Tin buồn là bây giờ chắc tôi chỉ chạy được chuyện tuần thôi, thế nên kiên nhẫn nhé :) (mà cũng thường post chuyện vào lúc đêm hôm khuya khoắt không ma nào đọc rồi cứ ngồi reload và tự hỏi mọi người đi đâu hết rồi, đúng là điên haha)
Okay, không hiểu tốc độ đọc của mọi người dư lào nhưng tôi có đặt một đoạn nhạc(có lời) phía bên phải. Đừng bật luôn, tẹo nữa tới một chỗ nào trong chuyện tôi sẽ nhắc thì mọi người hãy bật nhé :))
Hề hề, chuẩn bị tinh thần bị đau tim chưa các tình yêu?
Chuyện thứ
CHUYỆN NÀY KHÔNG XẢY RA,CHUYỆN NÀY KHÔNG XẢY RA,CHUYỆN NÀY KHÔNG XẢY RA, CHUYỆN NÀY KHÔNG XẢY RA, KHÔNG ĐỜI NÀO!!!
“Không” Miệng tôi tự động trả lời câu hỏi của Vy Anh như được lập trình sẵn.
Ngay bây giờ, phải tìm cách thoát khỏi chỗ này. Phải chạy thật xa, về nhà luôn cũng được. Cứ ngồi đây thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bé Dâu Tây này chẻ cho tan xác. Gì mà quyết đấu cơ chứ, mình chỉ có nước quay đầu bỏ chạy cho rồi.
Kinh dị quá, trời ơi tôi không muốn ngồi ở đây nữa!
Tôi ngồi cứng đờ trên cái ghế, mọi thứ xung quanh mờ tịt hết đi, chỉ thấy mình vẫn đang làm cái mặt nghiêm trọng nhìn Vy Anh ngồi cạnh đang thao thao bất tiệt về sự giỏi kiếm đạo của Nhật Vũ.
Quên mất.Nhật Vũ thích tôi.
Cậu ta thích tôi.
À mà đâu phải, tôi chỉ là Katana gì đó Cà phê của cậu ta thôi. Mà tôi còn có biết nó có nghĩa gì đâu cơ chứ!
Chắc không phải,chắc là người khác rồi!
Tự dưng tim phổi cứ đập loạn tùng phèo cả lên, làm gì có chuyện,cô gái cậu ta thích chắc phải cỡ Linh Chi ấy chứ. Mà có khi cô ấy phải giỏi võ dữ lắm.
Haha…Im đi! Nghĩ cách má thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này đi đã!
Ngồi đây thêm một giây là mày thêm một bước nữa tới cửa địa ngục đấy, Linh Lan!
Vy Anh này mà không hiểu rõ mọi chuyện thì việc mày thành người thiên cổ chỉ còn tính bằng phút thôi,hiểu không hả?
Tẩu vi thượng sách!
Nhưng mà làm thế nào, không lẽ đứng dựng lên rồi chạy vèo đi là xong à? Không được, thế sẽ gây nghi ngờ, loại,loại!
Nhật Vũ đấu xong ván cuối của cậu ta, bây giờ cậu ta đang đi về phía phòng thay đồ. Làm thế quái nào mà thời gian trôi nhanh thấy mồ vậy? Chả lẽ đầu óc mình chậm chạp đến thế sao? Cậu ta mà lên đây thì..
Trời ơi, làm thế nào? Không thể ngồi đây chờ chết được,Linh Lan không đời nào chết lãng xẹt thế được!
Mà mày có vẻ vang gì đâu,toàn chạy trốn đấy chứ!
Im hết đi, bây giờ phải thoát đã rồi hãy nói chuyện vẻ với chả vang!
“Nước đến rồi! Nước đến rồi đây!!!” Thái Vũ chạy tò tò tới, tay cầm hai cốc nước, vừa chạy vừa kêu váng lên.
Nước à..Nước! Đúng rồi, chính là nó!
Tôi chụp lấy cốc nước của mình, không thèm để ý ai cả, tu một hơi hết sạch luôn rồi đứng lên chùi miệng.
“Tôi đi vệ sinh.”rồi tôi chạy vèo ra cầu thang xuống khỏi khán đài. Chuồn! Bảo vệ tính mạng đã, chuyện khác nói sau! Chạy càng xa khỏi chỗ kinh dị này càng tốt. Không thì mình sẽ chết trong cái mùi dâu tây siêu khủng khiếp của bé Vy Anh nhí nhảnh tới mức đáng sợ kia mất.
Tôi đi từ từ tới gần chỗ vệ sinh, mắt liếc lên chỗ Vy Anh và Thái Vũ, okay, có vẻ không quan tâm lắm tới chuyện mình đi đâu.Chỗ này lại đông người, cứ bình tĩnh ra khỏi đây đã rồi chạy nhanh ra nhà xe cũng chưa muộn, phải bình tĩnh.
Tôi hướng tới phòng thay đồ nam,đấy là lối ra gần bãi gửi xe nhất. Giờ Nhật Vũ chắc đang thay đồ..Đồ điên,lúc này mà còn nghĩ được tới mấy cái chuyện đấy.Mày nên đi xem xét lại đầu óc đi là vừa đấy!
Tuy thế nhưng lúc đi ngang qua đó tôi vẫn không kìm lại mà quay mặt qua nhìn vào đấy. Đúng lúc tôi đi tới thì có một người đi ra,tay đang chỉnh hai vạt áo.Nhật Vũ.
Sao hay quá vậy,cậu vừa mới vào đó cơ mà! Đây đúng là chuyện đùa rồi, trên đời làm gì có cái gì hi hữu tới thế cơ chứ.
“Linh Lan, cậu làm gì ở đây?” Nhật Vũ quay qua nhìn tôi,ngạc nhiên hỏi.
Shit.
“Không có gì,tôi chợt nhớ ra có chuyện cần làm..” tôi gật đầu nhìn cậu ta rồi rẽ vèo sang hướng cửa ra ngoài. Tôi phải thoát chết đã!
“Này,chờ đã!” Nhật Vũ gọi phía sau tôi.
Tôi quay lại nhìn cậu ta. Nhật Vũ nhìn tôi như thể tôi vừa gây ra trọng tội gì đó.
“Xin lỗi!”Tôi không ở lại chờ chết đâu!
Thế là tôi cắm đầu đi nhanh lên cái cầu thang ra ngoài nhà thi đấu,cố tỏ ra bình thường.Đứng lại ở đó chắc cũng không có mặt mũi nào mà nói chuyện với cậu ta, Vy Anh kia chắc chắn sẽ sốt ruột mà bổ ra chỗ này. Lúc đó mình chết không toàn thây là cái chắc.
“Linh Lan!”tiếng Nhật Vũ gọi lớn ở phía sau vang lên.
Đi tới sân bóng, tôi ngoái lại nhìn. Chết tiệt,làm sao cậu ta lại đi theo tôi cơ chứ!
Aaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhh! Tôi chưa muốn chết!
Thế là tôi cắm đầu chạy.
Ông bà ở trên kia ơi, cho con thoát ra khỏi cái chỗ này hoặc cho cậu ta mệt quá không đuổi kịp cũng được!!!
Làm sao cái sân bóng nó lại rộng thế cơ chứ! Khốn nạn!
Có ai mà thấy chắc nghĩ cảnh hai đứa đuổi nhau trên cỏ sân bóng lãng mạn lắm. Lạng mạn cái con cóc khô nhà ngươi ấy! Mệt muốn hộc máu đây! Nhật Vũ, cậu dừng lại đi! Đừng có đuổi tôi nữa!
Thế này thì tới được nhà xe mình vỡ tim mà chết mất chứ còn gì nữa! Ôi lạy giời lạy Phật…
“Linh Lan! Đứng lại đã!”Tiếng Nhật Vũ phía sau kêu ầm lên. Vừa nãy tôi nói xin lỗi mà, sao lại đuổi theo như kiểu truy sát tội phạm Interpol thế này? Đáng lẽ nên chạy luôn không nói gì mới đúng chứ!