Tôi vừa tìm được mấy cái ảnh trông giống nguyên mẫu của Hoàng Minh Nam nhất, tuy anh ta có hơi tây tây nhưng ngầu kinh dị, mấy hôm tới sẽ up lên cho các bạn cùng chiêm ngưỡng.
Chắc phải vài chuyện nữa Nhật Vũ mới trở lại, quan niệm của tôi là Hoàng Minh Nam dù có dành nhiều thời gian và có đa dạng chiêu thức thật nhưng về độ tàn phá thì chưa chắc.
BÃO thì không phải lúc nào cũng có nhưng khi đã có thì hậu quả đúng là không nhỏ.
Cố lên Hoàng Minh Nam, cậu phải quen việc sống chung với lũ đi là vừa =))
Chúc các bạn đọc vui vẻ, tôi thấy Thái Hà vẫn chưa đủ ghê gớm lắm, nên cải thiện.
Chuyện thứ .
Trần Vũ Thái Hà, với dáng đi như siêu mẫu trên sàn Catwalk, tóc bay như quảng cáo Pantene, đang “thanh lịch” bước tới chỗ tôi, Linh Chi và Đăng Nguyên( và Hoàng Minh Nam) đang đứng( và ngồi), hoàn hảo( về bề ngoài) như mọi khi.
Chị ta đi tới đâu, con trai ở chỗ đó lập tức quay lại nhìn rồi thì không chạy theo chào hỏi nói chuyện xí xớn loạn cả lên thì cũng phải đứng trân trân một chỗ mà dán mắt vào chị ta tạo cái ấn tượng chị ta là một teen idol của Hollywood không bằng ấy.
Kinh dị, kinh dị. Sao ông giời có thể sinh ra một kẻ có có sức hút khủng khiếp tới thế, đã vậy tâm địa còn độc ác nữa, đúng là bất công mà.
Thái Hà nở nụ cười ban phúc chói lóa đến kinh khủng khi tới được chỗ tôi và Linh Chi đang đứng.
“Chào Đăng Nguyên!” Thái Hà cười toe toét nói.
” Đây là Linh Chi ha! Dễ thương quá!” Chị ta quét mắt sang chỗ tôi và Linh Chi, làm như không nhìn thấy tôi, nói vui vẻ.
Tôi cá chắc trong đầu chị ta sẽ tự động thêm một đoạn đuôi của câu cuối kia là “…nhưng không bằng tôi đâu!”
Định giở trò gì đây. Tôi đứng sát gần Linh Chi, mắt nhìn chị ta, ngờ vực.
“Ồ, hôm nay chị không có công chuyện trên hội Học Sinh sao, Thái Hà?” tôi lớn tiếng nói, mắt liếc xéo chị ta.
“A, không, bọn chị chỉ họp mỗi đầu tuần thôi!” Thái Hà khách sáo nói, mặt tươi rói rói.
Tôi thề là trong đầu chị ta hẳn đang phải tưởng tượng ra cảnh chị ta xiên tôi vào cây đinh ba rồi ngoáy vào chảo dầu chứ chẳng chơi.
“Vậy sao, thế còn Cheerleader và đội văn nghệ, hình như hôm nay chị phải tập kịch?” tôi thao thao bất tiệt nói, cố tình làm cho chị ta bối rối.
Thái Hà không thèm nghe tôi nói, quay sang Đăng Nguyên
“Chiều nay vẫn thế nhé?”
Lại hẹn hò à? Đúng là được thể thật.
Linh Chi nhìn Đăng Nguyên bằng ánh mắt khó hiểu. Thái Hà đột ngột quay sang, vẻ phân bua.
“Chị nhờ Đăng Nguyên kèm thêm môn Toán, Linh Chi không phiền chứ?”
“A, không không…” Linh Chi vội lắc lăc đầu, cười cười.
Vớ vẩn, chẳng có chuyện thấy người yêu mình hẹn riêng với đứa con gái khác mà không phiền, cả, quá phiền đi ấy chứ!
“Có, bạn ấy có phiền đấy!” tôi bộp lại chị ta, nhìn thách thức. Không phải cứ là thánh nữ rồi muốn ra sao thì ra được!
Hoàng Minh Nam nãy giờ đứng cạnh ngạc nhiên quay đầu sang nhìn tôi, Linh Chi kéo nhẹ tay tôi.
“Tớ không phiền thật mà, Linh Lan!”
Shit, tóm lại là cậu ở bên nào hả Linh Chi? Đánh lại chị ta đi chứ, Đăng Nguyên là người yêu cậu cơ mà, định để Trần Vũ Thái Hà nẫng tay trên hay sao?Không thấy tớ đang giúp cậu hay sao mà lại đâm sau lưng nhau thế hả giời?
Tôi cứng họng, không nói gì nữa. Trần Vũ Thái Hà mỉm cười, mắt ánh lên sự thỏa mãn.”Vậy thế nhé!” rồi yểu điệu quay đi, tiếp tục catwalk về phía hội trường tập kịch.
BỰC QUÁ ĐI MẤT!!!
-
-
-
Tôi thô bạo đạp một cái cốc nhựa rỗng vứt chỏng chơ trên sân thượng bay xuống đất.
“Tức chết mất! Mày có tin được không cơ chứ, rủ nhau đi chơi mà còn bảo là kèm học,khốn nạn!”
“Vấn đề là ai tin mày, chỉ có mỗi đứa mình đi theo dõi, mà cũng có biết đứa đấy đi đâu đâu!” thằng Quân ngồi khoanh chân, nhìn tôi.
“Cái gì mà theo dõi?” Hoàng Minh Nam ngồi tựa vào một cái bệ bê tông,mặt nghệt ra nhìn tôi và thằng Quân.
“Hôm nọ tôi đi theo dõi chị ta..” tôi giải thích, đúng là chả vẻ vang gì.
“..thấy Thái Hà và Đăng Nguyên hẹn nhau ở một cái quán cà phê rồi biến mất.” thằng Quân nói nốt câu của tôi, đưa tay lên gãi đầu.
Hoàng Minh Nam chồm tới” Sao không rủ tôi?”
“Không tiện.” tôi đáp nhát gừng, lôi thêm hắn ta đi có khi còn sinh chuyện chứ chẳng chơi. Ý tôi là nhìn cái thái độ lúc nào cũng sồn sồn lên như hắn ta thì có khi hỏng chuyện luôn chứ làm được gì.
“Thế tức là hôm nọ có..”
“Tụi này thôi” thằng Quân đáp lời hắn, duỗi chân ra.
“Tự dưng hỏi mấy cái đó làm gì, mau nghĩ cách đi!” tôi xua như xua gà. Nước đến chân rồi còn chưa chạy.
“Tao chịu, mày đi mà nói với Linh Chi cẩn thận đi, sớm muộn gì cũng có chuyện!” thằng Quân chán chường nói.
“Tao không nói được, như chuyện vừa nãy tao giúp nó xong nó lại xua đi, làm sao chịu được!”
“Vừa nãy mày nói gì?”
“Thì tao bảo là nó có phiền đấy thôi, có gì đâu!”
“Nó không phiền thật thì sao?”
“Mày điên, bất cứ đứa con gái nào cũng sẽ phát ghen khi biết người yêu nó có hẹn với ai khác giới mà nó không biết, đặc biệt lại là người trội hơn hắn.” tôi đập tay vào nhau.
“Đến tao còn phát bực, đừng nói là Linh Chi”
“Đấy là tại mày biết chị ta thế nào rồi!”
“Vớ vẩn, dù biết hay không biết thì cũng khó chịu như nhau thôi! Như tao chắc chắn sẽ không chịu nhin nữa mà sẽ lao ra bẻ cổ Thái Hà rồi cắt hết tóc đi để dằn mặt rồi!”
“Gì?” Hoàng Minh Nam chen vào hỏi tôi.
“Có cần tiêu cực thế không?” thằng Quân nhướn mày nói.
“Tưởng tượng người yêu mày đi với thằng khác, vừa đi vừa cười nói vui vẻ như yêu nhau xem mày có muốn lao ra đấm cho nó một phát vỡ mũi không? Có! ” tôi vặn lại nó, quyết liệt nói.
“Có vẻ đúng…” Hoàng Minh Nam xen vào, bóp cằm nói.
“Vậy à, tay chơi, yêu nhiều quá rồi đúng không?” tôi lừ mắt nhìn hắn.
“Đâu có, ý tôi là về lí mà nói thì ai chả như thế nhưng cứ làm ra vẻ bình thường đấy thôi! Chả ai muốn làm người yêu thái quá cả, cậu nghĩ xem!”
“Hả?”
“Thế này nhé, tuy đúng là có ghen thật nhưng vẫn phải kiềm chế chứ, nếu sở hữu quá kiểu gì cũng sẽ làm cho đối phương thấy gò bó mà bỏ nhau, Linh Chi làm thế cũng không sai đâu!”
Hoàng Minh Nam nói cũng không phải là vớ vẩn, chẳng ai muốn bị kiểm soát cả.
“Vấn đề là chuyện này không đơn giản chỉ là tự do riêng nữa…” thằng Quân nói.”Nhiều lúc cũng cần phải cảnh giác chứ, thờ ơ quá cũng không được!”
Tôi trố mắt nhìn hai dân chơi siêu hạng ngồi cãi lí qua lại. Bảo sao con gái phát điên vì chúng nó thế.
Yêu đương đúng là trò phức tạp, mình chả biết cái vẹo gì thật.
Cứ thế này thì đến sáng mai cũng không nghĩ ra được cách nào mà đánh lại Thái Hà mất.
“Vấn đề là chỉ con gái mới thích bạn trai sở hữu này nọ thôi, con trai đâu chịu được!”
“Mày điên, con gái phải biết ghen mới hay chứ!”
Được rồi, vừa nãy là chia sẻ hiểu biết mà bây giờ lại thành tranh luận về phẩm chất nữ nhân là thế nào thế!
Tôi lao vào giữa đứa. “Họ họ…,đủ rồi đấy! Nghĩ cách đi, ngồi đấy mà cãi nhau! Cứ thế này đến lúc Thái Hà quyến rũ Đăng Nguyên xong rồi mới có cách để đối phó thì chết đi cho xong!”
-
-
-
Tôi nằm ườn trên giường, tay lật quyển manga vừa đọc vừa cười sằng sặc.
“LINH LAN!!!!!!! Bạn mày tới chơi này!!!”
Bố tôi ở dưới nhà hò lên như hò đò.
“Vơngggggg!!!!!!!!!!!!” Tôi ê a đáp lại, nhảy xuống giường, bước ra phía cửa phòng.
Ai lại đến vào lúc này cơ chứ.
Hay là Thái Hà, không đúng, nếu thế thì bố phải gọi “Chị THÁI HÀ đến chơi này Linh Lan!!!” chứ.
Nếu là Hoàng Minh Nam thì chắc bố tôi đã một chân đạp cho hắn ta ngã chổng vó giữa đường rồi đóng cửa bảo là “Nhầm địa chỉ” và làm như không có gì rồi.
Bố tôi chắc chắn sẽ làm tương tự với thằng Quân nếu có cũng mò đến, nhưng làm gì có chuyện nó thèm đến nhà tôi. Có mà mơ.
Thế thì là ai?
Tôi vặn nắm cửa, mở ra.
Mắt nhòe nước, mascara lem đầy mặt, da tái dại đi.
Linh Chi đang đứng ngoài nhìn tôi, trông khổ sở hết biết.
Shit.
Comment và vote cho NVP nhé bạn, nếu bạn thấy nó xứng đáng.
Thân, Scruzio.