NEW COVER!!!!!!!!!!
Mọi người đều biết cái ngày này sẽ đến,vâng, chỉ có thể là nó, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi, sắp rồi, đúng thế, khoảnh khắc mà mọi người đều mong chờ từ lâu, chính xác, nó chính là…(to be continued)
Chuyện thứ .
“Thái Hà?”
Hoàng Minh Nam trố mắt nhìn tôi.Lại một lần nữa cái miệng hại cái thân, đúng là vô dụng mà, có chuyện chưa giải quyết xong đã lôi thêm chuyện khác vào.
“Chị ta không như cậu tưởng đâu!” đằng nào cũng lỡ rồi, nói huỵch toẹt ra cho xong.Một mình mình không thể đơn thương độc mã chống lại chị ta được.
“Tôi thấy chị ấy tốt đấy chứ!”
“Đấy là tại cậu chưa biết chuyện…”
“Minh Nam! Chị đem cà phê cho em này!!!”tôi chưa kịp nói hết câu thì đã có tiếng con gái gọi toáng lên ở đằng sau.
Trần Vũ Thái Hà đang chạy tới chỗ tôi và Hoàng Minh Nam ngồi, tóc bay như quảng cáo dầu gội Pantene, tay cầm hai cốc cà phê.Tuyệt.
Thì ra trong thời gian Hoàng Minh Nam chơi cái trò giận dỗi trẻ con với tôi thì đã kịp gắn kết với Trần Vũ Thái Hà cơ đấy. Không hiểu chị ta hay hắn ta làm quen trước nữa. Sao mà tôi chẳng thấy có tí ngạc nhiên nào thế không biết.
“Ủa, Linh Lan cũng ở đây à?” Thái Hà nhìn Hoàng Minh Nam suốt từ lúc chạy từ chỗ thang lên tới chỗ hắn ta đứng rồi mới hướng sự chú ý sang tôi.
Vâng, cám ơn đã nhận sự có mặt của tôi.
“Chào,(btch)...” tôi lẩm bẩm rồi đứng lên ngay lúc đấy. Hoàng Minh Nam ngước lên nhìn tôi.
Giờ có thêm chị ta ở đây thì chắc chắn chị ta sẽ muốn nghe tất tần tật mọi thứ mà tôi và Hoàng Minh Nam nói để dễ dàng lợi dụng hơn cho bất cứ một cái mục đích khốn nạn nào của chị ta trong tương lai gần. Trước mắt chắc là sẽ dùng nó đá tôi ra khỏi tầm bạn bè với Hoàng Minh Nam và chiếm lấy cái chỗ đấy một cách vinh quang. Tuy tôi chẳng tới mức phát điên lênvì cái chuyện làm bạn hắn ta (không kể hệ lụy bị toàn bộ fan của hắn ta ghét bỏ) nhưng tôi ghét nhất cái trò chen vào giữa một cách trơ trẽn rồi cố tình cướp mất cái không phải của mình của chị ta. Cứ nói tôi ghen tị và ích kỉ đi, tôi không quan tâm, tôi chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn mình chịu thiệt vì chỉ vì một thứ lãng xẹt nào đấy.
Nhưng bây giờ thì chưa chắc, ít ra cũng không nên để chị ta nghe thêm gì, Hoàng Minh Nam thì bắt đầu có vẻ “kết” chị ta rồi, tốt nhất là đi luôn trước khi có chuyện gì không mong đợi xảy ra.
“Của em này..nóng đấy” Thái Hà đưa cốc cà phê tới trước mặt hắn ta. Hắn ta cầm lấy rồi đặt xuống đất,đứng dậy cạnh tôi.
“Cậu…”Hoàng Minh Nam nhìn tôi.
Rất tiếc, cậu đã bị loại ra khỏi đội Anti-Thái Hà.
“Em muốn uống của chị không, Linh Lan?” Thái Hà nhìn tôi và Hoàng Minh Nam, cố nói một câu thân thiện.
Bà có bỏ thuốc độc vào đấy không, Thái Hà?
“Không, cám ơn chị, em phải đi rồi!” tôi cúi xuống xốc cái cặp lên, khoác vào vai, định quay đi.Hoàng Minh Nam kéo tay tôi,hỏi.
“Cậu đi đâu?”mắt hắn ta có cái gì đó khác với mọi ngày.
Để cái ánh mắt đó mà nhìn Thái Hà đi.
“Đi về, tôi không làm phiền nữa. Tôi hiểu ý của cậu rồi.” nói xong tôi giật tay hắn ta ra.Mất một đứa về phe địch cũng tiếc thật.
Đi chết dưới chân thánh nữ ác quỷ đi Hoàng Minh Nam!
“Em đi trước.” tôi nói với Thái Hà một câu cụt lủn rồi bước đi thật nhanh. Ra tới gần thang đi xuống, tôi quay lại nói với Hoàng Minh Nam.
“Nhắn với Nguyễn Duy là tôi xin lỗi vì đã không cứu được tương lai của bóng đá trường nhá!”
Rồi tôi quay đi, bước xuống.
-
-
-
Sân bóng đã vắng hoe từ bao giờ. Bây giờ chắc phải ,h rồi, nên đi về thì hơn… Hoàng Minh Nam chắc đang cười cợt vui vẻ với Trần Vũ Thái Hà, Đức Mẹ Đồng Trinh thuần túy đen tối của trường. Có khi còn chả bận tâm xem tôi định nói gì hồi nãy ấy chứ.
Có lẽ so sánh cả về cung cách lẫn ngoại hình của tôi đều không thể bì với Thái Hà( không kể cái hộp đen tàn nhẫn trong đầu chị ta). Chị ta đúng là biết cách kéo người khác về phía mình. Xem xét lại cái thái độ lồi lõm của tôi từ lúc chịu chơi với Hoàng Minh Nam tới giờ chắc cũng làm hắn ta phát ngấy rồi…
Được rồi, bắt đầu có cảm giác giống như đang kiểm điểm bản thân sau khi bị bỏ mặc rồi đấy! Việc gì mình phải để tâm tới mấy chuyện đó cơ chứ! Bây giờ lo đối phó với Trần Vũ Thái Hà còn chưa xong, đứng đấy mà suy nghĩ linh tinh đi Linh Lan!
“Này! Tóc xõa mặt!” tôi quay lại. Chỉ có cậu ta mới gọi tôi như vậy.
Kendo đang nhìn tôi, vẫy vẫy tay. Trời vẫn còn thương mình mà cho cậu ta tới đây giải cứu tình trạng tâm thần bất định hiện thời.
Có nên gào lên là” Cậu đã đi đâu suốt cuộc đời tôi?” không, như kiểu vừa tìm ra được bạn tri kỷ ẩy.
Không được,nghe nhảm như kiểu mấy bạn nữ sướt mướt tìm được soul mate của đời lắm, loại.
“Hôm nay tập kiếm hay suy nghĩ vậy?” tôi tới gần cậu ta, nói một câu chả liên quan, cũng chả phải chào hỏi.
“Hôm nay tôi tập thật, vã hết cả mồ hôi này, cậu không thấy hả?” Kendo vuốt mái tóc đẫm mồ hôi cười khùng khục nói.
“Đúng thật…”tôi gật gù. Tại sao cậu ta hay xuất hiện vào cái lúc tôi đang “gặp khó khăn” thế?
“Cậu có vẻ không vui?” Kendo đột nhiên ngoẹo đầu sang một bên nhìn tôi.
“Không có gì, chuyện vớ vẩn ấy mà!” tôi lắc đầu. Hôm nay cậu là cứu tinh của tôi đấy, đừng nhắc chuyện đau lòng nữa!
“Vậy thì phải vui lên chứ!”Kendo nhìn tôi, cười nhẹ.
Tôi không nói gì, gật đầu nhẹ nhìn cậu ta.Cậu ta nhìn tôi một lúc, lắc đầu nói.