìn Diệp Anh đang trừng mắt như chó ngốc một cái.
Diệp Anh ngượng ngùng, đi mở hòm thuốc, Thời Kham cũng chỉ tình cờ về nước, phòng này chỉ ở tạm, trong hòm thuốc chỉ chuẩn bị thuốc dị ứng, không có thuốc đau dạ dày, đêm hôm khuy khoắt, cô cũng không thể làm gì khác là vác theo cái đầu mơ hồ ra ngoài mua thuốc đau dạ dày… Thuận tiện điều tra một số chuyện khác.
Nhiếp Gia phát hiện máy tính bảng bị Thời Kham tiện tay để một bên, trong đó toàn là quá khứ ngược luyến tình thâm của ‘y’ cùng Lâm Hạo Nhiên. Nhất thời, Nhiếp Gia có cảm giác mình như nuốt phải ruổi, đưa tay ném máy tính bảng ra xa.
Sau đó y xoay người, cọ cọ vào lòng bàn tay của Thời Kham, nói: “Anh nguyện ý nghe em giải thích chứ? Anh sẽ tin em đúng không?”
Thời Kham nhìn y tựa như chó con chịu oan ức, mỉm cười, “Anh rất thích em, nếu như anh có thứ gì có thể giữ lại em thì đó là vinh hạnh của anh.”
Phần báo cáo có chứng cứ xác thực kia hắn không để ý, người này đột nhiên xuất hiện và mục đích của y là gì thì hắn cũng không quan tâm, đến cùng thì y có phải là người Lâm Hạo Nhiên đưa đến bên hắn không thì hắn cũng mặc kệ! Thời Kham cảm thấy bản thân có chút mất lý trí, hắn không nên bất chấp tất cả như vậy. Nhưng nếu vì y là người Lâm Hạo Nhiên đưa tới, bảo hắn đuổi đi và trừng phạt một phen, chỉ nghĩ một hồi thôi hắn cũng không nỡ.
Chẳng cần biết y là ai, có mục đích gì, hắn chỉ muốn nâng niu y trong lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng. Nếu có một ngày y phải đi, cho dù hắn có đau lòng cũng sẽ không ngăn cản, càng sẽ không cản trở nguyện vọng của y.
Nói xong lời thâm tình, hắn liền thấy người trong lòng mình ngẩn ra, sau đó Nhiếp Gia mím môi cúi đầu, lỗ tai lặng lẽ đỏ.
Nhiếp Gia dựa vào vai Thời Kham, trong lòng tràn ngập mật ngọt của tình yêu, “Đoạn báo cáo này là thật, mối quan hệ giữa em và Lâm Hạo Nhiên không thể nói rõ trong chốc lát, em biết người bên cạnh anh đang suy đoán mục đích em tiếp cận anh, đúng là em có mục đích, em yêu anh, em muốn ở bên anh!”
Thời Kham ôm chặt lấy eo Nhiếp Gia, thanh âm tha thiết mà ghé vào tai y nói: “Lặp lại lần nữa.”
Nhiếp Gia không ngại phiền mà cùng hắn kề tai nói nhỏ, lặp lại một lần rồi lại một lần: “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”
Cuối cùng để Thời Kham đè xuống sofa hôn đến khi toàn thân đều là vệt đỏ thì Nhiếp Gia mới chịu im lặng, nhẹ nhàng thở hổn hển, con ngươi sáng lấp lánh nhìn Thời Kham.
Lúc Diệp Anh trở lại, hai người đã không còn ở phòng khách, Diệp Anh tính thăm dò nhưng đi về phía phòng ngủ của Thời Kham hai bước, đứng ở ngoài cửa một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh gì mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng hai lần.
Từ bên trong truyền đến tiếng Thời Kham cố gắng nói nhỏ, “Đi vào.”
Diệp Anh đi vào thì thấy Nhiếp Gia đang gối lên đùi Thời Kham ngủ say, cô đặt hộp thuốc đau dạ dày ở tủ đầu giường, lúc này nhìn Nhiếp Gia đã không còn cảnh giác cùng địch ý như trước, trái lại mang theo một tia gì đó không nói rõ được.
“Tra được gì?” Thời Kham nhẹ nhàng vuốt ve đầu Nhiếp Gia như có như không, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Dù sao Diệp Anh đi theo bên người Thời Kham cũng đã hơn mười năm, cô biết mình nên làm gì với mỗi một ánh mắt của hắn. Vừa nãy đâu ra mà cố ý đi mua thuốc dạ dày, rõ ràng là dựa vào câu “bị rót một bụng rượu” của Nhiếp Gia mà tra được, tìm ra ai làm khó y.
Không điều tra còn không biết, Diệp Anh liền nói ra chuyện lộn xộn ở phòng bao tối qua.
“Lâm Hạo Nhiên đưa đi, nghe đâu còn bỏ thuốc y, nhưng hình như y không bị thương, ngược lại y đánh không ít người bị thương. Cậu chủ của Tần gia cùng Phí gia đều bị y đánh cho hôn mê ngay tại chỗ, cánh tay của Lâm Hạo Nhiên cũng bị y bẻ gãy, bây giờ còn đang ở bệnh viện, đại tiểu thư đã biết chuyện này, đang trở lại Tần thành, có lẽ tối nay lão gia tử sẽ biết.” Diệp Anh nhỏ giọng, một năm một mười nói xong, không nhịn được mà liếc mắt về phía Nhiếp Gia.
Bộ dáng ngủ say của y thuần khiết mà vô hại, trên mặt y có một loại an tâm vui vẻ, cực kỳ mềm mại.
Nếu như không phải là tự mình tra được thì Diệp Anh cũng không tin được người này có thể đánh cho đám phú nhị đại của xã hội thượng lưu ở Tần thành vào bệnh viện hết một lượt, rốt cuộc y có biết chỉ cần tùy tiện chọn một người trong đám người đó cũng có thể gϊếŧ y không? Người khác thì cũng kệ đi, đằng này Lâm Hạo Nhiên là kim chủ của y mà y cũng dám xuống tay, không lâu nữa đại tiểu thư đến Tần thành, lại truyền tới tai Thời lão, chắc chắn sẽ có một phen tinh phong huyết vũ.
Đại tiểu thư thương đứa con nhỏ Lâm Hạo Nhiên này đến mức nào chứ, lúc trước khi Lâm Hạo Nhiên đánh gãy chân Lâm Tiện, đại tiểu thư cũng không nỡ nói nặng một câu nào.
Giờ lại trực tiếp bị người khác bẻ gãy tay, Diệp Anh có chút không tử tế mà muốn cười lớn, đáng!
Thời Kham nghe xong, cảm xúc trong mắt càng trở nên thâm trầm.
Lâm Hạo Nhiên dám coi y thành đồ chơi…
“Ông chủ, Nhiếp Gia chọc vào cái sọt lớn như thế, ngài vẫn muốn giữ y bên người sao?” Diệp Anh hỏi.
Thời Kham hờ hững nói: “Gọi tiên sinh.”
Diệp Anh ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Vâng, vậy còn chuyện liên quan đến Nhiếp tiên sinh…”
Cô còn chưa nói hết Thời Kham liền ngắt lời: “Cái gì cũng không cần điều tra.”
Diệp Anh nhìn bộ dạng thân mật tuy hai mà một của hai người thì trong lòng liền sáng tỏ, cũng thức thời không nói thêm gì nữa, cung kính gật đầu nói: “Vâng, được, như vậy tôi về trước.”
Không bao lâu, nhóm bảo tiêu bên người Thời Kham truyền ra, ông chủ đang hẹn hò với tình nhân của Lâm Hạo Nhiên.
Chậc, đầu óc không tốt, nhất thời không rõ đây rốt cuộc là có ý gì?
Ngày đầu tiên Nhiếp Gia tới đây liền đi tìm Thời Kham, rốt cuộc không cần như đời trước lo lắng đề phòng chờ hắn, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng Thời Kham, trong lòng y như được rót đầy mật ngọt cùng vui sướng.
Y hôn lên mặt Thời Kham một cái, nói: “Hôm nay em về chỗ Lâm Hạo Nhiên lấy ít đồ, giờ chắc gã đang ở bệnh viện, em sẽ về sớm một chút.”
Thời Kham vừa nghe liền không vui, “Thứ gì? Không cần, chúng ta mua mới.”
“Là kịch bản, đi đâu mua.” Nhiếp Gia cười cười, nhìn dáng dấp Thời Kham rõ ràng là có chút xúc động, lại bị ôm hôn một lúc lâu mới buông tha y.
Hết chương .