Chương : Thế giới - Yêu là một tia sáng màu xanh lục ()
Editor: (khum nhớ)
Beta: Min
“Chỉ dựa vào Thời Kham thôi?” Thời Nghệ Viện tức đến bật cười.
Đầu óc lính đánh thuê đúng là như óc khỉ, cô ta cho rằng mình theo Thời Kham, thì được xem là gì? Dám dọa dẫm mình?
“Chỉ bằng tôi,” Diệp Anh nắm chặt tay thành quyền, khớp xương kêu răng rắc, “Cái loại hàng như bà, chưa đủ tư cách để ông chủ phải tự mình ra tay.”
Ý cười tức giận của Thời Nghệ Viện nháy mắt biến mất, chỉ còn lại phẫn nộ tối tăm lạnh lẽo, yên lặng đối mặt với Diệp Anh.
Thân thể lão thái thái Cố Cẩm Đường suy yếu, nói chuyện với Thời Kham và Nhiếp Gia một lúc thì không còn tinh thần nữa, Thời Kham nhìn bà ngủ thì ngồi thêm một lát mới nắm tay Nhiếp Gia chuẩn bị về. Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy hai người bên ngoài liếc nhau tóe lửa.
Thời Nghệ Viện thấy Thời Kham ra, lại liếc nhìn Nhiếp Gia bên cạnh hắn, không vui nói một câu: “Ba tìm mày.” Nói xong thì lạnh mặt rời đi.
Nhiếp Gia khều khều ngón tay út của Thời Kham, nói: “Em đi cùng anh.”
Thời Kham cong môi nói: “Ba anh chẳng bao giờ nói được lời gì hay, em đừng đi thì hơn.” Ngày thường Thời lão ân cần dạy bảo hắn lại làm khó làm dễ, Thời Kham không thèm so đo, nhưng đổi thành Nhiếp Gia thì tuyệt đối không được.
“Vậy anh cũng không được đi, có lông chó đó.” Nhiếp Gia nói.
Thời Kham hơi nhướng mày, thì ra em ấy lo mình dị ứng.
Diệp Anh vừa định nói mình có đem theo thuốc dị ứng của ông chủ, lại nghe thấy Thời Kham không che giấu dịu dàng của mình, “Được, vậy anh không đi nữa, chúng ta về nhà luôn.”
Nhiếp Gia cười cười, bị Thời Kham dắt đi.
Diệp Anh theo sau duỗi tay xoa cằm, lại quan sát đánh giá bóng lưng Nhiếp Gia, trong lòng ‘Tsk tsk’ hai tiếng, đến bây giờ vẫn không thể nào lý giải được tình yêu như gió lốc của hai người này.
Tình yêu thần kỳ như vậy sao?
Thư ký Diệp rơi vào trầm tư.
Thời Kham và Nhiếp Gia cũng không về ngay, mà đi hỏi bác sĩ tình hình điều trị của lão thái thái, lại xem xét báo cáo các chỉ số cơ thể gần đây.
Bác sĩ đẩy kính, đau buồn nói: “Thân thể lão thái thái ngày càng không tốt, tình trạng cơ thể hoàn toàn không thể cấy ghép nội tạng, Thời tiên sinh, ngài nên chuẩn bị tâm lý, tình trạng của lão thái thái chỉ sợ không chịu được nửa năm.”
“Tôi biết rồi, các vị đã vất vả rồi.” Ngón tay Thời Kham khẽ run đặt báo cáo xuống.
Bên ngoài trời bỗng mưa tầm tã khiến hai người không thể rời đi, phải trú dưới mái hiên. Diệp Anh lái xe sang, quay xe tại chỗ, hỏng mất một mảng cỏ xanh biếc. Cô bước xuống xe, lấy cây dù dày màu đen từ cửa xe, bung ra che cho hai người.
Thời Kham che chắn cho Nhiếp Gia vào ghế sau, Diệp Anh lại vòng về ghế lái, đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía mới cất dù chui vào trong xe.
“Thật ra sống cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.” Lời này của Nhiếp Gia không hay, nhưng Thời Kham lại không phản bác.
“Đúng vậy, trước nay bà ấy luôn sống rất vất vả.” Thời Kham vuốt ve đầu ngón tay Nhiếp Gia, cảm xúc hơi suy sụp.
Thời Kham toàn ở nước ngoài, hắn quan tâm mẹ như vậy, hẳn là đã từng nghĩ tới việc đưa lão thái thái ra nước ngoài ở chung. Mà hôm nay nhìn thấy tình trạng của lão thái thái, chỉ muốn nghe lời nói dối tốt đẹp của Thời Kham, ngay từ đầu bà ấy vẫn luôn là người truyền thống đến mức cổ hủ. Dù cho chồng không thèm đoái hoài gì đến mình, thậm chí còn nɠɵạı ŧìиɦ, bà vẫn không muốn rời khỏi cái nhà này.
Nhưng lại bị chồng làm tổn thương, không muốn sống nữa, chịu đựng đến chết mới thôi.
Nhiếp Gia không nói nữa.
Hai người cứ thế mà đi, để Thời lão chờ ở đại sảnh. Ông ta duỗi lưng, hai tay đặt trên cây gậy, lẳng lặng ngồi. Bên chân có một con chó Saint Bernard nằm, lông chó bay đầy trong không khí, rơi đầy đất đầy thảm.
Quản gia tiến vào báo một câu với ông ta: “Lão gia, thiếu gia đã đi rồi…”
“Cái gì?!” Thời Nghệ Viện ngồi bên cạnh Thời lão sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Thiếu gia đi rồi.” Quản gia căng thẳng nói.
“Sao lại như thế được, bây giờ ta không sai nổi nó nữa đúng không?! Thằng nghịch tử này, nó muốn tạo phản sao?!” Thời lão tức giận rống, cầm gậy nện mạnh trên thảm, tức đến ngực phập phồng, mắt trừng to.
Thời Nghệ Viện nhíu mày yên lặng một lúc, “Tôn thiếu gia đã về chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng Xà Quân đã trở lại, nói là tôn thiếu gia tìm đến chung cư của thiếu gia, không biết bây giờ đi đâu.”
“Bảo Xà Quân đưa tôn thiếu gia về, hợp đồng bên Tần gia còn chưa ký, người trẻ tuổi không biết điều, vì trai mà bỏ cả chính sự.” Thời lão nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, trong lời nói dịu dàng, nhưng trên mặt vẫn còn giận.
Thời Nghệ Viện không vui nói: “Ba, Hạo Nhiên bị gãy tay, hai vị công tử nhà Tần gia và Phí gia cũng bị thương, Hạo Nhiên cứ bám tiểu tử kiakhông tha dù y theo Thời Kham, chuyện này chỉ thế thôi?”
Thời lão khí tức âm trầm mà buồn một hồi, nói: “Bảo Xà Quân chọn một chỗ, mai táng người.”
“Vâng lão gia.” Quản gia yên lặng lên tiếng.
Lúc này sắc mặt Thời Nghệ Viện mới tốt hơn, qua đỡ Thời lão đứng dậy, đi nghỉ ngơi.
Thời lão nắm tay con gái, không nghe ra được cảm xúc trong giọng nói: “Hạo Nhiên đã không còn nhỏ nữa rồi, con giống nó, lớn lên bỗng nhiên gả đến Hạ Thành, ba đã giao Thời gia cho con rồi, bây giờ có mỗi đứa tình nhân thôi mà cũng xử lý không xong.”
Trong lòng Thời Nghệ Viện cả kinh, đương nhiên hiểu được ý của Thời lão. Người thừa kế của Thời gia mà việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, năng lực là một chuyện, làm Thời lão không hài lòng lại là chuyện khác.
“Hạo Nhiên tuổi trẻ khí thịnh, vấn đề này không hiểu lại bộp chộp. Ba nhìn xem năm đó, không phải con cũng không hiểu chuyện, nóng đầu kết hôn ngay đó sao.” Thời Nghệ Viện nói.
Thời lão nói: “Cho nên ba mới không giao Thời gia cho con.”
Thời Nghệ Viện âm thầm cắn răng, không nói nữa.
Diệp Anh không lái xe về chung cư, mà là đến truyền thông Thế Gia.
Nhiếp Gia không rảnh thật, bên Thế Gia vì quyết định lập hạng mục mới của y mà bận muốn chết.
Tuy nhà sản xuất sốt ruột, nhưng vẫn nghe Nhiếp Gia, làm hết những chuyện Nhiếp Gia bảo. Trước khi Nhiếp Gia chọn kịch bản ông ta cũng đã xem qua, danh sách diễn viên được quyết định rất nhanh, ông ta chọn vài người khác cho mấy vai chủ chốt, soạn lại tư liệu mang đến văn phòng Nhiếp Gia cho y quyết định.
Nếu ông chủ bảo là phải tiết kiệm tiền, nhà sản xuất liền chọn diễn viên trong truyền thông ThếGia, dù sao cũng là người một nhà, dễ thương lượng thù lao đóng phim.
Nhà sản xuất biết Nhiếp Gia tới công ty thì ném hết đống hợp đồng lớn của đoàn phim trong tay, cầm danh sách diễn viên qua.
“Vào đi.” Sau khi gõ của nghe được tiếng của một người phụ nữ trả lời, nhà sản xuất sửng sốt, nhưng đẩy cửa vào lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Gia là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Thế Gia, văn phòng rộng rãi thoáng mát, một bức tường kính lộ ra bầu trời đang mưa bên ngoài, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rất nhỏ, có loại tình thú không nói không nên lời. Nhiếp Gia dựa vào vai Thời Kham cùng thảo luận kịch bản, khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, kề trán thỉnh thoảng nhìn nhau cười, khỏi nói ái muội biết bao nhiêu.
Nhà sản xuất bạo gan, nhanh đóng cửa lại khỏi bị người khác thấy cảnh này.
Đây đây… Ông chủ cũng to gan quá! Dám nɠɵạı ŧìиɦ công khai? Nếu để Lâm Hạo Nhiên biết, y còn toàn mạng sao!
“Ông chủ à...” Nhà sản xuất yếu ớt lết qua, muốn ngăn cản bọn họ.
Nhưng mà ông ta vừa lại gần, chỉ nhìn Thời Kham một cái thôi đã cảm thấy bức bách như bị bóp cổ, không thể thở được. Rõ ràng người này không lộ ra chút hung ác nào, thậm chí lông mày còn mang ý cười dịu dàng, nhưng đứng bên cạnh hắn, nhà sản xuất biết rõ người này tuyệt đối không dễ chọc…
“Gì đây?” Nhiếp Gia không chú ý tới sự khác thường, rút ra danh sách trong tay nhà sản xuất.
Nhà sản xuất do dự mãi, vẫn không dám nói lung tung, căng da đầu nói: “Danh sách diễn viên chính, tôi chọn mấy diễn viên thích hợp cả ngoại hình lẫn khí chất trong công ty chúng ta, kỹ thuật diễn khá tốt, nhưng mà không nổi tiếng nên không có khả năng đóng góp cho doanh thu phòng vé.”
“Tôi xem trước đã, chọn xong thì thông báo cho ông sắp xếp thử vai. Tiến độ hợp đồng của đoàn làm phim đến đâu rồi?” Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu lên mà lật danh sách xem.
Diệp Anh mang tới một bình hồng trà Anh quốc vừa pha xong, rót cho Nhiếp Gia và Thời Kham, như không thấy nhà sản xuất, tự rót cho mình một ly bưng đến bàn nhỏ cạnh cửa sổ nghịch điện thoại nghe tiếng mưa. Thời Kham vẫn một tay ôm eo Nhiếp Gia, dáng người ngồi ở sofa có chút kiêu căng, hắn nhấp nhẹ một ngụm hồng trà, lại ôm Nhiếp Gia vào lòng.
Nhà sản xuất hơi bối rối.
Hành động này ông ta cũng hay thấy Lâm Hạo Nhiên làm vậy với ông chủ, chỉ là hầu hết đều khiến nhà sản xuất không thoải mái, thái độ của Lâm Hạo Nhiên đối với ông chủ luôn tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và ngược đãi, như chỉ xem ông chủ như một món đồ. Mà người đàn ông trước mắt, hơi lớn tuổi hơn Lâm Hạo Nhiên, cùng một hành động, lại khiến ông ta cảm thấy hắn rất yêu ông chủ.
“Hỏi ông đó.” Diệp Anh lên tiếng.
Nhà sản xuất lập tức lấy lại tinh thần, “Bên đoàn làm phim lấy luôn hợp đồng mẫu trước kia, chiều nay là có thể xử lý xong. Nhưng mà vấn đề đạo diễn, ông chủ ngài không đích thân làm được thật à?”
“Tôi nói với ông rồi tôi sẽ không đạo diễn, ông đưa kịch bản này ra là bao nhiêu đạo diễn chịu nhận thôi, chọn người rẻ nhất trong những người có thực lực là được.” Nhiếp Gia chuyên tâm lật sang trang tiếp theo.
Nhà sản xuất mặt không có cảm xúc, “Ông chủ, đây là hạng mục đầu tư lớn, là cơ hội tốt để Thế Gia trở mình. Đây còn là kịch bản của ngài, ngài không làm đạo diễn thì ai làm, ngài đừng đùa, tin này truyền ra ngoài kịch bản của ngài mà để người khác làm đạo diễn, không chừng họ sẽ nói là ngài hết thời rồi.”
“Tôi bận chuyện khác, hiệu ứng và OST tôi thầu hết, còn bên thử vai, chọn đạo diễn xong thì bảo người ta đến thương lượng với tôi. Hai ngày nay tôi còn muốn sửa kịch bản một chút, định làm việc ở nhà, những chuyện khác ông tự xem mà làm, không có việc gì đừng đến tìm tôi.” Nhiếp Gia nói.
Nguyên chủ biết đạo diễn, nhưng Nhiếp Gia lại không… Nếu không trong tình huống giật gấu vá vai này y cũng không muốn tốn thêm tiền đâu.
()giật gấu vá vai: hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn, phải xoay xở, tạm lấy chỗ này đập vào chỗ kia.
Nhà sản xuất không khuyên được chỉ đành từ bỏ, bên này đã chuẩn bị thành lập đoàn, bảo ông ta nhanh quyết định diễn viên, lại căng thẳng đóng kín cửa mới đi.
Hết chương .