Rong Chơi.
-----------------------------------------------------------------------
Nhưng mà lần này bố mẹ nàng lại bận việc, không thể gần bên nàng nên nàng cũng có chút cô đơn, cô quạnh. Nàng cảm thấy buồn bã và chán nản, cũng may mà nhờ có người bạn song sinh chịu làm bạn với nàng khiến nàng có chút an ủi.
Nhớ lại cảnh ở cánh đồng mênh mông, nàng lại mỉm cười, ánh mắt vui vẻ tưởng tượng ra cái khung cảnh hoàng hôn chiều trên dòng suối êm đềm nên thơ mà mơ mộng.
Cả đêm hôm ấy, nàng cứ lăn qua, lăn lại, trở mình mãi vì hồi hộp, không biết chiều hôm sau sẽ chơi gì. Đến cả sáng hôm sau, nàng cũng không khỏi khẩn trương, ôm con búp bê cười cười vui vẻ khiến quản gia có chút lo lắng cho nàng.
Thế là chiều hôm đấy, nàng lại tiếp tục "Trốn" đi. Nhưng khác những lần trước, lần này nàng lại có "Tay nghề" hơn nhiều. Một phần là vì quen thuộc, một phần cũng là do vội vã, chẳng thèm đếm xỉa đến cành lá có làm rách váy hay chăng nữa.
Nhưng mà nàng vì hấp tấp mà đến sớm gần tiếng đồng hồ nên cũng đành ngồi ở bờ ruộng, bứt cây lúa phe phẩy qua lại, bàn chân nhấp nhấp, tay chống cằm, phồng má, chán nản. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, rõ ràng là họ tới trễ, đâu phải nàng đến sớm đâu chứ?
Mấy bạn ấy đã trễ đến phút khiến nàng bồn chồn, cộng chút thất vọng. Có phải do nàng ngày hôm qua vì quá bẩn mà bạn ấy tránh Ngọc Nghi không?
Đang suy nghĩ linh tinh, buồn bực thì giọng nói quen thuộc hét lên rõ to từ phía xa:
-Ngọc Nghi!!!!!
Nàng bật dậy, quay người mừng rỡ chờ đợi. Là cặp song sinh ấy nhưng mà có cả.... các bạn khác nữa, rất nhiều, khoảng - người bao gồm trai gái. Hình như là có nam, nữ, tính cả bạn ý thì có tới nam.
Cả bọn nhanh nhảu chạy đến phía Ngọc Nghi đầy hào hứng. Chỉ phút chốc, cả bọn đã đứng trước mặt nàng, ai cũng đen nhẻm, nở nụ cười tươi lộ hàm răng trắng bóc nhìn rất ngố.
Các bạn ấy dường như rất thân thiện, mộc mạc. Họ chào đón Ngọc Nghi rất nhiệt tình, nhanh chóng giới thiệu mình với Nghi.
Khác với hôm trước, lần này nàng mặc bộ váy màu xanh đen, không bẩn thỉu cũng chẳng bị rách rưới nhiều như hôm qua khiến nàng nổi lên làn da trắng ngần, nhìn rất tiểu thư.
Nhưng không vì thế mà cả bọn e dè, ngược lại còn tận tình dạy nàng cách chơi trò chơi này, chơi trò chơi nọ. Có thể thấy nổi giữa cả đám đứa, cậu bé Đường Trung là nổi trội nhất bởi bản tính thân thiện, hay cười.
Mỗi nụ cười đều toát ra được khí chất dân quê chất phác nhưng cũng khiến người ta có cảm giác ấm áp dễ chịu, không chút gò bó. Nhưng mà cũng vì là dân quê nên khi ăn nói, Đường Trung có chút sỗ sàng, không được lịch sự khiến nhiều lần nàng phải chỉnh lại cách nói của cậu, y như cách mà mẹ nàng đã dạy cho nàng vậy.
Cậu hay bày trò này nọ cho cả bọn cùng chơi, phân công người này người kia. Dù dáng người nhỏ nhắn, gầy gò đen nhẻm nhưng những lời cậu nói đều khiến cả bọn nghe theo răm rắp, không hề nghi vấn về cái gì. Thật sự rất có tố chất quản lý a!
Cả đám bày ra hết trò này đến trò khác, chơi chán trò này lại chuyển qua trò khác mà không biết mệt mỏi. Chưa bao giờ nàng được vui như thế, nhất là chơi trò... trò.... à, là cà kheo. Cả bọn gần như mất rất nhiều thời gian để giúp nàng làm quen nhưng mà thực sự rất vui.
Mới lúc đầu, ngay cả leo lên nàng cũng chẳng dám! Nhưng mà dần dần được Di Bảo đỡ cho chút ít mà nàng cũng dần làm quen được sơ sơ, rồi dần dà cũng đi được một đoạn ngắn trong sự reo hò quá khích của mọi người như thể đang tán dương nàng, tâng bốc nàng quá đà vậy. Nhưng thú thật, nàng cũng có chút vui vẻ, chưa bao giờ nàng được khen chỉ vì một trò chơi thế này.
Chơi mãi cũng chán, cả bọn lăn đùng ra bãi cỏ gần đấy nghỉ, cười nói thỏa thích. Vì ham vui mà nhiều lần nàng cũng lớn tiếng, ăn nói chẳng kiêng dè đến khí chất bản thân. Cười một cách thoải mái nhất như quên mất mình là ai, quên mất lời mẹ dạy. Nhưng mà nàng thực sự đang rất vui, chỉ lúc này thôi, nàng muốn quên tất cả, các thứ gọi là bộ mặt, là tiểu thư, hòa mình vào những cô cậu hóm hỉnh này.
-------------------------------------