Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong nhà thờ.
Giang Dĩ Lâm nhìn đám đông sôi trào bên dưới, tay khẽ siết chặt.
Tuy hắn có hiểu, cảnh tượng này phần lớn khả năng chỉ là ảo giác mà phụ bản dựng nên theo hình tượng Giang Húc Vân trong này mà thôi.
Nói một cách nghiêm túc, nó thậm chí còn chẳng xảy ra trên thực tế.
Nhưng nhìn cảnh này, Giang Dĩ Lâm chỉ thấy sự cuồng loạn điên rồ...
_ thì ra, nhân tính lại có thể... Thật sự có thể vặn vẹo đến mức này.Đúng lúc này, âm thanh vô cùng máy móc của hệ thống chậm rãi vang lên trong đầu chàng trai tóc đen.
『 ngài muốn cậu ta chết sao, ngài để cậu ta chết sao? 』
Giang Dĩ Lâm hơi sững sốt, hắn chưa kịp nhận ra điều gì thì lại thấy đám đông điên rồ kia, họ tăm tắp giơ ngọn đuốc trong tay lên thật cao, đồng thời hung hăng đập vào quanh thánh giá.
Họ làm thế, và trên gương mặt họ đỏ lên một cách thoải mái, như thể họ đang sảng khoái không gì sánh bằng vậy.
Đúng vậy,
Đối với những tín đồ này,
Việc họ đang làm cơ bản có nào phải giết người, hay ép bức, hay hành hạ gì cũng không phải...
Trong lòng họ,
Hành động của họ lúc này, là đúng, là nên...
_một biểu hiện của sự thú tội dành cho người ngoài không rành phép tắc!
Bọn họ hi vọng nhờ vào đó,
Linh hồn chàng trai có thể được gột rửa bằng ngọn lửa thánh của họ,
Để Thượng Đế tha thứ cho hành vi hoang đường của hắn!
Người đàn ông trùm áo choàng đen chậm rãi quay đầu, đứng giữa đám giáo chúng tụ lại mà nhìn lên chàng trai bị trói trên thánh giá, nhẹ giọng hỏi, “Cậu có tội, cậu có thừa nhận không? Nếu cậu thừa nhận, Thượng Đế có lẽ sẽ suy xét khoan dung cho cậu một chút.”
Người đàn ông nói một cách khinh bỉ quá thể, cứ như là mình ngồi trên đám mây nhìn xuống bãi bùn bẩn dưới đất vậy.
Chàng trai bị trói trên thánh giá chỉ lạnh lùng nhìn giáo hoàng dẫn đầu, chung quanh lửa cháy bừng bừng, nhưng may mà, ngọn đuốc vẫn cách Giang Húc Vân một khoảng.
Thời gian từng phút giây trôi qua, hơi nóng bốc lên chầm chậm len đến lòng bàn chân của cậu luôn rồi.
Giang Dĩ Lâm đứng chỗ gần Giang Húc Vân.
Dù sao cũng chỉ là cảnh hồi tưởng, hắn không cảm nhận được khí nóng bốc lên, nhưng mà chàng trai tóc đen có thể dựa trên mồ hôi hột túa ra không ngừng trên gương mặt thanh tú của Giang Húc Vân để biết được tình huống lúc này của em trai nguy cấp đến mức nào.
Giang Húc Vân chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện, nói, “Tôi không cho đây là tội.”
Giang Húc Vân nói rồi bỗng nở nụ cười.
Cậu ta cười rộ lên thật khoan khoái sáng sủa, giống như không một thứ gì có thể trói buộc được mình vậy.
“Tôi không cho đây là một loại tội!!!”
Giọng cậu vang vô cùng, còn lặp lại lời mình nữa, vang ra toàn bộ nhà thờ, tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe cực rõ ràng, quang minh chính đại.
“Nếu như yêu là bản năng... Tôi thừa nhận, nhưng mà đây là nguyên tội của nhân loại!! Thượng đế trong lời các người không có tư cách phán xét nó, càng không có tư cách đoạt nó!!!”
Lập tức, toàn bộ nhà thờ trở nên yên tĩnh, chỉ lại âm thanh “Phừng phừng” của ngọn lửa cháy.
Giang Húc Vân hô lên như vậy, Giang Dĩ Lâm có thể thấy được người đàn ông ẩn mình dưới bộ áo choàng đen dài, hình như có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Tay người đàn ông đan siết vào nhau, giống như đang kìm nén cảm xúc mình vậy – dù gì ở đây ông nắm địa vị cực cao, dường như ông ta nghĩ mình không đáng phải tức giận vì một tên nhóc chưa dài lông.
“Nguyên tội của nhân loại sao... Ha ha.”
Người đàn ông nhếch môi, nở một nụ cười kỳ lạ.
Ông ta lại nói, “Cậu thật sự không nghĩ rằng đấy là thuộc về tội danh của mình sao? Vậy ta chịu thôi... Cơ mà, cậu lẽ nào không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Chúng ta tìm mãi trong cái thị trấn này, cuối cùng vẫn không tìm thấy anh trai cậu đâu cả...Cậu biết điều này có nghĩa gì không?”
Người đàn ông nói với giọng điệu hết sức mềm nhẹ, nhưng nội dung lời nói lại như gai nhọn, đâm mạnh vào trái tim chàng trai trên thánh giá.
Giang Húc Vân giật giật môi.
Dù cho có là ngọn lửa bừng cháy thiêu đốt chính mình, cậu vẫn không mảy may đổi sắc.
Mà bây giờ, biểu cảm của Giang Húc Vân lại thay đổi.
Giang Húc Vân gục thấp đầu nói, “Dù có thế nào, tôi tin tưởng anh trai tôi, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.”
“…tôi tin anh ấy.”
“Cậu tin cậu ta ư?”
Người đàn ông áo choàng đen cười khẩy một tiếng, nói, “Cậu có từng nghĩ đến, với cậu đây là một tình yêu thần thánh, thế còn người anh của cậu thì sao?”
“Ta đã xem qua bệnh lý của cậu ta, cậu ta là một bệnh nhân vô tính, đối với cậu ta, cậu ta không yêu bất cứ ai, cũng không quan tâm thế giới này có ai yêu mình không – cái mà cậu vốn cho là yêu, tình yêu thủy chung khắc cốt ghi tâm, chỉ là mong muốn đơn phương của cậu mà thôi.”
“Ta nói cậu nghe, tên kia ấy à... Không chút do dự vứt bỏ cậu lại luôn, chúng ta truy bắt đến thế, cậu ta cũng không hề nghĩ đến việc quay lại cứu cậu gì hết.”
Nhưng lời ông ta nói lại không khiến Giang Húc Vân thay đổi nét mặt chút nào nữa cả.
Cậu chỉ yên lặng chịu đựng ngọn lửa nóng bừng kia, vẫn cực kỳ nhẹ nhàng lặp lại, “Anh ấy sẽ quay lại, anh trai, anh ấy nhất định sẽ quay lại.”
“Anh ấy biết tôi vẫn luôn chờ anh ấy, tôi tin tưởng anh trai... Tôi tin tưởng anh trai.”
_ tôi tin tưởng anh trai.
Giang Dĩ Lâm nhìn gương mặt trên thánh giá kia, lại nghe thấy âm thanh từ hệ thống vang lên trong đầu hắn.
『 ngài muốn hắn chết sao? 』
Không biết vì nguyên nhân gì, hệ thống cứ lặp lại mãi.
Những chuyện này đều đã từng xảy ra, mong muốn của Giang Dĩ Lâm cũng không thể thay đổi diễn biến được nữa.
Nhưng mà, chàng trai tóc đen lại mím mím môi mình.
_ ta có muốn hắn chết không?
_ ta có muốn để hắn chết ở đây không?
_ ta... Đương nhiên không muốn hắn chết!
Hệ thống nghe được tiếng lòng của chàng trai tóc đen, nhưng vẫn nói lại bằng âm thanh vô cùng cứng nhắc, 『nhưng mà trong phụ bản này ngài lại từ bỏ cậu ta rồi. 』
『 ngài từ bỏ hắn... Ngài quên rồi sao? Cả trong hiện thực, ngài cũng từng vứt bỏ hắn mà. 』
Âm thanh của hệ thống liên tục vang lên, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ thức tỉnh.
Giang Dĩ Lâm nghe như vây, sau đó hoàn toàn giật mình, hắn bắt đầu ôm chặt đầu, cảm giác trong đầu, giống như có thứ gì đó đang gắng sức thoát ra.
Mà đúng lúc này, Giang Húc Vân trên thánh giá chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khóe mắt cậu chậm rãi nhỏ nước mắt màu máu, bởi vì cậu có thể cảm nhận được thời gian của mình dường như đã không còn lại bao lâu nữa.
Cậu cảm nhận được sự sống trong cơ thể mình chậm rãi dừng lại, giờ khắc này mình giống như một cái phễu không trọn vẹn vậy.
Lửa, lửa, lửa...
Đâu đâu cũng có lửa hết...
Ngọn lửa chung quanh thánh giá, càng đốt càng cháy lớn, ngọn lửa uốn éo nhanh chóng bén lên ống quần cậu, quần bông còn là vật liệu dễ bắt lửa, liên tục len lên phía trên!
Giang Húc Vân cảm thấy đau vô cùng, cực kỳ đau – đó là cảm giác khi da thịt bị đốt cháy thật sự.
Nhưng mà, đau đớn trên thể xác cũng không sánh được cái đau trong lòng dù rất nhỏ.
Bởi vì đến tận lúc này,
Vào thời khắc cái chết kề cận,
Giang Húc Vân mới thật sự nhận ra,
Anh trai cậu, thật sự không quay lại;
Anh trai cậu, thật sự từ bỏ cậu, để mặc cậu bị đám dị tín đồ này bức hại.
“Anh trai, tại sao anh làm như vậy?”
“Anh trai... Em đau quá, em đau quá đi mất... Anh trai...”
Giang Dĩ Lâm trơ mắt nhìn cảnh đó, hắn muốn đưa tay sờ mặt Giang Húc Vân, nhưng mà, khi tay hắn sắp sửa chạm đến gương mặt của Giang Húc Vân, lại chỉ xuyên hụt qua cơ thể cậu.
Mọi thứ bất lực như thế đó.
“Anh trai... Anh trai...”
“Anh trai... Anh rốt cục ở đâu? Tại sao không quay lại...”
Bên tai Giang Dĩ Lâm cất lên một giọng nói yếu ớt tuyệt vọng mà nỉ non rất rõ.
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Cũng đồng thời, tiếng hô hào của đám tín đồ sôi sục quanh quẩn vang lên theo.
Những âm thanh này quấn xiết nhau, nhưng giây sau đó, Giang Dĩ Lâm nghe thấy em trai mình gào lên một tiếng.
“A A A A A A—— ”
“TA KHÔNG CAM LÒNG!! TA KHÔNG CAM LÒNG!!! TA KHÔNG CAM LÒNG!!!!”
Tất cả mọi thứ, trở nên dị dạng.
Giang Dĩ Lâm thấy làn sương đen không ngừng ùa ra khỏi quan tài, giống như đang chui vào cơ thể em trai hắn vậy, ngay sau đó lại nhanh chóng tán ra ngoài, tạo thành một màn chắn mạnh mẽ.
Mà bây giờ, đám tín đồ trước đó còn sôi trào cổ vũ, như thể thấy ảo giác gì đó mà hệt như phát điên lên vậy, ôm chặt đầu.
Sau đó, bọn họ như đám chó dại mất trí, bắt đầu cắn xé lẫn nhau... Bắt đầu chém giết lẫn nhau!
Lập tức, toàn bộ nhà thờ, máu me tung tóe.
Mà một vở kịch lớn như vậy vẫn không đủ thỏa mãn với Giang Húc Vân.
Làn sương đen liên tục dâng lên từ mặt đất, giống như hóa thành thực thể vậy, nó hất đám người khỏi mặt đất rồi ném vào không trung, phía trên có mấy chục thanh sắt, thế là đâm thẳng qua người họ từ dưới lên!
Chàng trai tóc đen đứng đó, không quay đầu lại nhìn người em trai bị sương đen bao phủ.
Hắn cũng không biết thế nào nữa,
Bỗng dưng trong lòng nghĩ đến một câu nói.
『 thế giới này vốn không có ác quỷ,
Dù có đi nữa,
Cũng là do con người, thả ra từ chiếc hộp Pandora mà thôi. 』