Phương Phức Nùng vốn không muốn quan tâm chuyện sống chết của thằng nhóc kia. Sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy của hắn bị xâm phạm, cảm thấy đôi mắt kia sắc lẻm như dao mà đâm người, khó có thể chịu được những lời này, không hất mặt bỏ đi thì quá tội lỗi với sự đẹp trai của mình.
Nhưng thằng nhóc đó nhìn như sắp chết đến nơi.
Ôm người đang nóng như lửa vào ngực, Phương Phức Nùng không đợi được đến khi nhân viên cấp cứu xuất hiện nữa, hắn bế Chiến Dật Phi xuống lầu.
Đặt được đầu Chiến Dật Phi lên cáng, lòng Phương Phức Nùng cũng nhẹ đi, lúc này hắn mới nhận ra cánh tay mình đã tê rần, nghĩ thầm thằng nhóc này nhìn gầy nhưng lại rất nặng.
Tony đúng lúc lái xe chạy tới, gã vốn định đến để bàn bạc với Chiến Dật Phi về chuyện chụp poster ở tận Hà Lan, không ngờ lại thấy cảnh này. Đường Ách vừa mới khỏi chấn thương, lười đi tàu xe mệt nhọc, Chiến Dật Phi lại không liên lạc khiến một người đại diện là gã phải chạy đôn chạy đáo cả hai bên. Tony thấy Chiến Dật Phi đang đeo máy trợ thở mà sợ đến mức hồn cũng bay đi, gã sốt sắng hỏi: Sao thế?
“Bác sĩ bảo có thể là viêm phổi cấp tính dẫn đến suy hô hấp, cụ thể thế nào thì phải chờ nhập viện kiểm tra kỹ lưỡng hơn.”
Phương Phức Nùng quay đầu về nhà, Tony thì lên xe cứu thương cùng theo tới bệnh viện.
Mặt trời vắt vẻo trên cao, bầu trời bọc lấy những áng mây vàng rực rỡ, tòa nhà bệnh viện ốp gạch xanh xưa cũ như được phủ thêm một lớp sơn bằng vàng, yên bình và xinh đẹp. Người con trai trên giường bệnh tự mình tỉnh lại.
Xung quanh trắng toát, Chiến Dật Phi giật giật cổ, khẽ nâng tay lên, một tay đang cắm kim truyền dịch, tay kia đã được băng bó cẩn thận. Y thấy Đường Ách đang ở cạnh mình, có vẻ đã thức trắng đêm nên giờ đang ngủ. Cậu trai nằm rạp trên người y, đè lên bụng khiến y không thoải mái, nhưng sức nặng ấy lại khiến người ta an tâm.
Chiến Dật Phi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta, môi vẫn khô khốc, cố động đậy mới bật ra được chút âm thanh.
“Em trông anh cả đêm, anh không sao là tốt rồi.” Đường Ách cũng tỉnh dậy, giương mắt nhìn y, đôi mắt phiếm hồng như ngấn lệ, “Bác sĩ nói là viêm phổi cấp, sao anh có thể không màng tới sức khỏe của mình thế này, trì hoãn khiến cho bệnh trở nặng như vậy?”
“Xin lỗi, chắc có lẽ em phải tới Amsterdam chụp poster…” Chiến Dật Phi nghĩ một chút lại cảm thấy với tính cách của Hạ Vĩ Minh, sau khi bị Phương Phức Nùng chơi cho một vố như thế thì xác định chuyện làm cố vấn thương hiệu đã đi đời nhà ma. Y lắc đầu, nói, dù sao chấn thương của em chưa lành, ở lại Thượng Hải đi.
“Sao lại không đi nữa? Chẳng phải đã quyết hết rồi mà, anh làm phật lòng Andrew sao?” Đường Ách chấn động, nhưng rồi lại khẽ cười, “Tuần trước em vừa gặp ông ấy ở tuần lễ thời trang Paris, nói chuyện cũng khá được, để em mở lời xem, hẳn là ông ấy sẽ nể mặt.”
“Ai gây ra thì tự phải dọn.” Chiến Dật Phi nhìn qua chỗ khác, thấy đầu gối của Đường Ách đã hoàn hảo như trước thì hỏi, “Tháo bột từ khi nào, sao tôi không biết?”
“Mới tháo thôi, em tháo sớm. Vì còn phải đi quay chụp cho Miya nên em bảo bác sĩ tháo ra.” Đường Ách cười nói, “Nếu què thì anh nuôi em là được.”
“Tôi nuôi em.” Trong lòng tràn trề dịu dàng âu yếm, Chiến Dật Phi giật giật cánh tay, nói với người tình, lên giường đi.
Đương nhiên Đường Ách là đứa thông minh, vòng vo trốn tránh nhưng không chối cãi, dù sao thì cũng không thể xóa bỏ được. Cậu ta biết những bức ảnh quan hệ với Nghiêm Khâm kia chắc chắn đã chạm vào vảy ngược của người này, cũng lo ngại đám săn tin giải trí vạch trần sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của mình. Cậu ta nghe lời cởi giày lên giường, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng thả từng nụ hôn lên trán, chóp mũi, môi của người kia như mẹ đang dỗ dàng con trai bị bệnh.
Cuối cùng Đường Ách vùi mặt vào ngực Chiến Dật Phi, thủ thỉ rằng một số việc có lẽ không giống như anh nhìn thấy hay nghe được, showbiz này bẩn thỉu, cũng rất khắc nghiệt, nếu anh hot lên, lúc nào cũng sẽ có những kẻ chỉ nhăm nhe hắt hết nước bẩn trong thiên hạ vào người anh.
Chiến Dật Phi nhìn Đường Ách, ôn hòa nhếch môi. Chuyện này vừa kỳ diệu lại vừa hoang đường, y nhớ lại chuyện đã bị mình chôn vùi trong đáy sâu ký ức, cũng mơ một giấc mơ đầy chân thực. Bên ngoài giấc mộng là đêm đen đặc quánh, nhưng trong mộng lại sáng sủa trong veo.
Y cảm thấy, vẫn là Đường Ách tốt.
Đâu cũng thấy tốt, ngoại hình đẹp, tính tình cũng tốt, sẽ không bao giờ tự cho là đúng rồi đi gây chuyện, lại càng không bao giờ hơi mích lòng là đã hất mặt rời đi.
Hình ảnh thuở ấu thơ và hiện thực cứ thế quấn quýt lấy nhau, y đã từng có lúc chỉ mới nghĩ đến những bức ảnh kia là ngứa họng, cảm giác bài xích ghê tởm luồn từ gan bàn chân lên tới tận yết hầu. Nhưng giờ phút này, y lại cảm thấy lòng mình bình lặng. Những chuyện không vui vẻ trong quá khứ thật sự đều có thể bị vùi lấp, bị mài mòn, trở thành đống đổ nát hoang tàn, trở thành đám xương trắng trơ trọi.
Chiến Dật Phi nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn lên tóc Đường Ách, nói với cậu ta, tôi rất thích em.
Trước kia Đường Ách từng nghe câu này rất nhiều lần, nhưng gần đây thì ít hơn, thậm chí còn không nghe được. Cậu ta cũng cảm thấy hài lòng thỏa mãn, ôm lấy Chiến Dật Phi rồi chìm vào giấc ngủ.
Cả một tuần trong viện, từ đầu đến cuối Phương Phức Nùng hoàn toàn không xuất hiện, Chiến Dật Phi không khỏi bực mình, nghĩ thầm uổng công hôm đó để hắn bắn hết lên người mình.
Amy và Chiến Viên Viên vào viện thăm ông chủ nhà mình, tiện thể báo cáo công việc một tuần vừa rồi cho y.
“Ngài Hạ đã đến Thượng Hải, hai ngày này có lẽ sẽ nhận phỏng vấn trên radio hoặc trên truyền hình.”
“Cô liên hệ với trợ lý của Hạ Vĩ Minh xem, tôi muốn hẹn gặp bàn chuyện với ông ấy một lần nữa.”
“Nhưng mà trợ lý kia vừa nghe thấy tôi nói mình là nhân viên Miya thì đã bảo ngài Hạ không có thời gian, sau đó cúp máy bất lịch sự lắm.”
Thực ra đúng là Đường Ách đã tới chào hỏi, cậu ta tự cho rằng xã giao được vài câu trên sàn diễn là đã coi như rất thân quen, nhưng sự thật là người ta còn chẳng muốn nhìn thấy mặt mình, tất cả những người và những việc có liên quan tới Miya đều bị vị bậc thầy thiết kế này tống hết vào sổ đen.
“Hẹn lại.” Chiến Dật Phi khẽ thở dài, lại hỏi, “Phương Phức Nùng đâu?”
“Anh Phức Nùng…” Chiến Viên Viên muốn nói lại thôi, ậm à ậm ừ.
“Anh ta không đến công ty bao nhiêu ngày rồi?”
“Mấy ngày, nhưng mà…”
“Cho anh ta ba ngày.” Chiến Dật Phi không nể nang mà cắt lời em gái, nói, “Nếu còn không thò mặt ra, coi như anh ta tự động bỏ việc.”
Thực ra mấy hôm nay Phương Phức Nùng cũng chẳng nhàn hạ gì, ngay trước khi Hạ Vĩ Minh sắp nhận phỏng vấn của Hứa Kiến Âu, hắn tìm đến bạn mình. Hắn có một suy nghĩ táo bạo, bức ép lại to gan vô sỉ, và đối tượng là Hạ Vĩ Minh. Nhưng hắn không thể gặp được ông ta, Hứa Kiến Âu thì có. Thế nên hắn phải cầu cạnh sự giúp đỡ từ người yêu cũ của mình.
Hết chương .