“Đi! Đi tiếp đón hắn!”
Tô Khinh Lăng nói xong, phe phẩy ngọc cốt phiến đi qua phía Long Thiếu Khuynh. Phía sau, bốn người Xuân Vũ đành phải theo gót bước tới.
Long Thiếu Khuynh nhìn thiếu niên áo trắng bước về phía hắn, sửng sốt. Hắn cảm thấy Nhàn Vương hiện tại không giống với trước kia nha! Tuy rằng dung mạo không đổi, nhưng cảm giác được, khí thế kia bất đồng. Xưa kia, “hắn” tất nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện ở địa phương như đổ phường, hơn nữa “hắn” luôn lạnh như băng, luôn có bộ dáng cao ngạo, khiến Long Thiếu Khuynh hắn khinh thường.
Tô Khinh Lăng đứng trước mặt Long Thiếu Khuynh, mới phát hiện mình nhỏ hơn hắn cả một vòng, trọng yếu hơn là hắn so với mình có khí thế hơn hẳn. Trong lòng cộng thêm một cái lý do không vừa mắt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Long Thiếu Khuynh, trên mặt lộ biểu tình lười nhác cùng kiêu căn, nhướng mi nói: “Long tướng quân?”
Long Thiếu Khuynh ngẩn ra, ánh mắt thâm thuý thẳng tắp nhìn “hắn”, mang theo nghi hoặc mà đánh giá. Sao lại thế này? Nghe khẩu khí giống như không biết mình? Hay là “hắn” lại muốn làm cái quỷ gì đi?
“Long tướng quân, thật ngượng ngùng. Vương gia nhà chúng ta trước đó vài ngày đã gặp chút sự tình, hiện tại mất trí nhớ rồi.” Hạ Hà tính tình lanh lợi, vừa thấy biểu tình của Long Thiếu Khuynh, lập tức phúc phúc thân mình, hướng hắn giải thích.
“Mất trí nhớ?” Ánh mắt Long Thiếu Khuynh trừng lớn, giống như nghe được chuyện tình bất khả tư nghị vậy.
“Mất trí nhớ thì liền mất trí nhớ, có cái gì ngạc nhiên!” Tô Khinh Lăng liếc xéo hắn, sau đó nhìn chiếu bạc sau lưng hắn. Đôi môi đột nhiên kéo ra, nàng nhìn hắn nói: “Long tướng quân cũng tới đổ phường chơi sao? Vậy chúng ta tỉ thí một tràng xem sao.”
“Vương gia.” Bọn Hạ Hà rút rút khoé miệng. Vương gia không phải ghét nhất trò này sao? Như thế nào mà mất trí nhớ xong liền biến thành như vầy? Cư nhiên lại muốn cùng Long tướng quân đánh bạc?
“Kêu la cái gì? Đứng qua một bên, đừng làm hỏng hứng trí của gia!” Tô Khinh Lăng giơ ngọc cốt phiến, đối với đám Hạ Hà, Xuân Vũ trừng mắt.bg-ssp-{height:px}
“Ngươi thật sự là Nhàn Vương sao?” Long Thiếu Khuynh càng ngày càng cảm thấy Tô Khinh Lăng trước mặt thật sự cổ quái. Mất trí nhớ có thể thay đổi một người hoàn toàn sao? “Hắn” căn bản là giống như một người bình thường.
“Ta không phải, chẳng lẽ ngươi phải?” Tô Khinh Lăng tuyệt không cho hắn mặt mũi, đem hắn đẩy qua một bên. Nàng đứng trước chiếu bạc, nói với nhà cái: “Chơi lại, bổn vương mua đại.”
Long Thiếu Khuynh thấy thế, trong lòng đối với “hắn” rất rối rắm. Bình tĩnh nhìn “hắn”, bước tới đứng bên cạnh, hắn đem thỏi vàng nặng nề đặt lên chiếu bạc, nhìn Tô Khinh Lăng: “Bản tướng mua tiểu.”
Dân cờ bạc vừa thấy cư nhiên là Vương gia cùng tướng quân đến đặt cược, liền đem tiền cược trên tay bỏ xuống, chạy hết tới bên này xem náo nhiệt. Kỳ sự a! Nhàn Vương luôn luôn không ham cờ bạc cùng Long tướng quân quyền khuynh thiên hạ cư nhiên tới đây chơi a!
Tô Khinh Lăng chọn mi, tà tà liếc Long Thiếu Khuynh một cái, hướng nhà cái nói: “Ngươi nên an phận một chút cho ta. Trăm ngàn lần không nên chơi này nọ, nếu không đừng trách ta.” Ánh mắt sáng ngời nhìn tên nhà cái chằm chằm, xem ngươi có dám hổ lộng hay không.
Nhà cái nghe nàng uy hiếp, liều mạng gật đầu. Hắn quát to một tiếng, lắc mạnh cốc cùng xúc xắc rồi mở ra. Mọi người dí sát vào nhìn, kinh ngạc thở dốc: “Là đại!”
“Ngươi thua.” Tô Khinh Lăng vẫn một biểu tình kiêu căng, tựa hồ kết quả nàng đã nắm trong tay từ trước.
“Ngươi rốt cục là ai?”