Nhân Vật Trong Sách Tạo Phản Rồi!!!

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

5.

Câu chuyện đã đi lệch hướng với nguyên tác, phát triển đến mức khó hiểu.

Tôi chỉ là một nhân vật phụ qua đường, bằng cách nào mà bây giờ tôi được đảm nhân luôn vai nữ phụ ác độc rồi.

Lúc này, tôi đứng bên cạnh Chu Nhiễm, “Thiếu gia, anh nghe lời khuyên của Thiếu phu nhân, đuổi tôi đi đi.”

Hứa Trì thực sự lo lắng Bạch Nguyệt sau khi cãi nhau với nam chính sẽ lại đến tìm anh ấy, liền đứng ra nói đỡ, “Đúng thế, mau đưa vợ ngươi về đi!”

“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, nếu anh không đón vợ anh về, tôi sẽ bảo cô ấy quẹt thẻ của anh mua quần áo cho tôi. Anh không xem tin tức nên không biết, việc này mà truyền ra ngoài thì anh xấu mặt cỡ nào!”

Tôi có thể làm chứng, quả thực việc này rất xấu mặt.

Lời đe doạ có vẻ có tác dụng, lông mày Chu Nhiễm càng ngày càng nhíu chặt lại.

Mắt đảo qua đảo lại nhìn tôi và Hứa Trì.

Giây tiếp theo, Chu Nhiễm thế mà…… cười lớn?

“Tôi tự hỏi tại sao Hứa tổng lại tích cực như thế, không những giúp đỡ Bạch Nguyệt, lại còn hay lảng vảng đến công ty của tôi, hoá ra là tâm tại ý ngoài.”

Hứa Trì tưởng rằng Chu Nhiễm nhận ra điều gì đó, vội vàng phủ nhận, “Không phải như thế, thật ra là….”

“Thật ra là anh muốn câu trộm thư ký nhỏ của tôi, có đúng không?”

Hứa Trì sững lại, mơ hồ nhìn sang tôi.

Tôi lấy hơi kho khan hai tiếng, “Đúng là không có gì có thể qua được đôi mắt tinh tường của anh, Thiếu gia thật anh minh.”

“Muốn nhảy việc cũng phải không thể.”

Nghe vậy, hai mắt tôi sáng lên, vểnh tai lên nghe điều kiện của Chu Nhiễm.

Chỉ thấy anh ta thong thả ung dung mở ngăn kéo chứa tài liệu cạnh bàn làm việc lấy ra một tập văn kiện, “Chỉ cần bồi thường thiệt hại trong hợp đồng này là được.”

“Tiền bồi thường thiệt hại?”

Tôi mơ hồ nhìn qua văn kiện.

Lập tức bị ba chữ “Giấy bán thân” được viết chữ cỡ lớn in hoa, in đậm làm cho mù mắt.

Đến đây làm thư ký mà phải ký giấy bán thân à?

Thứ này có thật sự là được pháp luật ở đây cho phép đấy chứ?

Hiển nhiên, Hứa Trì bị loại chiêu trò này làm cho chấn động, “Nhân vật qua đường mà cũng bị cưỡng ép vào kịch bản này, tác giác đây là muốn biến truyện này thành cần câu cơm đến điên rồi!”

Nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi, Chu Nhiễm nhếch môi, “Nếu đã không thể trả nổi phí bồi thường, hai vị muốn làm gì nên làm gì thì làm thì làm đi. Hứa tổng cũng đừng ngày ngày đến đào góc tường nhà tôi nữa, nếu anh thật sự có bản lĩnh thì theo đuổi Bạch Nguyệt đi cho tôi xem xem nào.”

Sau khi đi ra ngoài, Hứa trì vẫn đang ngơ ngác.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, Chu Nhiễm bảo tôi theo đuổi Bạch Nguyệt?”

“Anh ta nói như thế đấy.”

Hứa Trì nhìn lại, “Cô có cảm thấy anh ta cứ lạ lạ sao không?”

Nói thừa!

Ngay cả đầu óc của anh ta còn cảm thấy có gì đó không đúng, tôi có thể không cảm nhận được sao!

Nhưng mà tại sao nhỉ?

Cuốn tiểu thuyết này tôi đọc qua rồi, tuy cốt truyện có hơi vô lý, nhưng hình tượng nam chính được xây dựng không tồi.

Chung thủy, thâm tình, không rời không bỏ.

10 điểm không có nhưng!

Tôi suy nghĩ về chuyện này cả một ngày hôm nay, đến mức không chú ý đến việc tan làm rồi.

Đến khi Chu Nhiễm đứng cạnh tôi, văn phòng đã không còn một bóng người.

“Đi thôi”

Tai tôi nhúc nhích, “Đi? Đi đâu?”

“Đưa em về nhà!”

Chu Nhiễm sải bước chân rời đi trước, cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó sai sai.

Nam chính sẽ không phải là……….. nhìn trúng sang tôi đấy chứ?

Có thể nói khuôn mặt của nhân vật qua đường này thực sự xinh đẹp, nhưng mà không đến mức ngay cả nam chính cũng sẽ si mê đấy chứ.

Tôi lên xe của Chu Nhiễm với tâm trạng tò mò.

Nhiệt độ trong xe vừa phải

Tôi thi thoảng liếc trộm, nhìn Chu Nhiễm ngồi ngay bên cạnh.

“Muốn nói gì thì mạnh dạn mà nói.”

Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình.

Tôi thận trọng chọn lọc lời nói, chỉ sợ nói sai, “Thiếu gia, anh có biết bây giờ anh không giữ nam đức, không những không bị mắng còn bị cho ra chuồng lợn chơi đấy.”

Chu Nhiễm hình như nghe không hiểu.

Tôi nói thêm, “Tuy là dạo gần đây motip truyện nam chính truy thê và bị ngược đang hot, văn phong motip này cũng khá thú vị, nhưng mà tình yêu chậm trễ thì không bằng cỏ dại ngoài đường, ngài có hiểu không? Hơn nữa hiện tại nam phụ chính còn đang có nhiều đất diễn hơn, động thái này của ngài có chút nguy hiểm.”

“Rốt cuộc là em muốn nói gì.”

“Tôi muốn nói là ngài mau đi xin lỗi Thiếu phu nhân đi, sau đó để giúp tôi tránh xa ra khỏi vòng xoáy tình yêu và hận thù giữa hai người! Tôi cái gì cũng không làm, vậy mà bị úp cho ngay một cái nồi lên đầu, vậy là như thế nào!”

Xe dừng lại ngay trước cửa nhà tôi.

Lúc này Chu Nhiễm mới xoay người qua nhìn tôi, “Em có bị úp nồi lên đầu cũng không oan ức đâu mà.”

Chu Nhiễm nheo mắt lại, “Không phải em sớm thèm muốn tôi, có suy nghĩ quá phận đối với tôi đấy chứ?”

Khoan đã.

Ai nói thế, tôi sao?!

Chu Nhiễm gõ gõ lên vô lăng, “Nể tình em vì công ty cống hiến nhiều như thế, tôi có thể cân nhắc thực hiện tâm nguyện của em, cho em cơ hội để theo đuổi tôi.”

Mấy câu này làm tôi càng nghe càng thấy mơ hồ.

“Thiếu gia, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như anh đã kết hôn rồi.”

“Nhưng nếu như ly hồn rồi thì là độc thân.”

Tôi nhìn chằm chằm Chu Nhiễm hồi lâu, xác định anh ta không nói đùa, sau đó lập tức mở cửa xe bỏ chạy.

Vào đến nhà rồi mà tim tôi vẫn đập loạn xạ không có dấu hiệu dừng lại.

Hỏng rồi! Hỏng rồi!

Chắc chắn đã có lỗi xảy ra!

6.

Nhờ phúc của tên Chu Nhiễm.

Lần đầu tiên sau khi xuyên sách, tôi gặp ác mộng.

Trong mơ, Bạch Nguyệt một thân đồ trắng, dang rộng hai cánh tay đi về phía tôi.

Miệng không ngừng lẩm bẩm, “Tôi mới là nữ chính, tôi mới là nữ chính……”

Sau đó, tôi bị doạ cho tỉnh.

Điện thoại đúng lúc này rung lên, tôi với tay lấy điện thoại ra xem, hoá ra là Hứa Trì.

Giọng anh ấy có vẻ rất hưng phấn, “Báo cho cô một tin tốt, Bạch Nguyệt tự quay về rồi.”

Rõ ràng là tôi phải nên vui mừng, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên nghĩ đến Chu Nhiễm, trong tim có chút kì quái.

Tôi tự nhận định đấy chắc là hội chứng Stockholm.

Bỏ qua trạng thái không bình thường kia sang một bên, tôi hỏi, “Anh làm cách nào thuyết phục được cô ấy quay lại thế?”

“Tôi bảo nếu em còn không mau quay lại thì người đàn ông của em sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đấy, cô ấy nghe thấy thế cũng không làm giá nữa lập tức chạy về.”

“Người khác” ở đấy không cần nói cũng biết là ai.

Hứa Trì vẫn còn đang ở bên kia giải thích, “Cô đừng trách tôi tiền trảm hậu tấu, Chu Nhiễm này thật sự quá khác thường. Cô cũng nghe mấy lời anh ta nói ngày hôm nay rồi đấy, rõ ràng là hắn ta muốn đấy tiểu tiện nhân Bạch Nguyệt này cho tôi mà. Tôi bây giờ bên trong bị hệ thống khống chế, bên ngoài bị nam chính bỏ bom, trong ngoài đều không còn là con người nữa rồi.”

“Thế là anh quyết định kéo một người qua đường là tôi cùng xuống nước.”

Hứa Trì cười “khà khà” hai tiếng, “Không cần quan tâm đ ến quá trình.”

“He he, miễn là kết quả tốt. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, không có chuyện gì xảy ra nữa thì một lúc là hết rồi. Đợi cho đến khi bảy đứa bé chào đời thì tôi và cô có thể an toàn rút lui rồi……”

Hứa Trì vẫn còn đang lải nhải bên kia điện thoại, đột nhiên chuông cửa nhà tôi vang lên.

Đi ra đến cửa nhìn qua mắt mèo, thế mà lại là Chu Nhiễm.

“Sao anh lại đến đấy?”

Chu Nhiễm cầm theo chiếc Vali màu đen bên cạnh lên, “Bạch Nguyệt về rồi, tôi qua đây ở với em vài ngày.”

Bên kia điện thoại đột nhiên lặng im.

Dường như anh ta cùng tôi đều mơ hồ về hàm ý trong lời nói của Chu Nhiễm.

Một lúc sau, tiếng Hứa Trì truyền qua loa “chết tiệt”

Âm thanh vang vọng khắp phòng.

Tôi vội vàng tắt điện thoại.

Chu Nhiễm nheo mắt nhìn tôi, “Hứa Trì?”

“Vâng”

Chu Nhiễm cười lạnh, “Sau này đứng liên lạc với anh ta nữa, loại người suốt ngày dây dưa không dứt với phụ nữ có chồng thì chả làm được cái gì tốt đẹp cả.”

Anh trai ơi, anh lừa dối vợ anh thì anh là loại người gì?

Sau khi Chu Nhiễm vào nhà, anh ta đi đến ngồi xuống trên trên sofa của tôi như cực kì quen thuộc nơi này.

Sau đó, bắt đầu gọi điện thoại cho luật sư.

Tôi chăm chú lắng nghe, phát hiện ra bọn họ đang bàn bạc về thủ tục ly hôn.

Tôi ngớ người.

“Anh thật sự muốn ly hôn sao?”

Chu Nhiễm nhướng mày, “Có phải em đang vui mừng đến mức không nói nên lời không?”

Vui mừng ông cố anh!

“Anh không được ly hôn!”

“Tại sao?”

Điều này còn cần phải hỏi tại sao à?

Anh ta đường đường là nam chính.

Anh ly hôn rồi thì đọc giả đọc cái gì?

Tôi tuỳ tiện kiếm cái cớ, “Bởi vì, bởi vì Bạch Nguyệt là tình yêu đích thực của anh, anh không thể nào bỏ rơi người vợ của anh thế được.”

Anh ta mặt không cảm xúc, “Chúng tôi là liên hôn.”

“Vậy thì cưới trước yêu sau.”

Anh ta hừ lạnh, “Kết hôn được một năm, cô ta bỏ trốn hai lần. Một lần đi tận chín tháng, một lần đi ba tháng.”

Chàng trai tốt, đúng là chưa gặp gặp qua ai như thế.

“Vậy vậy vậy…….”

“Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa,”

Chu Nhiễm ngắt lời tôi, “Không có tôi thì cốt truyện vẫn có thể tiến triển.”

“Cái đấy không giống, nếu không có anh…..”

Đợi đã, anh ta nói cái gì cơ?

Cốt truyện có thể tiếp tục?

Tôi ngu luôn rồi.

Chu Nhiễm nhìn tôi, mặt không biểu tình thản nhiên mở miệng, “Chúng ta chẳng qua chỉ là những nhân vật hư cấu trong những trang giấy của cuốn tiểu thuyết, không phải em sớm đã biết rồi sao?”

Tôi biết là chuyện hiển nhiên, nhưng mà làm sau anh ta lại biết được.

Chu Nhiễm cười khẩy, “Chẳng qua chỉ là một cuộc sống bị khống chế thôi, không cần để ý.”

Lòng tôi dần nặng trĩu.

Vậy là bây giờ nam chính……. đã thức tỉnh ý thức rồi sao?

7.

Chu Nhiễm nói với tôi rằng anh ấy bắt đầu thức tỉnh khi tôi đề nghị từ chức.

“Hôm đó, tôi có thể nhìn rõ mặt của em.”

Trước đây Chu Nhiễm không nhận ra, anh ta chỉ có thể nhớ rõ khuôn mặt của một số nhân vật chủ chốt.

Đó là những nhân vật chính có tác dụng thúc đẩy tiến trình cốt truyện.

Tuy nhiên, sự "nổi loạn" của tôi lúc đó đã vô tình xâm nhập vào thế giới của Chu Nhiễm.

"Sau đó, tôi bắt đầu quan sát em, và tôi nhận ra rằng với em, rất nhiều người bắt đầu trở nên có màu sắc. Em nói đúng, những thứ này còn thú vị hơn nhiều so với việc đuổi theo cô tiểu thư trẻ cả ngày."

Không ngờ tôi lại thực sự là "thủ phạm" đánh thức ý thức nam chính.

Trong một khoảnh khắc, tôi không nói nên lời.

Chu Nhiễm nheo mắt nhìn tôi, "Là em, sao đột nhiên nhảy ra khỏi cốt truyện ban đầu. Và ý em là gì khi em nói rằng tôi không thể ly hôn và có đến tận bảy đứa con?

Bây giờ tôi không dám vạch trần thân phận xuyên sách của mình, tôi chỉ có thể giả vờ, "Đó là để khen ngợi sức khỏe của anh vô cùng tốt."

"Vậy từ đó về sau, em muốn có con với tôi?" Chu Nhiễm cười tủm tỉm: "Nói cách khác, bởi vì em đã nảy sinh tình cảm với tôi, không thể chấp nhận việc suốt ngày phải đi tìm Bạch Nguyệt, cho nên buộc phải thức tỉnh."

Sau khi Chu Nhiễm nói xong, tôi có chút giác ngộ.

Hóa ra nó có thể được giải thích như thế này.

Cơm được đưa đến miệng, nếu không ăn thì có chút không thích hợp.

Vì thế tôi gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, anh thật sự xứng đáng làm nam chính."

Việc đầu tiên Chu Nhiễm làm sau khi tỉnh lại là phá vỡ mối quan hệ hôn nhân với Bạch Nguyệt.

Người vô tội nhất là Bạch Nguyệt.

Thẳng thắn mà nói thì cổ chẳng làm gì sai, chỉ là bỏ nhà đi theo sự sắp đặt của tác giả, rồi khi bình yên lại quay về.

Nhưng cô ấy đột nhiên phát hiện ra.

Nam chính không còn đi tìm cô nữa.

Điều này có chút khó xử…

Khi tôi vào thế bí, Bạch Nguyệt đã đến tìm tôi.

Cô ấy nói: “Làm ơn, trả lại A Nhiễm cho tôi.”

Cuộc sống của tôi luôn rõ ràng.

Tôi chưa bao giờ có nhu cầu làm kẻ xấu trong một cuộc hôn nhân nào đó.

Lần đầu tiên đối mặt với trường hợp này, tôi có chút choáng váng.

Tôi ngẫm nghĩ, nếu Chu Nhiễm không phải bị tôi cướp đi mà hắn còn tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, xem ra có gì đó không ổn thật.

Nghe giống mùi trà xanh long tea plus????

Tôi chỉ có thể khéo léo hỏi, “Cô Bạch, cô đã nghe câu chuyện tình yêu đào rau dại bao giờ chưa?”

“Hả?”

Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Bạch Nguyệt, tôi siết chặt tay bắt đầu công cuộc tra tấn tâm hồn.

“Cuộc hôn nhân này có phải là điều cô muốn không?”

“Nếu là những gì cô muốn, tại sao cô cứ lặp đi lặp lại việc chạy trốn khỏi nhà?”

“Nếu lần này Chu Nhiễm quay về với cô, cô còn bỏ trốn nữa không?”

"Cô Bạch, tôi không nghi ngờ cảm xúc của cô, nhưng tôi muốn cô nhìn thấy rõ ràng. Ai làm cho trái tim rung động, ai làm cho trái tim cô đau đớn, và khoảnh khắc nào đó cô muốn ôm anh ấy?

Tôi chưa kịp nói hết, Bạch Nguyệt đột nhiên trả lời: "Là Hứa Trì."

Lần này tôi trực tiếp đối đầu với nó.

Ý định ban đầu của tôi là khuyên Bạch Nguyệt rằng nếu trái tim cô từ chối nghe theo cốt truyện đã sắp đặt thì hãy yêu người mà cô ấy thật sự có tình cảm.

Tại sao bây giờ cô ấy lại cho tôi một câu trả lời cụ thể đến thế?

"Mỗi lần cãi nhau với A Nhiễm, đều là Hứa Trì ở bên cạnh tôi."

Bạch Nguyệt đột nhiên cười lớn, lau nước mắt đã khô trên mặt, "Cảm ơn cô đã cho tôi nhìn thấy người tôi yêu thật lòng."

“Tôi sẽ ly hôn với A Nhiễm, và chúc cô hạnh phúc".

Sau đó, Bạch Nguyệt bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng xa xăm của cô ấy, mí mắt phải của tôi giật liên tục.

Cốt truyện sụp đổ như thế này, chắc là... không sao đâu, đúng không?

"Nói hay lắm."

Tôi đang suy tư thì đột nhiên một giọng nói vang lên trên đầu tôi.

Chu Nhiễm không biết từ lúc nào từ ngoài cửa đi vào, nắm tay tôi rất tự nhiên, "Cảnh tượng ngày hôm nay trong đầu em đã diễn tập vô số lần mới trơn tru được như vậy sao? Anh thức tỉnh quá muộn, cho nên khiến em khổ sở nhiều như vậy. "

Nhìn Chu Nhiễm đang ba hoa ảo tưởng sức mạnh trước mặt.

Những lời nói ra miệng lại nuốt trở lại.

Tôi thậm chí còn nghĩ nếu tôi không được trở lại thế giới thực, vậy thì... Ôm đùi nam chính không phải là ý kiến tồi?

Tất nhiên, Hứa Trì thì không nghĩ như vậy.

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Hứa Trì.

“Mẹ nó, hôm nay cô đã nói gì với Bạch Nguyệt? Sao giờ cô ta lại muốn ly hôn với Chu Nhiễm và đòi ở bên cạnh tôi? Điều này khác với nhiệm vụ mà hệ thống giao cho tôi khi tôi tới đây, nó nói rằng tôi có thể quay trở lại chỉ khi tôi làm nam phụ? Cmn, sao ngay cả hệ thống cũng bị điên!!”

Trước khi tôi kịp trả lời, Hứa Trì ở đầu dây bên kia bắt đầu rú lên kinh hoàng: “Khoan đã, cô bình tĩnh lại, đừng tới gần!”

Hẳn là Bạch Nguyệt đang ở bên cạnh anh ta.

Một lúc sau, giọng nói của Hứa Trì lại vang lên.

“Lúc trước tôi không có thời gian để nói cho cô biết, có lẽ tôi đã tìm được một lỗ hổng ỏ thế giới này, nếu xuyên qua hệ thống sẽ trực tiếp trở về thế giới hiện thực, cô có muốn thử cùng tôi không?”

Tắt điện thoại, tôi chìm vào suy nghĩ.

Anh ta nói…..trở lại thế giới hiện thực sao?

Tôi nghĩ đến Chu Nhiễm và cảm thấy do dự.

8.

Chu Nhiễm và Bạch Nguyệt đồng thuận ly hôn.

Điều này cũng chính thức thông báo rằng cốt truyện đã sụp đổ hoàn toàn.

Có lẽ vì sợ đất diễn nữ phụ độc ác của tôi quá ít, Chu Nhiễm bắt tôi phải có mặt vào ngày ly hôn của hắn, con mẹ nó thằng cha này điên quá thể!

Gặp lại Bạch Nguyệt, thần sắc và tinh thần cô ấy đã ổn hơn rất nhiều so với lần trước.

Nhìn thấy tôi, cô ấy chớp chớp mắt, dè dặt hỏi tôi, “Trông cô hơi quen mắt, chúng ta từng gặp nhau sao?”

Bạch Nguyệt vẫn là nhân vật nữ chính.

Đối với cô ấy, tôi vẫn là nhân vật phụ mờ nhạt mà nhân vật chính của cô ấy không thể nhớ được khuôn mặt.

"Tôi là thư ký của Chu Nhiễm."

"Đúng rồi, đúng rồi, cô xem trí nhớ của tôi kìa, sở dĩ tôi có thể kết thúc mối quan hệ này là nhờ cô mà.”

Nghe những lời này tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, “ Không sao đâu, kết quả này là nỗ lực của chính cô.”

Khi nhận giấy được giấy xác nhận ly hôn, Chu Nhiễm thái độ có vẻ nhẹ nhõm.

Ngay khi bước ra, anh ấy nắm tay tôi.

Như bị điện giật, tôi hất tay anh ta ra. Tôi như một tên trộm, dáo dác nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không ai quan tâm đ ến hành động nắm tay tôi của Chu Nhiễm khi nãy.

Bọn họ vừa mới ly hôn chưa nổi 10 phút mà đã cầm tay nhau sí sớn, ngài đây là muốn tôi bị đóng đinh vào cột vì làm điều xấu sau lưng phu nhân sao!

Tôi phản ứng quá gay gắt, Chu Nhiễm mặt buồn thiu nhìn tôi:

“Sao em có vẻ chán ghét khi mà anh muốn ôm em vậy?”

“Đương nhiên không phải, tay tôi đổ mồ hôi, sợ làm bẩn tay anh.”

Sau đó, tôi lau lau tay vào quần rồi cười toe toét: “ Sạch rồi nè!”

Châu Nhiễm bĩu môi, rõ ràng là không chấp nhận lời giải thích của tôi.

Anh tiến lên vài bước, “Hôm nay em định chiêu đãi tôi ăn món gì đây?”

Con mẹ nó, chiêu đãi anh ăn? Đừng có mơ.

Tôi nhớ là mình chưa bao giờ nói sẽ ở bên cạnh anh?

Khi tôi định hình lại lời anh ta nói, sự bất mãn trên mặt Chu Nhiễm ngày càng rõ ràng hơn.

"Tiểu thư ký, tôi hiện tại là người độc thân, là người mà bao người khao khát được theo đuổi. Bây giờ tôi đang cho em cơ hội được mời tôi ăn, em phải biết nắm bắt cơ hội.”

Nhìn dáng vẻ "đó là vinh dự của bạn" của Chu Nhiễm.

Tôi chỉ có một ý nghĩ trong đầu.

Quá vô sỉ, ngay bây giờ cầu xin Bạch Nguyệt mang nam chính ảo tưởng đi có phải là quá muộn rồi không?

Trước khi Bạch Nguyệt chuyển hết đồ đạc đi, Chu Nhiễm khăng khăng giữ khoảng cách với Bạch Nguyệt và ôm chăn gối chuyển đến nhà tôi.

Lúc đó, tôi đã bị sốc bởi sự thức tỉnh của nam chính, không kịp đuổi anh ta đi. Huhu, là tôi ngu ngốc đã dẫn sói về nhà…

Giờ đây, khi vụ ly hôn đã thành công, Chu Nhiễm vẫn chưa có ý định quay về nhà.

Có chuyện gì vậy, cái giường do Bạch Nguyệt mua bằng tiền của cổ, sau khi ly hôn, anh thấy xấu hổ không ngủ được sao?

Lúc tôi đang ủ rũ một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, Chu Nhiễm chậm rãi hỏi tôi: "Nam chính trong thế giới này là ai?"

"Anh."

"Cốt truyện của toàn bộ cuốn tiểu thuyết xoay quanh ai?"

“Anh."

"Bây giờ tôi là nam chính, tôi đã nói muốn sống ở đây, có còn vấn đề gì thắc mắc không?"

Logic này thật sự mới mẻ đấy.

Tất nhiên tôi không thể tìm thấy một lý do nào để bác bỏ nó!

Thật là khó chịu!

Thấy tôi không trả lời được, Chu Nhiễm hài lòng gật đầu: "Trẻ con dễ dạy."

Ngày qua ngày, mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Chu Nhiễm thực sự ngày càng tốt hơn.

Mặc dù Chu Nhiễm tuy xấu miệng nhưng vẫn là người tốt.

Thậm chí tôi còn thấy rằng thiết kế nhân vật của anh ấy đã khéo léo chọc vào điểm dễ thương của tôi.

Ví dụ, ngoại hình chống lại bầu trời, vai rộng và chân dài, và giàu có như bất kì người giàu nào trên thế giới.

Một ví dụ khác là ngoài lạnh trong nóng, thẳng thắn và trung trực.

Nói chung, nhân vật ký hợp đồng bán thân và được ông chủ lớn như Chu Nhiễm che chở, cuộc sống của tôi khá tốt.

Nó tốt đẹp đến mức tôi quên mất mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.

Người lôi tôi ra khỏi niềm hạnh phúc hoang đường ngắn ngủi đó là Hứa Trì, người bị Bạch Nguyệt bám rịt lấy.

Hôm đó, tôi ra khỏi công ty để đi mua một cốc cà phê, khi tôi vừa xuống lầu, tôi bị Hứa Trì chặn lại.

“Những gì tôi nói với cô lúc trước, ngày một rõ ràng hơn.”

Tôi mất một lúc mới phản ứng lại được, trước đó Hứa Trì đã nói rằng anh ta đã tìm thấy một lỗi lớn trong thế giới này.

Tim tôi đập nhanh hơn, “Sao vậy?”

“Như tôi đã kể với cô, tôi vô tình nhấp vào tắt quảng cáo trong tab nên xuyên vào thế giới tiểu thuyết này. Tác phẩm này ban đầu được phát hành trên nền tảng Zhihu, trùng hợp thay, cách đây không lâu tôi phát hiện ra ở nơi này thật sự có công ty Zhihu.”

Tôi mở to mắt, “Ý anh là, cuốn tiểu thuyết có tồn tại ở thế giới này?”

"Đúng, tôi đã tìm thấy cuốn tiểu thuyết, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Hứa Trì đưa điện thoại di động cho tôi, tôi nhanh chóng xem qua, cả người sững sờ.

Hướng cốt truyện hoàn toàn khác nhau.

Điều đó không đúng.

Phải nói rằng hướng cốt truyện đã trở nên giống như bây giờ.

Nhân vật nam chính và người qua đường A đã yêu nhau, và nhân vật nữ chính bắt đầu điên cuồng theo đuổi nam thứ hai, và cũng trở thành bạn với người qua đường A.

"Cái này..."

Hứa Trì mím môi, "Tôi nghi ngờ tác giả cũng có thể ở trên thế giới này. Nếu chúng ta có thể tìm thấy tác giả gốc, chúng ta có thể tìm cách quay trở lại. May mắn thay, tôi cũng là nam phụ giàu có trên thế giới này, đừng lo lắng, tôi đã hỏi một người bạn, tôi sẽ có thể trả lời sớm."

Vì vậy, có nghĩa là tôi và Hứa Trì sẽ có thể quay trở lại sớm.

Tôi sẽ sớm có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, ở nơi tôi trả hết khoản vay mua nhà, vay mua ô tô và khoản vay cải tạo lại nhà, làm thêm giờ đến mười giờ tối mỗi ngày cho một ngày nghỉ, và bắt taxi về nhà và ông chủ sẽ không hoàn trả cho tôi.

Ah, thật là một niềm vui….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio