Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

chương 18: thề nói trong đại điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Sơn tự tọa lạc ở dưới chân Thanh Sơn, cửa lớn nghênh đón, hương khói cường thịnh. Hai bên chùa bày biện tiểu quán, người bán hàng rong không ngừng rao hàng. Không ít tiểu gia ngọc bích đầu đội mũ sa, để nha đầu dắt, đi về hướng bên cạnh quán xem xét, mua chút ít hương nến vào chùa.

Phạm Thiên nắm tay trái Khuynh Quốc, để gã sai vặt đi phía trước mở đường, hai thiếp đi theo phía sau, tiếp theo là tám sai sử tỳ nữ. Khuynh Quốc vốn muốn rút lòng bàn tay của mình về, bất đắc dĩ Phạm Thiên bắt được ngay, Khuynh Quốc chỉ có thể để hắn kéo bước hướng bán hàng rong.

Điều quốc thế tục nhân tình cùng kiếp trước của nàng tương tự. Khuynh Quốc thầm nghĩ, nếu như có thể thoát thân khỏi Hầu phủ, tìm nơi sơn minh thủy tú ở lại, mỗi ngày nhìn cảnh đẹp trong núi thật cũng không uổng cuộc đời này.

“Phu nhân, nàng cảm thấy cây trâm này thế nào?” Phạm Thiên theo quầy hàng lấy ra một trâm cài, đưa về phía Khuynh Quốc.

Khuynh Quốc cách lụa trắng rũ xuống của mũ sa, thoáng liếc nhìn cái trâm cài đầu nói: “Không sai.”

Nghe được Khuynh Quốc nói qua loa, Phạm Thiên tiếu dung dừng lại, âm thầm ngạc nhiên. Nữ nhân không phải đều thích trang đồ trang sức, châu báu sao? Khuynh Quốc sao không thấy vẻ vui mừng? Nhưng những ngày qua ở chung, Phạm Thiên biết rõ Khuynh Quốc không giống người thường. Mặc dù cảm giác kinh ngạc nhưng không hỏi gì thêm. Hắn buông trâm cài, cùng Khuynh Quốc đi dọc theo hàng sạp bên cạnh phố bước vào chùa. Phạm Thiên đem Khuynh Quốc ôm tại trong ngực, khiến nàng tránh đi dòng người, đi được thư thái.

Bích Đào, Diệp Liên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phạm Thiên, trong nội tâm tràn đầy buồn bã. Chính thất liền có thể được trượng phu hỏi han ân cần. Mà tiểu thiếp chỉ có thể theo gót của nàng, thậm chí cầu không được tướng công nhìn ngó.

Phạm Thiên cùng Khuynh Quốc bước vào chính điện, cúng tiền nhan đèn. Chủ tự được hai mươi lượng kim tiền dầu vừng, cố ý ngăn cách tiểu dân, nhượng xuất bồ đoàn ở giữa đại điện, thỉnh Khuynh Quốc thượng hương.

Khuynh Quốc nguyên là không tin chuyện quỷ thần, nhưng việc mình chết mà sống lại lại không là giả. Nàng chậm rãi quỳ ở trước tượng thần, ánh mắt xuyên qua lụa trắng, nhìn lên pho tượng Quan Âm Bồ Tát, cảm khái ngàn vạn. Nếu như, thế gian này thực sự có thần tiên. Vì sao hại nàng cả đời thê thảm như thế? Tại sao khiến cho nàng trọng sinh lần nữa? Khuynh Quốc nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng dập đầu lạy ba cái.

Phạm Thiên chen vào hương nến, nâng dậy Khuynh Quốc trên bồ đoàn. Khuynh Quốc đứng thẳng lên, đi theo chủ tự một đường thăm viếng. Trong mắt nhìn một pho tượng thần, thầm nghĩ sâm thần bái Phật có gì dùng? Người chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống.

“Ai nha! Đây không phải tiểu Hầu gia sao?” Tĩnh Châu thủ phủ đại nhân ở bên kia chính điện vô tình thấy Phạm Thiên, vội vàng cùng phu nhân, nữ nhi đi đến phía hắn hô: “Tiểu Hầu gia thật sự là quý nhân, gần đây khó gặp. Đây là tiểu nữ, Thanh Nhi, hôm nay vừa vặn mười sáu. Tiểu nữ thường đến Thanh Sơn tự thượng hương, không bằng để nàng đưa tiểu Hầu gia đi bốn phía một chút?”

Phạm Thiên bỏ ra Khuynh Quốc, đi tới cười nói: “Hôm nay ta cùng tiện nội thượng hương. Lê gia ý tốt Phạm mỗ xin nhận.”

Lê gia hếch bụng mập, trừng lớn mắt sợ nói: “Tiểu Hầu gia cưới thê tử khi nào? Tại sao đều không nghe nói?”

Phạm Thiên phương qua nhược quán liền đã phong hầu, tổ tiên gia tài lại giàu có. Thế đạo như vậy, sĩ nông công thương, vi thương giả, mặc dù có núi vàng núi bạc vẫn phải nhìn sắc mặt. Phạm Thiên không chỉ là Quận hầu, còn là ngự sử Tĩnh Châu, phú thương địa phương, không biết ai trèo lên được chỗ cao như vậy?

Tĩnh Châu thủ phủ cũng coi như là một người có máu mặt. Phạm Thiên đè xuống không kiên nhẫn, trả lời: “Tiện nội thân thể yếu đuối, chịu không được tiệc cưới phức tạp. Ta chỉ xếp đặt gia yến trong phủ, không có cáo tri Lê gia, kính xin chớ trách.”

“Đâu có, đâu có!” Lê gia kéo qua nữ nhi, đẩy hướng Khuynh Quốc, cười lớn lên, hai mắt híp lại.“Để Thanh Nhi cùng phu nhân thăm viếng đi. Đều ở trong chùa, không sợ bị lạc. Tiểu Hầu gia, tại hạ có mấy người muốn dẫn kiến với ngài.”

Phạm Thiên định từ chối nhã nhặn, không ngờ Khuynh Quốc tiếp lời đáp ứng. “Phu quân, ngài có chính sự, hãy đi đi.” Khuynh Quốc chuyển hướng Thanh Nhi nói: “Phiền toái Thanh Nhi cô nương tiếp khách .”

Thanh Nhi ngưỡng mộ Phạm Thiên đã lâu, đối với Khuynh Quốc tất nhiên là vừa hận lại ghen. Nghĩ lại vị trí chính thê tuy bị đối phương chiếm nhưng còn có địa vị tiểu thiếp chờ đợi mình. Huống chi đợi nàng gả vào Hầu phủ, cuối cùng ai có thể ngồi vững vàng ở vị trí chính thất còn khó nói lắm! Thanh Nhi là nữ nhi nhà phú thương, đối ích lợi được mất minh bạch. Nàng biết rõ chưa gả cho tiểu Hầu gia, còn cần nịnh bợ nữ nhân trước mắt.

Thanh Nhi mềm mại cúi xuống thân thể, thi lễ nói: “Đa tạ phu nhân không chê, Thanh Nhi xin dẫn đường.” Thanh Nhi đưa tay, làm cái thỉnh thế. Khuynh Quốc bước nhanh đi theo.

Phạm Thiên không kịp ngăn trở, chỉ có thể nhìn Khuynh Quốc rời đi, thấp giọng phân phó tôi tớ bên người. “Trông coi phu nhân cho cẩn thận, không được lơ là.”

Đợi gã sai vặt, tỳ nữ lĩnh mệnh mà đi, Phạm Thiên thỉnh Lê gia đưa đến cạnh cửa chùa triệu kiến. Mà ánh mắt của hắn thủy chung không có rời đi đại điện.

“Tiểu Hầu gia rất thương yêu phu nhân.” Lê gia ôm bụng, bộ dáng người từng trải, cười nói.

Phạm Thiên khẽ gật đầu hòa cùng. “Tiện nội rất hợp ý ta.” Hắn nhìn qua đám người đông đúc ở cửa lớn chính điện, nóng vội nói: “Lê gia, thỉnh dẫn kiến.”

Lê gia lắc đầu thở dài:“Được. Vị này chính là...”

So với ngoài chính điện huyên náo, trong đại điện có thể nói là càng huyên náo hơn. Người thăm viếng không ngừng dũng mãnh đi vào, vai sánh vai, chân đạp chân, chen chúc, đi lại gian nan.

Khuynh Quốc nhìn hướng tượng thần, toàn chọn chỗ nhiều người chen chúc mà đi. Không cần đến một lát, tôi tớ giám thị bên người của nàng bị quăng sạch sẽ. Khuynh Quốc ẩn vào trong đám người, dạo qua một vòng phát hiện đại điện này không có cửa sau. Muốn đi phải theo chính môn rời khỏi. Chẳng trách Phạm Thiên chịu để mặc nàng tùy ý đi đi lại lại.

Đầu nàng mang mũ sa, có dấu hiệu Hầu phủ. Nếu mà cởi xuống lại lộ mặt. Ngoài ra, thân mặc quần áo cũng không có chỗ thay đổi. Khóe mắt Khuynh Quốc liếc qua đám người dâng hương, nghĩ có nên đi vào trong góc đánh ngất một người, thay đổi trang phục rồi đi. Khuynh Quốc biết rõ thời cơ không đợi người, cơ hội hôm nay nếu sai sót, không biết năm nào mới thoát được thân.bg-ssp-{height:px}

Nàng hạ quyết tâm, bước hướng chỗ tối, vừa bước một bước, bên hông bị xiết chặt, lưng dán lên một khuôn ngực dày dặn.

“Muốn chạy trốn sao?” Môi nam nhân hướng mũ sa, cách khăn lụa hơi mỏng nói khẽ: “Đêm qua vì sao không cho ta mang nàng đi?”

Phạm Bất Mộng? Vì sao lần nào cũng đều phá chuyện tốt của nàng? Ngày đó, trên núi giữa hồ nàng chếch nhập con đường nhỏ. Nếu như không phải đối phương mang Phạm Nguyệt Lung đuổi theo, nàng cơ bản sẽ tránh được chuyện với Phạm Thiên, trốn tại chỗ hẻo lánh. Sau đó, nàng tính toán nhảy núi theo thủy lộ đào thoát. Ai ngờ hai người Phạm Bất Mộng, Phạm Thiên theo nàng nhảy vào trong hồ.

Khuynh Quốc than nhẹ thời vận không nhiều, lông mày nhíu lại, gót chân nhấc lên, giẫm lên mu bàn chân nam tử nghiến mạnh.

Phạm Bất Mộng một hồi cười khổ, nhẫn đau ôm lấy Khuynh Quốc. Hắn ôm Khuynh Quốc theo biển người rời đi, nhỏ giọng nói: “Chớ xem thường Phạm Thiên. Hắn là ngự sử Tĩnh Châu, có thể điều động binh mã. Nàng dù cho có thể đi ra khỏi chùa này, không tới nửa ngày sẽ thấy phong thành, lùng từng nhà một mà tìm người. Nàng là nữ tử, không có thủ viện sao tránh được lùng bắt?”

Phạm Bất Mộng nhìn bốn phía, tránh thoát Phạm gia nô bộc, nói tiếp: “Ra khỏi thành có nguyên quán, cần có một xâu tiền, thiếu một không cho đi. Nàng muốn chạy trốn còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Nam nhân khom người cúi đầu, khuyên nhủ: “Khuynh Quốc, đi theo ta đi?”

Khuynh Quốc câu dẫn ra khóe môi, nói: “Thúc phụ, ngươi càng nói như vậy ta càng cảm thấy ngươi có rắp tâm.”

“Chẳng lẽ nàng thà tin Phạm Thiên?” Phạm Bất Mộng nhẹ vỗ về eo Khuynh Quốc, không hiểu nói: “Nếu nàng tin hắn thì cần gì phải đi?”

Khuynh Quốc liếc Phạm Bất Mộng nói: “Một mãnh hổ quen thuộc với một độc xà lạ lẫm. Xin hỏi thúc phụ, ngươi sẽ chọn bên nào?”

Phạm Bất Mộng đẩy ra dòng người chen chúc hướng Khuynh Quốc, đem nàng hộ tại trong ngực, lắc đầu kinh ngạc nói: “Trong mắt nàng ta chính là độc xà kia sao?” Nam nhân nghiêng mặt qua, bất đắc dĩ cười khổ. Sau đó nắm thật chặt vòng eo Khuynh Quốc, dán ở bên tai nàng, rù rì nói: “Đáng tiếc, không có độc xà ta đây nàng đi không được.”

“Ý thúc phụ là ta chỉ có thể dựa vào ngươi mới có thể rời đi Hầu phủ?” Khuynh Quốc nhẹ đứng thẳng, hỏi: “Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích. Ngươi muốn cái gì nói thẳng ra đi. Việc hôn ước không cần nhắc lại.”

Đáy mắt Phạm Bất Mộng hiện lên một tia dị sắc. Sau một lúc lâu trầm mặc, nam nhân chuyển qua thân thể Khuynh Quốc, xốc lên khăn lụa, nhìn mặt mũi của nàng nghiêm mặt nói: “Nếu như ta nói ta muốn nàng. Nàng sẽ cho ta sao?”

Khuynh Quốc cười nhạt một tiếng, lạnh lùng xa cách. Nàng đưa tay che khép khăn lụa, quay lưng lại đáp: “Theo thúc phụ nói, ta ra khỏi Hầu phủ hay không thì cũng có gì khác biệt?”

Phạm Bất Mộng nhịn không được cười lên, thở dài nói: “Ta đây nói ra quá sớm. Nhưng nàng nhớ kỹ, chuyện đó không giả.”

Khuynh Quốc chuyển chủ đề nói: “Làm sao ngươi tìm được ta?”

“Ta vào đại điện sớm hơn nàng một lát, tự nhiên đối với hành tung của nàng rõ như lòng bàn tay.” Phạm Bất Mộng kéo Khuynh Quốc quỳ trên bồ đoàn.

Khuynh Quốc nhìn lên, đúng là lúc trước viếng tượng thần. Như vậy sau lưng là cửa chính, nàng cơ hồ có thể nghe được cước bộ ngoài cửa chạy đến dồn dập, còn có ánh mắt trên sống lưng.

“Phạm Bất Mộng thề với trời.” Phạm Bất Mộng nắm tay Khuynh Quốc, không cho rút ra. “Ta đối với người bên người tuyệt không có dị tâm. Nếu như không giữ lời thề, chấp nhận chịu thiên lôi đánh, chết không có chỗ chôn.”

Khuynh Quốc đang nghe Phạm Bất Mộng thề, chợt thấy tai mắt u ám, thân thể đã ở trong ngực Phạm Thiên, bị hắn chặn ngang ôm lấy.

Phạm Thiên nheo mắt nhìn Phạm Bất Mộng tiêu sái đứng dậy, đồng tử kịch liệt co rút lại. Đối lập không bao lâu, cất cao giọng nói: “Làm phiền thúc phụ tìm được ái thê của ta. Chất nhi tạ ơn.”

“Có thể giúp phu nhân một tay là may mắn của ta.” Phạm Bất Mộng vung lên vạt áo, quét đi quần áo bụi đất. Tuấn nhan mở ra, cùng Phạm Thiên song song ra điện, mời nói: “Hôm nay trời đẹp, không bằng cùng du Thanh Sơn được không?”

Phạm Thiên chống chế nói: “Ta đi cùng nữ quyến, không tiện đồng hành. Quấy rầy nhã hứng của thúc phụ.”

“Nguyệt Lung cũng tới, ngươi sẽ không để nàng cùng một đám nam tử đồng hành chứ?” Phạm Bất Mộng nâng mày, cười hỏi.

Ngươi dùng Nguyệt Lung uy hiếp ta? Phạm Thiên thật sâu nhìn qua Phạm Bất Mộng, trong ánh mắt lộ ra âm lãnh.

Phạm Bất Mộng quay đầu nhìn lại, sóng mắt cất giấu giảo hoạt. Phạm Thiên ôm Khuynh Quốc đưa vào thùng xe, nhướn mày lên, đáp ứng nói: “Đã như vậy, chất nhi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio