Chú vẹt kia chắc chắn được ông cụ nuôi hệt theo tính tình của mình, Diêu Phong vừa nghe câu “đứa cháu vô dụng” kia liền cảm thấy buồn cười, chú vẹt này bắt chước hệt ngữ khí, quả thực rất hài hước. Diêu Phong cầm cẩn thận quà biếu đem theo, cùng ông cụ vào cửa.
Diêu Phong cuối cùng cũng coi như hiểu được rằng tại sao Hoàng Khả Khả lại ít khi về nhà ăn Tết, nhà bọn họ thật sự rất quạnh quẽ, biệt thư nhìn lớn như thế nhưng lại không có mấy người. Chỉ có vỏn vẹn ba người Hoàng phu nhân, ông cụ cùng em trai của Hoàng Khả Khả.
Diêu Phong sau khi biếu quà cho mọi người xong liền bắt đầu tiếp nhận ánh mắt dò xét từ ba người.
Hoàng phu nhân nhìn qua hình như chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng Diêu Phong ngẫm lại tuổi của anh hai Diêu Phong, nói thế nào cũng phải ít nhất đã bốn mươi. Bình thường chăm sóc rất tốt, bất kể là khuôn mặt, cổ hay bàn tay, hơn nữa tư thái đoan trang cùng khuôn mặt xinh đẹp, hoàn toàn chính xác là dáng vẻ của một thiếu phụ.
Em trai của Hoàng Khả Khả cũng cao to thon gọn, vô cùng đẹp trai, đôi mắt hạnh đào hệt Hoàng phu nhân. Diêu Phong nhìn lại dáng vẻ của Hoàng Khả Khả, không biết có phải là vì đời trước có chút ảnh hưởng đến hắn, khắp người dường như nhận lấy nguyền rủa, không có một chút nào giống Hoàng phu nhân, mà cũng có thể hắn giống cha…..
“Sao lại đứng như vậy! Ngồi đi nào! Không cần phải lo lắng!”
Hoàng phu nhân kêu mọi người ngồi xuống, Diêu Phong liền ngồi xuống sát cạnh Hoàng Khả Khả.
“Nhạc Nhạc mau giúp anh hai con chuẩn bị đồ ăn ra đi, đừng có ngồi ngu ở đây, anh hai con không có giống con cả ngày chỉ biết chơi đùa.”
Diêu Phong có chút kinh ngạc, nhà Hoàng Khả Khả dĩ nhiên lại không có người giúp việc, nhìn cũng không giống như thuê không nổi người giúp việc, không ngờ ăn uống đều tự mình làm. Đồ ăn chưa được đem lên, Hoàng phụ nhân cùng ông cụ liền ném Hoàng Khả Khả qua một bên, lôi kéo Diêu Phong tán dóc, vô cùng thân mật. Hoàng Khả Khả trợn to mắt, anh hai hắn không ngờ lại thần thông quản đại đến mức này, hắn còn tưởng rằng mẹ của hắn sẽ không bày ra sắc mặt tốt đẹp gì đối với Diêu Phong, vậy mà………
Nghe qua cuộc đời Diêu Phong trước đây, bản thân Hoàng mẫu có chút do dự, dù sao qua lại của Diêu Phong không hoàn mỹ lắm, khiến cho bà có chút khúc mắc trong lòng. Kết quả vừa nhìn thấy Diêu Phong hai mắt liền sáng lên. Nàng thật không ngờ được rằng cái thể loại như Hoàng Khả Khả lại có thể chó ngáp phải ruồi, đui mù thế mà lại có thể đem về cho bà một người “con rể” đẹp trai ngời ngợi như vậy (Ú: ủa nhà này xác định gả đi chứ không phải đón về hả, trời móa, tội nghiệp thằng nhỏ:). Quản y có qua lại cái gì, đứa nhỏ này sống được nhiều năm như vậy khẳng định rất cực khổ, một người cố gắng đạt được đến trình độ này thật sự rất hiếm thấy!
Riêng việc Diêu Phong tặng nàng một sợi dây chuyền ru-bi hàng đặt theo yêu cầu của L&R thì nàng liền biết Diêu Phong so với Hoàng Khả Khả không những hiểu chuyện mà còn có thực lực, Hoàng Khả Khả từ lớn đến bé chỉ có duy nhất một lần khi còn đi nhà trẻ đã tặng cho nàng một cái máy bay, đúng vậy một cái máy bay….giấy.
Ông cụ sớm đã nghe Thẩm Gia Minh nói về chuyện tình của Diêu Phong, đối với Diêu Phong rất hài lòng, mà sau khi nhìn thấy Diêu Phong lại càng hài lòng hơn, trong lúc vung tay nhấc chân so với đứa cháu ngốc nghếch của ông trông mạnh mẽ biết nhường nào. (Ú: ôi vậy mà ngốc tôn của ông đè được người ta đấy ông ngoại ơiiiiiii:))))))bg-ssp-{height:px}
Sự nhiệt tình của Hoàng mẫu cùng Hoàng gia gia khiến Diêu Phong không ứng phó kịp, y căn bản là chưa chuẩn bị xong nên bắt chuyện như thế nào, vậy mà không ngờ đối phương so với y chủ động hơn nhiều. Nói mấy chuyện trong nhà khiến y cảm giác rất thân thiết, thần kinh cũng buông lỏng không ít. Y muốn có một ngôi nhà, đại khái cũng giống như vậy, người một nhà dù kẻ phương đông người phương tây nhưng tình cảm luôn rất hòa thuận. Nhưng mà……
“Ông ngoại! Mẹ! Con nghe thấy hết đấy nha! Con là do mấy người đẻ ra nuôi dưỡng đó ư? Tại sao ở trước mặt Diêu Phong làm tổn thương con vậy chứ.”
Hoàng Khả Khả phỏng chừng cũng là đột nhiên bị lạnh nhạt, vừa nghe thấy hai trưởng bối thi nhau nói xấu hắn, nhất thời tức giận, đến cùng ai mới là cháu ruột con ruột của họ chứ?!
Hoàng phu nhân một phát túm chặt lấy tai Hoàng Khả Khả, “Cậu nói mà không thấy ngại hả! Cậu lớn xác như vậy rồi mà có bao giờ biếu qua không hả? Hả? Tôi chờ dây chuyền khuyên tai hay cái gì từ cậu chắc phải đợi đến khi tôi chết mới được phải không? Tôi còn không phải là mẹ ruột của cậu ư?”
Hoàng Khả Khả không còn gì để nói, chỉ biết ôm lấy lỗ tai, cũng may Hoàng phu nhân không cao bằng hắn, xách tai cũng không phải là quá đau, nếu mà thay là anh hai hắn, chắc chắn cái tai này sẽ không giữ được nữa. Hoàng Khả Khả an phận ngồi ở một bên, không dám xen mồm vào nữa.
Mãi cho đến khi Hoàng Thịnh Trạch đẩy xe đem đồ ăn lên, hai người mới buông tha cho Diêu Phong bắt đầu dọn dẹp đồ ăn, mọi người không có quy củ ư? Diêu Phong cảm thấy bản thân ở trong xã hội giả tạo quá lâu, quá chú trọng những “Quy củ” kia rồi, người một nhà không phải hẳn là như vậy sao?
Món cuối cùng được đem lên chính là sủi cảo, một khay to bự, còn bốc hơi nóng nghi ngút. Ngươi bưng nó cả mặt ửng đỏ phừng phừng, Diêu Phong cùng Hoàng Khả Khả sao cũng không nghĩ tới Thẩm Gia Minh lại xuất hiện ở nơi này.
“Trợ thủ giúp đỡ đến cùng, sao, không hoan nghênh tôi sao?”
Hoàng Khả Khả bị ánh mắt cảnh cáo của ông ngoại dọa sợ, nuốt nước bọt.
“Không dám……..”
Diêu Phong sửng sốt nhìn Thẩm Gia Minh một hồi lâu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.