“Tại sao ngươi không cứu cha ta? Tại sao ngươi không cứu hắn? Sư phụ, ta hận ngươi! Hận ngươi!”
Lúc Hoàng Phủ Kha đỏ mắt tra hỏi, y chỉ im lặng. Y không muốn mất công suy đoán xem kẻ nào đem chuyện ngày đó nói với Hoàng Phủ Kha, y chỉ muốn hắn bình tĩnh lại.
“Kha nhi, ta cũng không…”
Hoàng Phủ Kha hất tay y, dùng dao găm đâm vào cánh tay y, hô lớn “Ngươi cút! Ngươi cút đi!”
Y dùng sức ôm người kia vào ngực. Nghiêu Phong biết nếu y không còn Kha nhi, y sẽ không còn gì cả. Máu ấm nóng rơi trên vai Hoàng Phủ Kha, làm thanh y biến thành màu tối. Nghiêu Phong đưa tay che mắt hắn, liên tục thì thầm, “Xin lỗi…”
Y sợ… y sợ mất đi Hoàng Phủ Kha. Y rất sợ.
Y tự mình nuôi lớn đứa bé này, vậy mà bây giờ lại luôn miệng nói hận y… Nghiêu Phong rất khó chịu nhưng không thể làm gì. Đối với Hoàng Phủ Kha, y đã làm sai. Bởi không có bất kỳ ai có thể chịu đựng được việc người khác thấy người thân của mình chết mà không cứu, huống chi người này lại là người nuôi dưỡng mình suốt nhiều năm như thế.
“Đừng lo, Kha nhi đừng lo, mạng của ta đều là của…”
Y cầm tay Hoàng Phủ Kha, đột nhiên đâm vào bụng mình. Nghiêu Phong cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, có lẽ là sặc máu… Thân thể cũng không chịu nổi nữa, không khống chế được đổ về phía sau. Máu chảy qua cổ, qua gáy, trong chớp mắt nhiễm đỏ mặt đất, tạo thành một mảng lớn đỏ đến chói mắt.
Ý thức Nghiêu Phong bắt đầu mơ hồ, “Kha… Kha nhi… Ngươi đừng tức giận…”
Y ho một tiếng nhổ ra bãi máu lớn, một nhát dao ngập đến tận chuôi, đâm vào thịt đã không còn cảm giác gì nữa. Người trước mặt ngày càng mơ hồ. Nghiêu Phong không muốn nhắm mắt lại nhưng mí mắt như nặng ngàn cân. Y muốn nhìn thêm một chút. Bất kể Hoàng Phủ Kha đối xử với y như thế nào, y vẫn không nỡ rời bỏ hắn, vì từ lâu người kia đã trở thành tất cả đối với y.
Tại sao không cứu cha của Hoàng Phủ Kha? Y cũng muốn cứu, nhưng được ngài giao phó y chỉ có thể tuân theo tâm nguyện ấy mà thôi. Nếu lúc ấy y thật sự quay lại cứu Hoàng Phủ tiên sinh vậy bây giờ sẽ có Hoàng Phủ Kha sao?
Nghiêu Phong không chết. Ít nhiều Hoàng Phủ Kha vẫn bôi thuốc giữ lại một hơi thở cho y. Mỗi lần y tỉnh lại câu đầu tiên đều là “Kha nhi…”. Kha nhi của hắn đang ở đâu? Hoàng Phủ Kha không ở bên cạnh y. Hai vết thương do dao đâm đều đã được băng bó. Y đứng dậy muốn đi tìm Hoàng Phủ Kha nhưng lại làm vết thương vỡ ra, trong nháy mắt ngã lăn xuống giường.
Y sợ Hoàng Phủ Kha làm chuyện điên rồ, sợ Hoàng Phủ Kha nghĩ không thông.bg-ssp-{height:px}
“Ngươi đừng cử động, Kha nhi của ngươi không có chuyện gì đâu.”
Vẻ mặt người kia đầy châm chọc, đem Nghiêu Phong đè lên giường. Tuy động tác thô lỗ nhưng lại rất chú ý không động đến vết thương.
“Sư huynh…”
Lông mày người kia dựng lên, tức giận nói: “Đệ còn biết ta là sư huynh của đệ sao? Đệ thử nhìn lại xem những năm này đệ đã làm gì? Đệ vì hắn làm nhiều việc như vậy, nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, đã sớm không còn nợ gì nhà họ nữa rồi.”
Nghiêu Phong lắc đầu, giọng đầy cố chấp, vậy mà lại bác bỏ điều ấy. “Ân cứu mạng, đệ không thể không báo…”
Người kia nhìn y chằm chằm, khẽ nheo mắt. “Không thể không báo? Ta thấy rõ ràng là đệ không muốn rời khỏi hắn. Nghiêu Phong đệ nghe đây, đệ không nợ hắn bất cứ thứ gì cả. Mạng của hắn là đệ cho. Nếu lúc ấy đệ thấy chết mà không cứu thì sao? Cứu hắn là do lòng nhân từ của đệ, đệ đối với hắn không thẹn với lương tâm.”
Tâm tư bị đâm trúng, vẻ mặt Nghiêu Phong có phần kỳ quái nhưng đối với phía vị sư huynh y tôn kính nhất này y không dám phản bác. Chỉ dời mắt, không muốn đối chọi với người kia. Bỗng gò má bị giữ lấy, Nghiêu Phong muốn thoát khỏi tay người kia nhưng lại giãy vỡ vết thương. Máu tươi chảy ra khiến y choáng váng. Lần đầu tiên Nghiêu Phong cảm thấy bất lực.
“Nghiêu Phong, ta ghét nhất dáng vẻ thánh nhân này của đệ. Đệ nghĩ hắn là đứa trẻ không hiểu bất cứ thứ gì hay sao? Đệ nhìn ánh mắt hắn đi, ta hận không thể móc mắt hắn.”
Hắn ta vừa nói vừa dương tay. Nghiêu Phong biết sư huynh chỉ dọa mình, hắn sẽ không thực sự làm như vậy.
“Trong mắt đệ hắn chỉ là một đứa trẻ. Đệ đã nói sẽ chăm sóc hắn cả đời, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
“Nghiêu Phong, vậy ta thì sao? Đệ đem tình cảm của ta đặt ở nơi nào?”
Người kia cúi xuống, hôn lên đôi môi xám trắng của Nghiêu Phong. Y không phản kháng, ít nhất thời điểm nhìn thấy Hoàng Phủ Kha, y đã không phản kháng.