“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta là đến thăm ngươi nha!” Tô Khinh Lăng làm một bộ đương nhiên, biểu tình giống như bọn hắn cực kì thân thuộc vậy, khiến bọn Hạ Hà lắc đầu cảm thán. Vương gia bị sao thế này? Bộ người nhìn không ra cái băng sơn này không hoan nghênh bọn hắn sao?
“Nhàm chán!” Quả nhiên, Hạ Tư Lạc vứt cho Tô Khinh Lăng một cái mặt lạnh, cất bước vào phòng.
“Vương gia, chúng ta nên trở về đi!” Hạ Hà cùng Xuân Vũ bốn mắt nhìn nhau. Vị công tử này công lực đông lạnh người khác quá lợi hại, các nàng sợ cứ ở đây rồi sẽ bị hắn đông chết. Ô ô ô… Không cần a! Các nàng cũng không muốn bỏ mạng nơi đất khách xứ người đâu!
“Trở về? Cũng được.” Tô Khinh Lăng gật đầu.
“Thật sao?” Hạ Hà và Xuân Vũ vui mừng nhìn nhau, không nghĩ tới thực sự được chấp thuận. Chẳng lẽ Vương gia cũng không chịu được hàn khí của Hạ công tử? “Chúng nô tì hiện tại đi thu thập hành lý!”
“Các ngươi về trước đi.” Tô Khinh Lăng nói tiếp câu sau, nhanh chóng khiến nụ cười của hai nàng sụp đổ.
“Vương gia…”
Tô Khinh Lăng phe phấy ngọc cốt phiến, từ trên ghế đứng lên. Bạch bào tuỳ tiện chỉnh lại, nàng liếc nhìn bốn người một cái, tiêu sái đi vào phòng Hạ Tư Lạc.
Đám Hạ Hà nhìn theo bóng dáng Tô Khinh Lăng đến ngẩn người. Ý của Vương gia là sao?
Hạ Tư Lạc vào trong phòng, nghe thanh âm bên ngoài, mày nhướng lên, lại buông xuống, tĩnh tâm xem văn thư trên bàn.
“Cốc cốc…”
Vừa cầm văn thư lên, cửa liền truyền tới tiếng gõ nhẹ. Ngẩng đầu nhìn, lại là bạch y thiếu niên đó. Mày kiếm theo bản năng nhướng lên, băng mâu liếc “hắn” một cái rồi không để ý nữa.
Tô Khinh Lăng tự mình đi tới. Dù sao nàng cũng đã gõ cửa trước khi vào, không xem là tự tiện đi. Đi đến ngồi xuống một bên ghế, nhấc chân vắt chữ ngũ, nhìn nam nhân hiện đang quyết tâm xem thường mình.
“Uy, cực phẩm băng nam! Ngươi rất không phúc hậu nha! Cư nhiên đem khách vứt qua một bên không thèm ngó tới.bg-ssp-{height:px}
Cực phẩm băng nam?
Hạ Tư Lạc nghe xưng hô của Tô Khinh Lăng, nhíu nhíu mày, như thế nào lại cảm thấy ngôn hành của “hắn” có điểm quái lạ? Hắn đầu cũng không nhấc, thản nhiên nói: “Ta không nhớ bản thân đã từng mời khách.”
Đối với những kẻ không thỉnh mà đến, từ trước tới nay hắn đều không có hứng thú tiếp đón.
“Ngươi…” Tô Khinh Lăng bị Hạ Tư Lạc không khách khí đáp trả, có chút tức giận. “Coi như ngươi lợi hại.”
Đúng là khối băng ngàn năm! Hơn nữa, cái miệng cũng cực độc, một chút cũng không lưu mặt mũi cho người khác.
Hạ Tư Lạc không để ý tới nàng, cúi đầu đọc sách.
Tô Khinh Lăng nhìn qua cửa sổ, gió nhẹ tiến nhập vào phòng, lướt trên lọn tóc của nàng. Qua một lúc lâu, băng nam vẫn không mở miệng, Tô Khinh Lăng nghẹn khí không nổi, lên tiếng: “Cực phẩm băng nam, ngươi đang ngủ?”
“…”
“Ngươi thật đang ngủ sao?”
“…” Vẫn không để ý tới.
“Ngủ trên bàn dễ bị cảm lắm nha! Ta xem, để ta chịu thiệt chút, giúp ngươi làm ấm thân thể chút xíu thì hơn.” Tô Khinh Lăng thì thào tự nói, xong đứng lên đi về phía Hạ Tư Lạc.
“Ta không ngủ.” Hạ Tư Lạc bất đắc dĩ mở miệng. Hắn biết nếu hắn còn im lặng nữa, thiếu niên kì quái kia nhất định sẽ dán vào, thật sự dùng thân thể “hắn” sưởi ấm hắn.
“Hoá ra ngươi không có ngủ gật.” Tô Khinh Lăng cười tà khí, tuyệt không che giấu tia đùa giỡn trong mắt.