“Aizzz, ta nói a…”
“Có thích khách!!!”
Lời nói của Tô Khinh Lăng bị thanh âm la hét đánh gãy. Mọi người cả kinh, nhìn lại, liền thấy một nam tử đeo mặt nạ bạc cùng hơn hắc y nhân từ bên ngoài vọt vào.
Nhất thời, trong đại điện cực kì bối rối.
“Trò hay cuối cùng cũng đến.” Tô Khinh Lăng nhếch môi cười, hai chân vắt chữ ngũ, ánh mắt loé lên tia tinh quang, ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa xem hỗn loạn, hoàn toàn không có một điểm khiếp đảm.
“Chủ… chủ tử…” Hạ Hà, Xuân Vũ nhìn Tô Khinh Lăng thảnh thơi, trong lòng lại run lên.
“Đừng nháo, để bổn vương xem diễn. Nếu không, bổn vương ném các ngươi lên trước.”
Hai nàng nghe vậy lập tức im lặng làm đúng bổn sự, những người khác thì dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Thái giám đứng trước mặt Hoàng đế, Hoàng hậu cùng Nghiên Quý phi hét lớn, Ngự Lâm quân bên ngoài cũng tiến vào, cùng hắc y nhân loạn chiến thành một đoàn. Chỉ có nam tử đeo mặt nạ là đứng phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào long nhan, mang theo không cam lòng và hận ý, còn lạnh như băng.
“Các ngươi đến cùng là người phương nào? Cư nhiên dám xông vào trong cung, đáng bị tội gì?” Hoàng thượng cảm thấy cặp mắt kia cực kì quen thuộc, nhưng trong chốc lát không nhớ ra được là ai.
“Người nào? Ha ha ha…” Nam tử đeo mặt nạ cuồng tiếu, lạnh lùng nhìn lão: “Ta là kẻ không có chút phân lượng trong lòng ngươi, nhưng cái ta muốn là ngươi phải thoái vị.”
“Ngươi muốn soán ngôi?” Hoàng đế kinh hãi, trừng mắt nhìn nam nhân kia.
“Đúng thì thế nào?” Nam tử không che giấu dã tâm của mình, lãnh đạm nói: “Đó vốn là vị trí của ta, hiện tại ta đòi lại, có gì sai?”bg-ssp-{height:px}
“Ngươi là Tam hoàng đệ?” Thái tử Hạ Diệu Thần vẫn luôn quan sát nam tử, đột nhiên mở miệng nói. Lời hắn vừa dứt, nhất thời lại nhấc lên phong ba, ánh mắt mọi người ào ào phóng tới nam tử đeo mặt nạ.
Thân thể nam tử hơi cứng lại, sau đó hắn cười lạnh, tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ. Nhưng là, cặp mắt hẹp dài kia lại quá mức âm lệ, khiến hắn thoạt nhìn cực kì âm trầm.
“Thái tử quả nhiên có nhãn lực, như vậy cũng nhận ra ta.”
“Ngươi sớm biết đó chính là Tam hoàng tử, đúng không?” Tô Khinh Lăng nói nhỏ vào tai Hạ Tư Lạc, thì thầm. Tuy vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng nàng cảm giác được hàn khí quanh người hắn có điểm yếu đi.
“Nghiệt tử! Ngươi không phải đang ở hoàng lăng thủ mộ sao?” Hoàng đế nhìn đến nhi tử thứ ba tạo phản của mình, sắc mặt có chút trầm xuống, lại thấy sứ thần hai bên bày ra bộ dáng xem diễn thì lửa giận càng cao.
“Ngươi cho là ngươi đem ta phái đến hoàng lăng là có thể vây khốn ta sao?” Hạ Diệu Lạc nhếch cao mày kiếm: “Ta phải cướp lại hết thảy mọi người của ta…”
“Nghiệt tử, không có gì là của ngươi! Ngươi làm sai lại không biết hối cải, thực đáng giận! Trẫm sẽ không bao giờ nuông chiều ngươi nữa!!!” Hoàng đế tức giận, ngực không ngừng phập phồng, y mễ giơ lên cao, hướng Ngự Lâm quân quát: “Bắt tất bọn chúng cho trẫm!”
“Dạ.”
Ngự Lâm quân lĩnh mệnh, tiếp tục cùng hắc y nhân đấu, một nhóm người hướng Hạ Diệu Lạc phóng qua.
Hạ Diệu Lạc cười lạnh, mũi chân điểm một cái, rút kiếm đâm tới chỗ Hoàng đế.
“Hộ giá! Hộ giá!”
“Ngươi không đi cứu mẫu phi ngươi sao?” Tô Khinh Lăng nhìn Hạ Tư Lạc nói: “Ta nghe nói nàng cùng Liên phi có cừu oán, ngươi không sợ nhi tử của Liên phi bổ cho nàng một kiếm, vì Liên phi báo thù sao?”
Nàng mới nói xong, liền thấy thân ảnh bạch sắc nhoáng lên một cái, hướng phía trước lao đi.