Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Joker lúc này cười hết sức phởn.
Tiếng cười của anh vang lên giữa độ cao m, lại bất thình lình đến thế.
Sau khi người nam ấy cởi áo đuôi én ngoài ra, lộ ra thân hình gầy mỏng mong manh.
Trên người anh hiện chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khiến Joker thật nhỏ bé giữa cơn gió như vậy.
Như thể chỉ cần hơi động đậy chút thôi, người nam ấy sẽ bị gió cuốn đi mất vậy.
Giang Dĩ Lâm nghe Joker nói vậy, khóe môi nở nụ cười.
“Khá hay đấy.”
Hắn nhìn lên không trung, từ sơn đỏ phun lên khi nãy đã tan đi cho đến các tòa tháp, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện.
Trên một tòa tháp cao tầng chưa từng tồn tại ở thế giới thực, mạng sống của con người có vẻ yếu ớt vô cùng.
_ dù sao, nếu chết ở đây, bản thân ở hiện thực cũng sẽ chết.
Nếu như đặt an nguy của bản thân lên cao nhất, không nghi ngờ gì là nên đi con đường dẫn đến chỗ Joker.
Vì con đường khác chỉ là một sợi dây thừng chỉ to chừng ngón cái, dù có là diễn viên xiếc giỏi nhất thế giới, hoặc cao thủ trong ngành, để đu qua sợi dây thừng ấy, băng qua khoảng cách chừng m đến phía bên kia, nhất định là đang kể chuyện hão rồi.
Giang Dĩ Lâm mím môi, vẻ mặt trông cực kỳ bình tĩnh.
Có đôi khi, có những tình huống cần phải chuẩn bị thật đầy đủ, nhất là khi muốn thực hiện mấy việc tính khả thi thấp, hoặc lúc cứu người.
_ chỉ khi bảo đảm an toàn tính mạng cho bản thân mới có thể thành công cứu được càng nhiều người.
Nguyên tắc này, Giang Dĩ Lâm thật ra rất rõ ràng, đầu hắn cũng rất tỉnh táo.
_ nhưng mà...
Chàng trai tóc đen liếm môi một cái, nhìn Joker đang cười rất thản nhiên kia.
Trong lúc đang phải phân vân, nội tâm hắn lại nghĩ, dù là người nắm giữ thế giới nhận thức, nhưng đối với Joker thì tất cả đều đã được định trước ư? Anh ta có % đoán được chọn lựa của mình sao?
_ đáp án là không.
Chàng trai tóc đen tiến lên trước một bước.
Lúc này, hắn cách mép tháp rất gần.
Giang Dĩ Lâm kiểm tra sơ qua cơ thể mình, cảm nhận dòng khí cực kỳ mãnh liệt kia.
_ chính thế, thử thách giữa sống và chết, chọn giữa người khác và chính mình, lương tâm hay ích kỷ...
_ thực sự là một bàn cờ rất lớn.
_ thực sự là... Hay quá luôn.“Hế, Giang, nhìn này!”
Trong lúc Giang Dĩ Lâm cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ, hắn nghe thấy Joker ở phía bên kia vẫy tay, lớn tiếng gọi, hình như là đang kêu gọi sự chú ý.
“Giang cưng của tôi, trong lúc em nghĩ tiếp thì tôi nhắc nhở em chút nhá!”
“Nhắc nhẹ là còn khoảng phút á... Í ui, nếu mà em tính không chuẩn thì đến thời hạn phút là... BÙM!!!”
Joker bên kia hớn hở hô lên từ tượng thanh, anh đưa tay làm dấu như cây súng, tựa hồ diễn tả cảnh đầu nở hoa vậy.
“BÙM!!! Thế là em gục luôn... Biến thành một bãi thịt vụn.”
“Khi đó dù tôi có muốn cứu em đi nữa thì cũng không thành đâu... Cưng ạ. Nên là nếu muốn từ bỏ thì quyết cho nhanh đi.”
_ không.
Giang Dĩ Lâm nghĩ thầm.
_ hẳn chỉ còn phút thôi.
Hắn chậm rãi đi qua bên sợi dây thừng nối đến cái tháp có nhóm thú đồ chơi, đưa tay sờ thử chất dây.
Kể ra, nó chắc chắn hơn hắn nghĩ nhiều, khá giống với loại công nhân dùng khi làm việc trên cao ở công trường.
Giang Dĩ Lâm sờ sờ, kiểm tra độ an toàn của nó rồi đứng lên, qua bên cây cầu vượt.
Dưới nụ cười càng lúc càng hớn hở của Joker, Giang Dĩ Lâm đứng vững trước cây cầu, lắc đầu nói với Joker.
“Tôi không rõ mục đích cậu đưa ra lựa chọn cho tôi làm gì. Cậu phải biết tôi tuy rất lý trí, cũng rất thích tính toán trong tình huống như thế nào có thể nắm giữ tính khả thi cao nhất để sống sót, nhưng mà...”
Chàng trai tóc đen cất tiếng giữa tòa tháp chọc trời này nghe như thể sắp bay lên vậy.
“Nhưng mà, tôi mong là cậu biết được một chuyện, đó là dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn là một con người.”
“Nếu cậu thật sự là ‘hệ thống’ dẫn tôi đến nhiều phụ bản như vậy rồi thì, tôi nhớ khi còn ở phụ bản đầu tiên, tôi từng nói với cậu, về sự khác biệt lớn giữa con người và súc sinh.”
“Chính nhờ sự khác biệt ấy khiến con người chúng ta... So với súc sinh, chúng ta có nhiều điểm nổi bật hơn.”
“Tôi nói, đó là yêu, là tín ngưỡng – tất nhiên, tôi không thể không thừa nhận, đáng tiếc, hai thứ đó, tôi cũng chưa hoàn toàn có được, nhất là yêu.”
“Nhưng mà tôi cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình, đó là...”
Giang Dĩ Lâm chậm rãi giơ tay, chỉ vào hội người thân quen bị Joker nhốt vào thú máy đằng kia, nói, “Đó là, tôi sẽ không để người khác phải chết vì tôi.”
Ngay sau đó, Giang Dĩ Lâm lập tức, một cách dứt khoát, cắt đứt sợi dây thừng nối qua bên tháp này.
Cây cầu vượt trông rất an toàn kia chớp mắt cứ như thế rũ xuống.
Joker ở phía bên kia nhìn vẻ nghiêm túc của chàng trai tóc đen mà nhếch miệng.
Anh vỗ tay, cười tươi nói, “Không hổ là cậu Giang trong lòng tôi, quả quyết đến như vậy, hoàn toàn không để lại kẽ hở nào luôn...”
“… tôi thật sự là, thích em quá đi mà.”
Joker mặc áo sơ mi trắng nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ giống như dung túng vậy.
“Vậy thì tôi đành chúc Giang cưng của tôi may mắn, mong là em có thể vượt cả diễn viên xiếc giỏi nhất thế giới... Về mặt này í, tôi rất am hiểu đó, tôi sẽ nghiêm túc làm một khán giả! Dù sao bố tôi còn từng là trưởng đoàn xiếc thú thật luôn mà.”
Giang Dĩ Lâm không đáp lại Joker phá đám.
Hắn biết thời gian còn lại, trên thực tế, so với Joker nói thì còn ít hơn rất nhiều, đại khái lúc này cũng chỉ còn phút.
Thay vì phí thời gian với Joker, chi bằng hành động nhanh nhanh chút.
Hắn híp mắt, nhìn xuống người bên dưới nhỏ như chấm đen.
Trên không trung m, muốn vịn dây thừng mà đi thì không phải chuyện dễ ăn.
_ quan trọng nhất là, thật ra nằm ở yếu tố tâm lý.
Thử làm một phép so sánh, có một sợi dây thừng được treo ở độ cao chừng m rồi vịn nó, cứ thế leo vách núi sang bên kia, có lẽ độ khó cũng không cao đến vậy.
Nhưng đối với độ cao m, chưa gì gió mạnh sẽ quật sợi dây lẫn người không còn gì rồi...
Phải biết, con người từ khi sinh ra, nỗi sợ trên không trung cũng giống như nỗi sợ biển sâu vậy, đều khiến độ khó tăng lên nhiều lần.
Giang Dĩ Lâm liếm môi một cái, nhẹ nhàng làm nóng tay mình chút, trước khi làm mấy hoạt động này trên cao, phải khởi động cổ tay trước.
_ thật ra rất thú vị.Chàng trai tóc đen khẽ chau mày.
Hắn và Joker theo một cách nào đó, đều có vài điểm giống nhau, rõ nhất là, bọn họ đều là kẻ không sợ chết.
Hắn không biết Joker không hiểu bản thân mình.
Điểm này đối với người bình thường mà nói, yếu tố tâm lý dễ bị lung lạc nhất đặt trên Giang Dĩ Lâm thật ra có tác dụng rất nhỏ.
Chàng trai tóc đen có tố chất tâm lý cực kì tốt, dưới tình huống này, hắn cũng không cảm thấy quá căng thẳng hay sợ hãi, chỉ có chút nghiêm túc thôi.
Giang Dĩ Lâm đầu tiên lấy thân áng chừng, tay nắm lấy sợi dây thừng, sau đó thả cả người lộn ngược xuống!
Hai tay nắm thật chặc dây thừng, chớp mắt cả cơ thể rời khỏi tòa tháp chọc trời dưới chân.
Hiển nhiên, chỉ có người thật sự vịn dây thừng ở độ cao m này mới cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.
Nhất là đối với đàn ông trưởng thành như Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen có thể cảm nhận được gió thổi xung quanh, giữa không trung này, mãnh liệt đến cỡ nào.
Hắn như đang trên một chiếc thuyền con lênh đênh trên biển lớn, tựa hồ bất cứ lúc nào sóng lớn vỗ tới là có thể hất hắn xuống biển sâu vậy.
Cả người hắn ngả nghiêng một cách thái quá trên diện rộng, như thể tùy thời tùy lúc là hai tay sẽ buông dây thừng ra, suy nghĩ dường như cũng bị gió dữ chi phối.
Nhưng Giang Dĩ Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn cố hết sức giữ thăng bằng cơ thể, một cách chậm rãi thử đổi tay di chuyển lên trước.
Đầu tiên tay trái lên trước, sau đó đến tay phải... Mỗi bước tiến lên là lặp lại chuỗi động tác như vậy.
Giang Dĩ Lâm có thể cảm giác lòng bàn tay bị ma sát phát đau.
Trong cơn gió dữ, bàn tay phải dụng lực rất nhiều.
Bởi vì để giữ lực tay đủ để nâng đỡ cơ thể mình, đồng thời cũng phải chống lại lực cản của gió nữa.
Hắn thở rất chậm, để cơ thể mình không phải căng lên nữa.
“Hà… hà…”
“Hà… Hà…”
Ban đầu, Giang Dĩ Lâm tiến lên khá chậm, khi đã quen dần rồi, hắn di chuyển lên trước không ngừng, đồng thời giữ vững tốc độ không chậm nữa.
Nhìn cảnh này, nụ cười trên khóe môi Joker cũng càng lúc càng quái.
“Thật không hổ là người tôi coi trọng mà.”
“Đến như vậy rồi mà vẫn có thể giữ tinh thần thế này... Cũng chính vì vậy tôi mới càng muốn phá hủy em đó, Giang cưng của tôi.”
Vào lúc chàng trai tóc đen nắm chặt dây chừng sắp đến được / đường thì...
Joker chợt đưa tay lên môi, nhẹ nhàng cất lên một tiếng như huýt sáo.
“Xem ra trò chơi có hơi dễ dàng quá, tôi thêm tí gia vị đi ha!”
Ngay sau đó, Giang Dĩ Lâm liền nghe thấy một tiếng nghe như “Roạt…”.
Chàng trai tóc đen quay phắt đầu lại nhìn.
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Tòa tháp chọc trời mà hắn trước đó còn đang đứng chớp mắt đã sụp đổ, vô số hòn đá ầm ầm rơi xuống, cảnh tượng hệt như động đất trong tận thế vậy!
_ nhưng, điều đáng sợ nhất là...
Tòa tháp chọc trời phía bên kia,
Một đầu dây còn lại được buộc vào đó,
Cứ thế mà,
Đứt lìa.