Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“ĐOÀNG…”
Đó là một tiếng súng vang lên.
Cơ mà... Âm thanh ấy lại không đến từ cây súng trong tay Rudolf.
Một viên đạn xuất hiện trước mắt ông ta chỉ trong cái chớp mắt, vùng giữa lông mày nhoáng cái đã nhiễu xuống dòng máu đỏ tươi.
“Đây là... Tại sao lại như vậy...”
Rudolf còn chưa kịp ngẫm nghĩ đầu đuôi sự việc đã phải ngồi cứng ngắc ở đó, với cây súng lục trong tay, cứ thế đứt dây ngã xuống, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Giang Dĩ Lâm từ tốn thả tay phải xuống, nhìn cái xác đã không còn bất kỳ dấu hiệu sự sống kia nữa.
Cây súng lục này là chàng trai tóc đen tìm được trong phòng kiểm soát.
Có lẽ vào thời gian đầu Walrider bị xổng ra và nổi thú tính, nhân viên phòng kiểm soát khi phát hiện Billy tấn công định nổ súng phòng vệ, tuy nhiên, có lẽ do súng ống đối với Walrider ở dạng tinh thần không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng, người đó vẫn chết vô cùng thê thảm.
Sau khi đã vứt cái xác qua một bên, Giang Dĩ Lâm phát hiện cây súng lục này, trong lúc Miles không để ý mà nhanh chóng giấu nó vào túi.
Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên.
『 tíccch… tíccch… 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『 Bạn đã hạ gục Outlast – Rudolf người phụ trách Dự án Walrider.』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan đạt %, rời khỏi phó bản, quay trở về có hay không? 』
Giang Dĩ Lâm không buồn để ý hệ thống.
Hắn đếm thầm một chút thời gian.
_ thời gian còn... Khoảng phút.
Cây súng lục được đặt trở lại, hắn quay đầu lại nhìn Miles đang có hơi thấp thỏm.
Trong mắt người trẻ tuổi ánh lên vẻ không thể tin được, lóe lên ánh sáng hưng phấn đến kỳ lạ.
“Giang... Chúng ta... Được tự do rồi sao?”
Giang Dĩ Lâm nhìn anh ta với một ánh mắt khó có thể diễn ta, nhìn một hồi lâu, cuối cùng gật nhẹ, cười cười.
“…ừ, chúng ta có thể trở về rồi.”
…
Giang Dĩ Lâm đã lấy được chìa khóa cửa chính của nhà thương điên Núi Lớn từ trong túi của Rudolf.
Chàng trai tóc đen trong lòng nhẩm đếmthời gian.
Giang Dĩ Lâm có nghĩ đến việc chờ đến thời điểm nào thì rời khỏi phó bản này.
Sự thật là, hiện tại hắn có thể nhanh chóng chắp vá lại mảnh ghép suy nghĩ trong lòng thành hoàn chỉnh, nhưng hắn không muốn làm thế.
_ hắn biết ý muốn của cái người trẻ tuổi Miles này chính là muốn cùng nhau sống sót rời khỏi cái nhà thương điên Núi Lớn này, đồng thời công bố tất cả mọi thứ ra bên ngoài.Giang Dĩ Lâm muốn thành toàn nguyện vọng này của anh ta.
_ ít nhất... Tất cả về sau, thoát ra khỏi nhà thương điên Núi Lớn này rồi tính tiếp.
Đoạn đường này có vẻ đã không còn bất cứ trở ngại nào khác, chàng trai tóc đen có nhận ra, trên sàn có thêm vài cái thi thể của các bệnh nhân tâm thần, trông vô cùng thê thảm.
Giang Dĩ Lâm mở cửa bệnh viện tâm thần này ra, chân trái vừa mới bước ra, mây đen trên trời hãy còn chưa tan.
Đêm này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vài tia nắng sớm mơ hồ nhảy nhót len ra từ cụm mây đen.
_mọi thứ dường như thật sự tượng trưng cho... Tượng trưng cho cuộc sống hoàn toàn mới và sáng sủa.Miles đi theo Giang Dĩ Lâm, vào lúc sắp đến cổng lại trông có vẻ bứt rứt không yên.
Giang Dĩ Lâm nhìn anh ta một hồi, bước chậm lại, đưa tay nắm chặt tay Miles, như động viên vậy, và hành động ấy rõ ràng đã giúp tâm trạng của Miles hồi phục mấy lần, anh ta cũng nắm lại tay Giang Dĩ Lâm.
Rời khỏi nhà thương điên Núi Lớn được hơn chục bước, chức năng ẩn tín hiệu rõ ràng đã yếu đi không ít.
Chàng trai tóc đen nhẩm đếm một chút trong lòng, còn khoảng phút.
“Giang, tớ có vài chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.”
Miles đứng gần với hắn bất chợt khẽ lên tiếng.
Trong mắt anh ta lóe sáng lấp la lấp lánh, như thể dồn hết tất cả dũng khí mà nói.
“Chúng ta... Sau khi thoát khỏi đây rồi... Tớ muốn sống chung với cậu, có thể chứ?”
Miles nói nghe có ý cầu xin một cách mềm yếu, khiến người ta không nỡ từ chối.
Giang Dĩ Lâm dừng bước, hắn không trả lời cái đề tài này.
Chàng trai tóc đen quay đầu lại, chỉ nói, “Ở đây cũng đã ra khỏi phạm vi vệ tinh ẩn tín hiệu rồi, cậu có thể tải video bằng chứng lên chỗ này mà.”
Miles ngẩn người, nói, “Giang... Tại sao giờ lại muốn làm gấp như vậy?”
Giang Dĩ Lâm quay sang nhìn anh ta, biểu cảm có vài phần kỳ lạ khó tả.
Chàng trai tóc đen khẽ cười, “Cậu từ chối, không muốn lấy camera ban đêm ra... Lý do là gì thế?”
“Vốn tôi cứ nghĩ suy đoán của tôi là thừa thãi, nhưng giờ nghĩ lại, quả nhiên không sai.”
“… cậu không thể lấy camera đó ra được, Miles.”
Miles ra vẻ như có chút không rõ, anh ta hơi bị hoang mang nắm tay Giang Dĩ Lâm, lại bị Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng bỏ ra.
“Cậu không thể bỏ cái camera ban đêm ra được... Bởi vì trong đấy đơn giản là không có bất cứ dữ liệu gì liên quan đến nhà thương điên Núi Lớn cả.”
“Cái camera ban đêm ấy cũng không phải của Miles, mà là của tôi.”
Chàng trai tóc đen mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Trước giờ tôi cũng không dùng nó làm trang bị ghi chép chứng cứ, chỉ khi không có ánh sáng mới lấy ra chiếu sáng thôi, cho nên tôi không hề quay lại video nào hết.”
“Nhưng mà, Miles bản gốc lại không, cậu ấy một lòng muốn ghi lại vài chuyện, vạch trần bóng tối của cái bệnh viện tâm thần này, cho nên trong máy quay của cậu ấy nhất định quay lại rất nhiều thứ liên quan đến bệnh viện tâm thần này.”
“Ngươi đương nhiên không thể lấy ra cái camera được... Ngươi mà lấy sẽ lộ ngay.”
“Cho nên, bây giờ ta nên xưng hô với ngươi là Miles, hay là Billy? Nha... Không, hay nên gọi là – Walrider?”
Nói xong những lời này, Giang Dĩ Lâm lập tức móc cây súng lục trong túi ra, nhắm thẳng vào vị trí giữa lông mày anh chàng phía trước.
Vẻ mặt Miles hơi thay đổi, không còn vẻ đơn thuần thanh thoát như trước đó nữa.
Tròng mắt anh ta lóe lên ánh sáng bóng bẩy như chất vô cơ không giống ai.
“Ngươi phát hiện từ khi nào?”
Miles, không, nói đúng hơn là Walrider nghiêng đầu nói, biểu cảm cố gắng bắt chước ra mặt buồn thiu của trẻ con, “Ta cứ nghĩ ta giả giống lắm chứ.”
Giang Dĩ Lâm nắm chặt vị trí chốt hơn, mỉm cười nói, “Có vài điểm khả nghi, để ta liệt kê ra cho ngươi vậy.”
“Điểm thứ nhất, cũng chính là điểm quan trọng hơn chút, ngươi và Rudolf, cứ liên tục nhấn mạnh với ta là chỉ khi ta phá hủy ống nuôi cấy của Billy mới có thể thoát khỏi cái bệnh viện tâm thần này – bởi vì, khói đen của Walrider đã chiếm giữ vị trí cổng rồi.”
Walrider chớp mắt một cái nói, “Ta biết, nếu như chuyện đó chỉ do một người nói ra thì độ đáng tin sẽ không cao.”
“Nhưng mà... Ta – người bạn tốt nhất của ngươi, so với người đứng đầu Dự án cùng nói, lẽ nào chưa đủ để ngươi tin sao?”
Giang Dĩ Lâm không hề bị làm cho lung lay, hắn vẫn chỉa cây súng lục lên.
“Không thể. Bởi vì ta đã từng điều tra cái nhà thương điên Núi Lớn này, phát hiện được một hiện tượng rất thú vị. Sự tồn tại của Walrider không phải là cố định... Ta đoán nó sẽ không mãi ở yên một chỗ.”
“Cho nên ta mới sinh nghi với kết luận của cả hai. Vậy nếu cái kết luận “Walrider đang ở cổng” là sai, rất hiển nhiên, mục đích cả hai nói ra câu này là vì muốn ta phải % không nghi ngờ gì đi phá hủy ống nuôi cấy của Billy.”
Walrider mỉm cười nhìn hắn, không nói gì nữa, mà Giang Dĩ Lâm cũng tự nhiên nói tiếp.
“Trên thực tế, sở dĩ Rudolf muốn để ta đi phá hủy ống nuôi cấy của Billy khác với mục đích của ngươi. Hai người chẳng qua mang mục đích khác nhau nhưng trùng hợp nói ra lại tương tự nhau mà thôi."
“Ông ta muốn ta phá hủy ống nuôi cấy, vì muốn thể tinh thần của Billy ở trong cơ thể Walrider, bám vào người ta, qua đó giết ta, xử lý cái dự án này.”
“Vậy thì mục đích của ta... Là gì nào?”
Walrider chớp mắt, cứ như rất tò mò mà hỏi.
“Mục đích của ngươi...”
Giang Dĩ Lâm cười lạnh một tiếng, nói, “Ngay từ đầu trong lối tư duy của ta đã có chỗ bị sai lầm rồi.”
“Ta thật sự cho rằng, thân xác của Billy chính là đầu lĩnh điều khiển thể linh hồn Walrider, nhưng mà khi ta đứng trước ống chứa, nhìn vào đôi mắt trong suốt như đá quý ấy – ta mới nhận ra ta sai rồi.”
“Một người có được một đôi mắt đẹp như thế... Một người có một đôi mắt đơn thuần vô hại như vậy, sao có thể làm ra chuyện như không khác gì tàn sát cả một bệnh viện tâm thần cơ chứ?”
“Ta cứ nghĩ, Billy điều khiển hành động của Walrider, nhưng mà... Phải dùng một từ chính xác hơn, hẳn là – khống chế.”
“Bởi vì người đứng đầu dự án lại thực hiện một số hành vi cực kỳ tàn nhẫn trên cơ thể Billy lần nữa, ngươi được ra đời từ đó, trở thành Walrider.”
“Mà trên thực tế, Walrider là ngươi lại giống như một nhân cách đối lập của Billy vậy, ngươi là nhân cách thuần ác, mà linh hồn ban đầu của Billy, là nhân cách chủ, nhưng thật ra là đang cố gắng khống chế ngược lại hành vi của ngươi, không để ngươi thoả thích giết chóc.”
“Cho nên... Ngươi hi vọng, sẽ có người có thể giúp ngươi thủ tiêu Billy, mà mục đích chính là giúp ngươi có được sự tự do chân chính... Không có ai khác điều khiển chính mình, tự do nắm giữ ý thức.”
Giang Dĩ Lâm vừa nói đến đâu thì cũng từng bước tiến lại gần anh chàng trước mặt hắn, đặt nòng súng lên trán.
“Nếu ngươi biết được mọi chuyện rồi, biết cái tên yếu ớt kia là vô tội rồi, vậy tại sao ngươi vẫn ra vẻ như nghe theo Rudolf, giết chết Billy thế?”
Walrider biểu cảm hơi khó hiểu.
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu, nhìn Walrider.
Đôi mắt đen láy của hắn, bên trong lại sáng lấp lánh càng khiến cho Walrider thêm mê muội. “Bởi vì đối với y... Bị nhốt trong ống nuôi cấy, bị cắm đầy dây nhợ, không tài nào động đậy được mà còn phải luôn luôn đề phòng ngươi phản phệ lại nữa... Qua đôi mắt y, ta có thể cảm nhận được nội tâm y – cuộc sống như thế cũng là một kiểu hành hạ, ta không muốn nhìn y sống tạm bợ một cách nặng nề như vậy.”
“Thật thú vị, hình như ta càng lúc thích ngươi hơn nữa rồi đó.”
Walrider liếm môi, hành động ấy đặt trên gương mặt đơn thuần sáng sủa của Miles mang đến cảm giác giả là vô cùng tàn bạo.
“Vốn dĩ ta muốn bám vào thân xác ngươi cơ... Mà theo ngươi một thời gian, lại nhận ra có chút không nỡ.”
“Sau đó nghĩ lại, hòa làm một thể với ngươi, còn không bằng hòa với người thân thiết nhất với ngươi...”
“… ta muốn thay thế người thân thiết nhất với ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi, sau đó tất nhiên hưởng xái tất thảy tình cảm của ngươi dành cho hắn. Cuộc sống như thế, không phải cũng rất đáng sao?”
“Ta cũng không cảm thấy nó đáng gì.”
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm càng lúc càng lóe lên lạnh băng.
Nụ cười trên mặt Walrider cũng dần rút đi, lần nữa biến trở về vẻ vô cảm.
Nó hỏi một vấn đề cuối cùng, “Nếu ngươi sớm đã nhận ra từ đầu, vậy tại sao lúc đó ngươi không giết cơ thể này, mà chờ cho đến khi ra khỏi bệnh viện?”
“Bởi vì... Đây là nguyện vọng của Miles.”
Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng nhắm lại mắt, “Miles... Cậu ấy muốn cùng ta sống sót rời khỏi đây. Ta không biết, cậu ấy bây giờ liệu có biết tất cả những chuyện này không. Trong thân xác này có còn thần trí của cậu ấy nữa hay không, nhưng mà ta chỉ muốn hoàn thành lời hứa giữa chúng ta.”
“Lời hứa của ngươi và hắn.”
Walrider lẩm bẩm từng chữ, chợt nở nụ cười, “Thật là một lời giải thích buồn cười... Vậy ta có thể đính chính với ngươi, ý thức của Miles vẫn còn trong thân xác này, lúc trước có rất nhiều lúc là hắn trong bộ thân thể này mặt xác thực còn có Miles ý chí, lúc trước rất nhiều lúc đúng là hắn thông tri với ngươi, không phải ta.”
“… nếu như ngươi thật sự muốn giết ta, cũng tương tự như giết Miles vậy, ngươi có đồng ý không?”
_ ngươi có đồng ý không?
_ tự tay giết người bạn tốt nhất của mình... Ngươi có đồng ý không?
Walrider nói câu sau cùng, như linh hồn trên cao đang tra hỏi vậy.
Giang Dĩ Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt kia.
Sự thật là trong cái phó bản này, hắn với Miles cũng không quá tình cảm hay gặp nhau gì nhiều, cái gọi là bạn bè chẳng qua là thiết lập của phó bản. Dù cho trước đây Giang Dĩ Lâm chỉ suy luận qua hệ thống cung cấp, những thế giới này là tồn tại chân thật, nhưng mà, trong trí nhớ của Giang Dĩ Lâm, thật ra cũng không có ký ức thân thiết cùng Miles.
Nhưng mà, chàng trai tóc đen lại thu súng trong tay lại.
Giang Dĩ Lâm vừa làm như thế, nụ cười trên môi Walrider cũng càng toe toét hơn.
_ xem ra... Vẫn là ta thắng nhé, nhóc con.
Giang Dĩ Lâm nhẩm đếm thời gian trong lòng, áng chừng còn lại không đến phút.
Chàng trai tóc đen nhếch miệng nói, “Ngươi nói đúng, ta không muốn.”
_ có lẽ vào lúc đó... Vào lúc đó, trong lúc bị Bác Sĩ truy sát, mình thì lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Cằm hắn đặt trên vai Miles, cảm nhận được rất rõ đường nét cơ bắp.
Một anh chàng không thể nói là khỏe mạnh mà cứ thế cõng hắn thật chặt, chạy trốn khỏi Bác Sĩ truy đuổi, từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến việc bỏ mình lại, mà là từng bước từng bước chạy đến chỗ thang máy.
Trong trí nhớ của Giang Dĩ Lâm, trước giờ chưa hề có một ai, lại có thể quên mình đánh đổi mọi thứ vì hắn như vậy.
_ quả thật rất khó.
_ ta không muốn để Miles chết như vậy được.
_ không phải vì cậu ấy là bạn tốt của ta, mà vì, bờ vai ấy mang đến cảm giác... Thật rộng lớn và ấm áp.
Mà đúng lúc này, Walrider bỗng nhiên nhăn mặt đau đớn.
Nó gần như mất trí vung tay đấm mạnh vào mặt mình.
Cú đấm này đánh không hề nhẹ chút nào, thậm chí sưng vù cả nửa mặt, mồm hộc cả búng máu.
Anh chàng trước mặt run run đưa cái tay còn lại lên, nắm chặt cái tay mà Giang Dĩ Lâm định rút về.
“... Giang... Cậu không muốn, nhưng mà tớ chấp nhận.”
“Tớ không bị thứ quỷ ma này chiếm lấy thân xác mình...”
Miles mỉm cười trông vô cùng xác xơ, mà trong đôi mắt ấy đã lấp lánh chút nước mắt.
“... Xin lỗi, Giang, tớ thật sự, thật sự rất muốn sống tiếp với cậu, muốn tiếp tục chung phòng với cậu, thuê chung với nhau, chúng ta có lẽ đã có thể thức giấc chung một giường... Có thể bên nhau lúc chiều tà... Có thể tản bộ trong công viên gần đó... Có thể cùng nhau đi siêu thị mua một ít đồ ăn.”
“Đáng lẽ chúng ta đã có thể cùng nhau làm làm rất nhiều thứ... Nhưng mà thật tiếc... Tớ thật sự không thể sống thêm được nữa.”
“… xin lỗi, Giang, cám ơn cậu.”
_ cám ơn cậu... Đã sẵn lòng đọc thư tớ gửi, đã không màng lăn lộn đến cứu tớ, cám ơn cậu... Đã bằng lòng nắm lấy tay tớ trong phòng cấp cứu và nói, chúng ta phải cùng nhau tiếp tục sống. Cám ơn cậu... Vào lúc cuối cùng nhấc khẩu súng lên, rồi lại vẫn không nổ súng.
Trong khoảnh khắc đó, bên khóe môi Miles hiện lên một nụ cười mỉm thỏa mãn, sau đó vẻ mặt lập tức hung tợn lên, hiển nhiên Walrider trong cơ thể đang bắt đầu cướp đoạt quyền khống chế lại rồi.
Anh ta nắm tay Giang Dĩ Lâm thật chặt, bóp cò.
“ĐOÀNG—”
Tiếng súng ấy...
Cuối cùng cũng vang lên.