Chuyện thứ His Secret(II)
“CÁI GÌ CƠ?” tôi trố mắt nhìn Hoàng Minh Nam.
Anh trai Hoàng Minh Nam? Hoàng Minh Nam CÓ ANH TRAI???
Chuyện quái quỉ gì thế này? Mình có nghe nhầm chỗ nào không? Có chỗ nào nói là hắn ta uống nhầm thuốc xổ và bị sụt cân thành như cái ảnh không?
“Cậu nghe đúng rồi đấy. Đây là anh trai tôi, Linh Lan.” Hoàng Minh Nam dường như đã đoán được là tôi sẽ phản ứng như thế nào. Ánh mắt của hắn sẫm tối lại.
“Thế thì…” tại sao cả trường lại đồn là hắn là con một?
Không lẽ…
“Anh ấy đã từng học ở trường mình, tên là Hoàng Minh Việt, tốt nghiệp năm , như cậu thấy trong ảnh đấy!” Hoàng Minh Nam ngồi lại trên giường, nói chậm rãi.
Vậy thì có liên quan gì tới chuyện hắn ta định kể không? Đừng nói là cái cảm tưởng của tôi là đúng.
Tôi thấy tim mình đập mạnh lên, cố gắng nói không bị đứt quãng. Tôi nghĩ là cái nghi ngờ của mình là đúng. “Vậy bây giờ…”
“Anh ấy không còn ở đây nữa.” Mi mắt Hoàng Minh Nam đột nhiên cụp xuống trước khi nhìn lên tôi, ánh mắt vằn lên cái gì đó trông hết sức đau đớn.
Và nó khiến tôi thấy khó chị. Tôi không muốn nhìn thấy hắn ta như thế này.
Vì thế tôi bước tới, ngồi xuống đám chăn gối Superman cạnh Hoàng Minh Nam, chờ đợi. “Không còn ở đây nữa.” là mất, hay là bỏ nhà đi? Hay là thế nào?
Tôi đưa một tay lên chạm vào mái tóc ướt của Hoàng Minh Nam, hắn ta nhìn tôi, hít vào một cái nghe như tiếng khịt mũi nhẹ. Giọng hắn run hơn vừa nãy rất nhiều.
“Có thể cậu không tin, nhưng hồi nhỏ tôi rất ngại giao tiếp với mọi người, cũng không chơi thể thao gì. Thường thì mọi người sẽ nghĩ là anh em trai sẽ hay ghen ghét tị nạnh nhau gì đó, nhưng thật ra, chỉ có mỗi anh trai là chơi với tôi.”
Hắn ta cầm bức ảnh của chính hắn trên tay tôi.”Đây là tôi hồi tuổi. Từ nhỏ tới tận cuối cấp , tôi rất ham ăn, lúc nào cũng là đứa béo nhất lớp, lúc nào cũng bị trêu là Trư Bát Giới…”
Làm gì tới mức đó? Chắc cũng chỉ gọi là Bé Bự hay gì gì thôi chứ? Ý tôi là có vấn đề gì với chuyện béo đâu, hồi nhỏ tôi muốn béo được cũng không được nữa là. Hoàng Minh Nam học ở cái trường nào vậy? Trường quốc tế à?
“...tất nhiên tôi chẳng có vấn đề gì với chuyện đó cả. Họ chẳng lên quan gì đến tôi, tôi cũng chẳng việc gì phải bận tâm cả.” hắn ta nói tiếp, vẻ mặt như đang nhớ về quãng thời gian nào đó từ lâu lắm rồi.
“Nếu tôi buồn vì bị trêu hay gì đó, anh trai luôn động viên tôi. Lúc đấy anh ấy thường dẫn tôi đi mua kem hoặc bimbim, thế là mọi chuyện sẽ được quên mất dễ dàng. Lớn hơn một tẹo, chúng tôi rất hay nói chuyện với nhau, giống như bạn thân vậy, chẳng có gì là tôi giấu anh ấy cả.” Hoàng Minh Nam nói, miệng bất giác mỉm cười.
Wow, ý tôi là, wow…Bây giờ tôi bắt đầu muốn có anh trai rồi đấy!
Hoàng Minh Nam đưa tay vuốt tóc, tiếp tục kể.“Tôi thấy anh ấy rất giỏi, Việt ấy. Anh ấy đẹp trai giống bố tôi, có nụ cười giống mẹ tôi, học giỏi, chơi thể thao giỏi và được rất nhiều người yêu quí. Cuộc sống của anh ấy dễ dàng như cho kẹo vào miệng và nhai ngon lành.”
“Lên cấp , Việt chơi đá bóng, vẫn tiếp tục là học sinh xuất sắc, anh ấy còn được rất nhiều các cô gái hâm mộ nữa. Lúc đó tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc béo ú hay bị trêu chọc ở trường…”
Nói tới đây, Hoàng Minh Nam nhìn tôi, vẻ mặt cay đắng, nói.”Thảm hại quá hả?”
“Không hề.” tôi lắc đầu nhìn hắn.
Tại sao hắn ta lại nghĩ như thế? Nếu như cả cái câu chuyện mà hắn định kể lại là về chuyện đứng dưới bóng của anh trai mình thì đúng là tệ hại, quá tệ hại.
Nhưng tôi không tin là lại chỉ có mỗi cái lí do như vậy.
Hoàng Minh Nam trông có vẻ như chẳng thèm tin lời tôi vừa nói, hắn ta chép miệng, tiếp tục nói.
”Tôi không ghen tị gì với Việt cả, ngược lại, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy. Việt là niềm tự hào của bố mẹ, của cả tôi nữa. Học xong cấp , anh ấy giành được học bổng đi du học ở Anh. Lúc đó tôi đã đi rêu rao khắp cả trường về ông anh trai học trường điểm của thành phố rồi thì đi du học tận bên Anh Quốc một cách vui sướng.”
Hắn ta đột nhiên chuyển sang lật quyển album đến một trang nào đó, rồi đưa cho tôi xem. Tấm ảnh chụp hoàng tráng trước cổng trường Đại học, hình như ở bên Anh với một người trông giống như Hoàng Minh Nam của năm tới mặc áo tú tài và cầm một tấm bằng đang tươi cười. với máy ảnh. Đứng cạnh anh là thằng nhóc mũm mĩm tôi nhìn thấy trong bức ảnh kia nhưng cao hơn và vui sướng không kém. Cạnh đó nữa chắc là bố mẹ họ, ông bố tóc chấm bạc đẹp trai và bà mẹ có nụ cười giống hệt hai đứa con của mình.
Là một gia đình hạnh phúc, rất hạnh phúc trong cái thời điểm đó. Tôi đoán thế.
“Đây là hôm anh ấy tốt nghiệp. Anh ấy còn nhận được việc làm ở Anh trước khi anh ấy học xong nữa.” Hoàng Minh Nam nói, nhìn tấm ảnh, ánh mắt sáng lên tự hào, hoặc là do tôi cảm thấy như vậy.
“Tuy ở bên đó nhưng anh ấy cũng vẫn gọi điện và chat về với tôi và bố mẹ, lúc nào cũng động viên tôi cố gắng học để thi cấp thật tốt. Lúc đó, Việt bắt đầu có người yêu. Người đầu tiên và duy nhất của anh ấy.” Nét mặt Hoàng Minh Nam đột nhiên sa sầm lại.
Okay, không phải có ý gì nhưng có phải Hoàng Minh Nam lúc đó nổi cơn ghen hay không vậy? Giống Bromance quá đấy!
Xùy, đừng có nghĩ linh tinh nữa, tập trung vào chuyên môn đi!
“Ừ?” tôi hèm một cái, nhìn Hoàng Minh Nam, cố gạt cái ý nghĩ điên khùng loạn luân ra khỏi đầu.
“Chị ta rất xinh đẹp, là người lai gốc Việt, có mái tóc nâu dài, mắt to tròn, trông rất dễ mủi lòng. Việt yêu chị ta lắm, anh ấy bỏ cả buổi chat cùng tôi để đưa chị ta đi khám răng đấy!”
Ôi, bắt đầu thấy giọng tị nạnh theo kiểu ghen ăn tức ở rồi đấy! Cái tính trẻ con của Hoàng Minh Nam rõ ràng là có từ hồi đó nha!
“Tôi không có ý gì, anh ấy vui là được. Còn tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để được giỏi như Việt. Anh ấy rất thật lòng và lúc nào cũng toàn tâm toàn ý, tôi luôn tin chắc anh ấy sẽ được hạnh phúc.” Hắn ta nuốt một cái.