Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
người dịch: idlehouse
Sau khi nghe “diễn thuyết” của Trần Tinh Trạch ở buổi tụ họp về, Mễ Thịnh thừa nhận mình là một tội nhân.
Một tội nhân âm thầm hoan hỉ vì hành động tội lỗi của mình.
Anh tự ý đem câu “lần đầu tiên tớ muốn làm với người mình thích” của Trần Tinh Trạch sửa thành “Tớ đã làm lần đầu tiên với người mình thích rồi,” sau đó lưu vào trong đầu.
Anh hoàn toàn không quan tâm chuyện liệu đây có phải là gạt người dối mình hay không, trái lại anh rất thích thứ cảm giác này, chỉ cần một chút sự thật, bao nhiêu phần còn lại đều là giả tạo, có thế mới giống như hết thảy mọi cảm tình đều nằm trong lòng bàn tay anh.
“Mẹ, nếu mà còn tiếp tục như vầy nữa, không chừng con sẽ theo làm bạn với mẹ mất.”
Hôm nay hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi, Mễ Thịnh đang giúp mẹ anh thu xếp đồ đạc. Mẹ anh sắp đi tham dự một hoạt động điều trị ở suối nước nóng dành cho những người mắc bệnh liên quan đến tâm thần, thời hạn ngày, dì Vương sẽ đi theo giúp trông coi.
“Cuối cùng con đã hiểu vì sao mẹ lại thích ngủ như vậy, con người quả nhiên vẫn cần phải dựa vào mơ mộng mới có thể tiếp tục sống. Mẹ nói xem, nếu như con cũng thành giống y như mẹ, liệu có nhẹ nhõm hơn rất nhiều không.”
Mẹ anh nhìn anh, khẽ hỏi: “Con buồn ngủ rồi à?”
Đầu ngón tay của Mễ Thịnh thoáng ngừng lại.
Mẹ anh: “Muốn ngủ không?” Bà vươn tay vuốt ve mặt Mễ Thịnh, “Con ngoan, mệt rồi thì hãy ngủ một chút đi.”
Hôm nay trời xanh trong, nắng sớm xuyên qua cửa sổ lồi chiếu lên mặt của Mễ Thịnh. Anh mím môi, ánh mắt lay động, trở tay nắm lấy bàn tay của mẹ mình. “Con không mệt, mẹ, con sẽ không ngủ đâu, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật chu đáo. Cho nên mẹ phải hứa với con, nhất định phải tiếp tục sống thật khoẻ mạnh bên con.”
Tinh thần của mẹ anh lúc tốt lúc xấu, đa số thời gian là nửa mê nửa tỉnh, ở một mức độ nào đó, điều này giúp giảm bớt muộn phiền của bà, cũng có lúc bà sẽ để lộ nụ cười từ ái, đẹp rực rỡ như thời còn trẻ.
Dì Vương bước ra từ trong bếp, nhìn Mễ Thịnh, nói: “Hai mẹ con cháu hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ.”
Mễ Thịnh dạ một tiếng.
Dì Vương lại nói: “Hễ cháu vui lên một cái là cả căn phòng sáng bừng.”
Mễ Thịnh tiếp tục giúp mẹ mình thu xếp hành lý.
Dì Vương đánh giá anh, hỏi: “Cháu mua đồ mới hả?”
“Dạ.” Anh vẫn còn mặc chiếc áo tham dự tiệc đêm qua.
Dì Vương: “Lâu lắm rồi cháu chưa mua đồ mới, mặc vào thật là đẹp.” Dì bước vào trong nhà bếp, vừa đi vừa cằn nhằn, “Chỉ là cháu gầy quá đi, hôm qua trạng thái của mẹ cháu khá, tự chị ấy đã vào bếp nấu nếp, rồi đồ xôi thập cẩm bát bảo cho cháu. Nhưng mà lúc cháu về thì đã quá muộn, nên dì đem bỏ tủ lạnh rồi, có muốn nếm một chút không? Mà tay nghề nấu nướng của mẹ cháu cũng quá tuyệt, giống như đầu bếp chuyên nghiệp vậy, làm dì hết cả hồn. Cháu mau mau vào xem món chị ấy nấu.”
Mễ Thịnh vào bếp, món xôi thập cẩm trông như một túp lều Mông Cổ (yurt) con con nằm úp trên chiếc đĩa, vô cùng đáng yêu
Dì Vương cầm đĩa lên, “Để dì giúp cháu hâm nóng.”
Mễ Thịnh ngăn dì ấy lại, “Đợi chút đi ạ.”
Dì Vương: “Không đói hả? Bây giờ mà không hâm thì tí nữa dì đưa mẹ cháu ra khỏi cửa rồi, cháu sẽ phải tự mình hâm đấy.”
Mễ Thịnh: “Không sao ạ, cháu tự làm được rồi.”
Dì Vương đi giúp mẹ của Mễ Thịnh chuẩn bị những việc sau chót trước khi xuất phát, mẹ anh hiếm hoi lắm mới mặc váy đầm, dì Vương không ngớt lời khen, “Chị Từ, chị thật là đẹp quá đi.”
Trước lúc rời khỏi nhà, dì Vương dặn đi dặn lại với Mễ Thịnh. “Lúc cháu hâm đồ ăn nhất định phải đứng canh, làm xong phải tắt bếp gas. Tối đến trước khi đi ngủ phải khoá cửa, cửa sổ cũng phải chốt, đừng có xem thường quân ăn trộm, chúng nó leo vào được đấy.”
Mễ Thịch bất lực, “Dì coi cháu là trẻ lên ba sao?”
“Có lúc cháu còn ngây ngô hơn cả trẻ nhỏ nữa cơ.”
Mẹ của anh cũng rất hiếm khi nói lời tạm biệt với anh như hôm nay, bà nắm tay anh, dịu dàng nói: “Con ngoan, mệt rồi thì hãy nghỉ ngơi, để mẹ giúp con gánh vác áp lực.”
Mễ Thịnh mỉm cười gật đầu.
Xe khách đợi trước cửa nhà, Mễ Thịnh tiễn hai người, rồi đến bên bậu cửa sổ. Hôm nay trời quá đẹp, anh nhìn bầu trời màu xanh lam đăm đăm hồi lâu, mãi cho đến khi nắng bắt đầu làm cho hoa mắt mới quay vào trong phòng. Trong bếp là món xôi thập cẩm của mẹ anh, Mễ Thịnh do dự một chút, cuối cùng móc di động ra.
Trần Tinh Trạch đang tiến về phía dãy lầu học thì nhận được tin nhắn của Mễ Thịnh, Mễ Thịnh hỏi cậu hôm nay có lớp không, có muốn tới nhà anh không.
Trần Tinh Trạch trả lời không chút đắn đo, “không có lớp.”
“Tớ có việc phải đi rồi, cậu giúp tớ chép bài giảng nhé, nếu như giáo sư có hỏi thì nói tớ bị trặc chân, phải vào bệnh viện.” Vội vàng để lại câu đó xong, chạy như bay biến mất.
“Ê!” Di Khải gào lên ở phía sau, “Đi đâu vậy hả! Là tiết ôn thi mà!”
Lư Tiểu Phi nhìn theo bóng lưng của Trần Tinh Trạch, chậc chậc miệng: “Xem cái tốc độ này, ai không biết còn tưởng cậu ta mới trúng số.”
Di Khải không tiếp chiêu, Lư Tiểu Phi hỏi cậu ta: “Cậu có định tỏ tình với A Trạch không đây?”
“Cậu có bịnh à!” Di Khải quay ngoắt đầu bỏ đi.
“Tại sao lại là có bịnh?”
“Sao tớ lại có thể tỏ tình với cậu ấy, vả lại, thời buổi bây giờ nào còn ai đi tỏ tình, người thông minh đều biết ám thị, hiểu không hả?”
“Nhưng mà trên phương diện đó thì A Trạch hoàn toàn không thông minh mà.”
Di Khải không nói gì, Lư Tiểu Phi cũng không hỏi thêm. Hai người lặng lẽ đi đến trước cửa của dãy lầu học, Di Khải mới cúi đầu nói: “Thật ra cũng không phải là thông minh, chỉ là hiện giờ ai cũng không muốn bị thiệt. Trừ phi nắm hết / là sẽ thành công, còn không thì người đầu tiên tỏ tình sẽ là người thua trước một bước.”
Hai người vào đến lớp, vẫn còn phút nữa mới tới giờ học. Bọn họ ngồi ở hàng ghế phía sau, lớp không kéo rèm cửa, bức tường màu đỏ son hơi u ám.
Trần Tinh Trạch ra khỏi cổng trường liền gọi thẳng xe taxi tới nhà Mễ Thịnh, xuống xe trước tiểu khu xong, dùng tốc độ chạy đua m phóng như điên tới nhà Mễ Thịnh.
Mễ Thịnh ra mở cửa, Trần Tinh Trạch thở hồng hộc.
Mễ Thịnh mặc áo sơ mi trắng, nút áo trên cùng không cài, có thể trông thấy xương quai xanh mảnh mai. Tay áo của anh xắn lên đến khuỷu tay, cẳng tay rất trắng, cũng rất trơn láng, gần như không có lông.
“Em làm gì đổ mồ hôi nhiều thế này?”
“…….. Bên ngoài hơi nóng.”
“Vào nhà đi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Tinh Trạch đến nhà ở Thượng Hải của Mễ Thịnh, một căn hộ chung cư rất phổ thông, căn nhà nhỏ, ba gian phòng, quãng m, đã được cất lên khá lâu đời rồi. Tiểu khu này chủ yếu ăn khách ở chỗ môi trường xanh tốt, một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, rất thích hợp để điều dưỡng.
Chỉ có điều…….
“Chỗ này của anh bừa bộn quá đi.”
“Đây là câu nói treo cửa miệng của em à?” Mễ Thịnh dựa lưng vào bức tường ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ, đốt một điếu thuốc, “Tới đâu cũng kêu bừa bộn.”
Trần Tinh Trạch quét mắt nhìn nguyên căn phòng, quay đầu lại nhìn Mễ Thịnh. Mễ Thịnh vốn rất trắng, lại còn mặc áo trắng, bị ánh nắng chói chang chiếu vào, trông như đang tan biến dần. Chỉ có khói thuốc vờn quanh mới kéo hết mọi thứ trở về hiện thực. Trần Tinh Trạch cảm thấy căn phòng này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ cậu nghe rõ được cả tiếng tim mình đập.
“Anh gọi em tới làm gì thế?”
“Chẳng làm gì.” Mễ Thịnh hút thuốc, lẳng lặng bảo, “Tôi mua thức ăn về hơi nhiều, mình tôi ăn không hết.”
“Hả?” Trần Tinh Trạch không ngờ được một lý do như vậy. “Mua thức ăn hơi nhiều?”
“Em không muốn ăn?”
“Đâu có, em đang đói đây này.”
Hiếm có khi nào nói láo, lồng ngực của Trần Tinh Trạch muốn thắt luôn lại.
Mễ Thịnh đứng lên, “Vậy để tôi đi hâm nóng cho em.”
“Để em tự làm đi.”
“Em cứ ngồi đó.”
Trần Tinh Trạch nào có thể ngồi yên, “Chổi đâu ạ, em quét dọn vệ sinh cho anh.”
Mễ Thịnh chỉ chỗ bệ cửa sổ.
Trần Tinh Trạch mang lòng nhiệt tình của người lao công bắt đầu chăm chú lo quét dọn, nơi đầu tiên cậu dọn là căn phòng của Mễ Thịnh, cũng là nơi bừa bãi nhất trong nhà. Trần Tinh Trạch quét dưới gầm giường ra một đống bụi, làm cậu ho sặc sụa.
Quần áo của Mễ Thịnh nằm đống trên ghế, Trần Tinh Trạch giũ ra từng món đồ một, rồi lục tủ quần áo tìm móc áo.
Ở trên lớp, Di Khải và Lư Tiểu Phi đang mở hội thảo. Từ sau khi Trần Tinh Trạch đi rồi, đề tài của cuộc nói chuỵện vẫn xoay quanh cậu.
Lư Tiểu Phi có ý muốn tác hợp cho hai người bạn trong phòng mình.
“Nói thật ra, tớ cảm thấy cậu rất hợp với A Trạch.”
“Hợp chỗ nào?”
“Cậu quá không đứng đắn, cho nên phải đi đôi với loại người đứng đắn như là A Trạch.”
Di Khải lườm cậu ta, “Nói ai không đứng đắn đó?”
“Nói chuyện nghiêm túc này, hay là cậu nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy một phen đi.”
“Cậu không thấy tốc độ cậu ấy chạy lúc nãy sao?”
“Ánh mắt của cậu phải trông xa một chút, cái người đó tuy xinh trai nhưng cũng hơn chúng ta đến tuổi mà, khoảng cách thế hệ nhất định sẽ rất sâu, cậu với A Trạch vẫn có tiếng nói chung nhiều hơn. Cậu đừng để ý A Trạch mê mệt anh ta hiện giờ, đấy là vì chúng ta vẫn còn là sinh viên, A Trạch mang sự hiếu kỳ đối với người ngoài xã hội là chuyện rất bình thường, nhưng sau một thời gian thì cảm giác mới mẻ sẽ thuyên giảm thôi.”
Di Khải lạnh mặt, “Nếu như đơn giản như vậy thì đã hay rồi.”
Lư Tiểu Phi khích cậu ta: “Cậu còn đi khuyên A Trạch phải có tự tin, tớ thấy cậu mới cần phải tự tin, ngày thường thì hận không dùng được lỗ mũi để nhìn người khác, sao đến lúc này lại rét rồi.”
Di Khải: “Tớ mới chả rét người nào.”
Lư Tiểu Phi: “Thế thì sao không nhích? A Trạch là loại người rất đơn thuần, cậu mà chủ động một chút không chừng là xong chuyện đấy.”
Nghe Lư Tiểu Phi nói, Di Khải chìm vào yên lặng, dường như đang còn nhớ lại chuyện gì đó. Một chặp lâu sau mới nói: “…….. Đơn thuần cũng không có nghĩa là chưa từng trải qua chuyện gì, cậu còn nhớ La Khiết không?”
Lư Tiểu Phi: “Nhớ chứ, không phải là bạn của cậu sao, năm ngoái lúc chia tay với bạn trai xong thiếu điều chết đi sống lại đúng không.”
Di Khải: “Đúng vậy, sau đó có một lần trong tiết Anh Văn, tớ kể chuyện đó cho Trần Tinh Trạch nghe, nhưng mà cậu ấy cứ mải lo ghi chép, thái độ rất qua loa. Tớ liền mắng cậu ấy không có kinh nghiệm gì cho nên mới dửng dưng thờ ơ với đau khổ như vậy……”
Lư Tiểu Phi: “Sau đó thì sao?”
Di Khải: “Sau đó cậu ấy buông bút, nói với tớ ‘Thật sự không sao cả, bạn của cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc.’ Cậu ấy nói vô cùng quả quyết, chả giống như an ủi chút nào, giống y như thật í, thế là tớ hỏi cậu ấy, ‘là ai nói với cậu vậy,’ sau đó cậu ấy liền sững người ra.”
Lư Tiểu Phi: “Sững người? Tại sao?”
Di Khải: “Không biết nữa, tớ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Sau nữa cậu ấy như là nhớ ra điều gì đó, nhưng không nói cho tớ biết. Nguyên hôm đó cậu ấy cứ như bị mất hồn vậy, ngồi một chỗ mà thẫn thờ, giống như muốn khóc tới nơi. Lúc ấy, tớ cảm thấy như trong lòng cậu ấy cất giấu rất nhiều chuyện.”
Lư Tiểu Phi chau mày, “Sao tớ nghe chả hiểu khỉ gì vậy hả?”
Di Khải cười khẩy, “Với EQ của cậu thì đương nhiên nghe không hiểu rồi.”
Quét dọn xong căn phòng, Trần Tinh Trạch lẳng lặng đến bên cửa bếp. Mễ Thịnh đang tuân theo lời dặn dò trước khi đi của dì Vương, mắt không chớp đứng canh chừng cái lồng hấp đang dần dần bốc hơi nước.
Anh không để ý thấy được người đứng bên ngưỡng cửa, chỉ chăm chăm lo nhìn đĩa xôi thập cẩm trong nồi. Dáng vẻ đứng khoanh tay ngây người ra này của anh trông không linh động tinh anh như ngày thường, lưng hơi khom theo đường cong tự nhiên, cột sống không còn cường tráng mạnh mẽ như của đám trẻ.
Trần Tinh Trạch lặng lẽ đứng đấy.
Là ai đã nói với cậu?
Là ai vào lúc mới bắt đầu, đã khiến cho cậu không chút do dự vững tin, những người như chúng ta chắc chắn rồi cũng sẽ hạnh phúc?
Là ai đã bảo hộ cậu vào lúc cậu còn non dại nhất?
Người này đã có cuộc sống hạnh phúc sao?
Trong không khí có mùi thơm của nếp, cũng có những hạt bụi li ti bay bay, trên bệ bếp là những chai lọ gia vị, cũng có những vết dầu mỡ loang loáng không chùi đi hết được, hết thảy những chi tiết vặt vãnh linh tinh này gộp chung lại, tạo nên một bức tranh vô cùng chân thực, thấm sâu vào linh hồn.
Ánh nắng chầm chậm bò trên lưng Trần Tinh Trạch, đốt lưng cậu vừa nóng vừa rát, nhưng cậu vẫn bất động, lặng lẽ đứng, lặng lẽ nhìn.
hết chương
mình gần như % chắc chắn là nhân vật Hứa Huy lấy từ Mễ Thịnh ngoài đời mà ra. Ngay từ lúc Mễ Thịnh xuất hiện mình đã mang cảm giác này, bây giờ tổng kết các điểm tương đồng:
– tâm hồn yếu ớt mẫn cảm
– cả hai gia đình đều vui vẻ khá giả ấm cúng trước khi có biến do Hứa Huy và Mễ Thịnh gây nên
-sau đó gia đình tan nát, mang cảm giác phạm tội mãnh liệt mà vẫn lâu lâu chạy về để bị ngược.
-trong nhà đều có hai người “mẹ” tâm thần.
-da trắng đến giống như bịnh, gầy tong teo
-mặt đẹp, đi đâu cũng có người nhìn.
-cười lên đẹp mê hồn
-sống trên lầu của quán rượu
-mất ngủ/ác mộng
-uống rượu bia giải sầu thay cơm
-ăn ít như mèo
-ăn xong ói, uống xong cũng ói, nói chung bao tử có vấn đề
-nhìn bề ngoài thì giống tay ăn chơi, thật sự bên trong là một kẻ chết nhát và yếu đuối (ch.)
-cực kỳ đeo bám, bám dính không buông, đi đâu cũng muốn có người nắm tay mình (ch.)
-từ nhỏ rất ưu tú và được mọi người yêu mến, sau đó lớn lên gặp biến thì thành phận trai bến nước (ch. )
-lúc bị rời gia đình, cả Hứa Huy và Thịnh đều được người cha khi đó còn khá giả đưa cho một món tiền lớn chứ không phải để cho ra ngoài tự sinh tự diệt (ch.)
-hút thuốc như điên (ok….. cái này không tính:)))
– cả HH và MT khi đổ ghẻ ra thì câu nói đầu môi là “Không thì sao.”
-cái đĩa xôi thập cẩm bát bảo này nó cũng xuất hiện trong truyện kia
-cách Twentine cắt cảnh dramatic trong cả hai truyện đều rất giống nhau, y như là phim vậy – hai cảnh đan xem với nhau tạo nên một hiệu ứng tương phản đầy kịch tính.
-sinh hoạt hỗn loạn giờ giấc bất thường của Thịnh sau khi được Trạch đem về nuôi thì bị đổi lại thành giờ giấc bình thường, ăn uống điều độ, rèn luyện thân thể v.v. y như Bạch Lộ đã làm.
-khoảng cách xa nhau rồi gặp lại cũng quãng năm – chia tay giữa năm Trần Tinh Trạch học lớp , trong mùa đông, gặp lại khi Trần Tinh Trạch học năm , nhưng mà là vì Trần Tinh Trạch ở lại ôn thi năm, trong khi Bạch Lộ lên thẳng nên gặp lại lúc năm .
– Thịnh cũng được Trạch đem về chìu giống như con, cung phụng như ông cố nội. (ch.)
ngoài ra thì nó cũng giải thích tại sao Nhẫn Đông không có pha H hoặc kiss trực tiếp nào cả.
. Bởi vì Hứa Huy là dựa trên người bạn gay của Twentine, Twentine không nỡ để phiên bản của bạn gay mình phải có cảnh nóng với con gái:))))
. Bởi vì Bạch Lộ là dựa trên tính cách và ngoại hình của Twentine (qua phỏng vấn và những status của Twentine miêu tả bản thân: nhỏ con, im lặng ít nói, học sinh giỏi, con ngoan, thanh niên gương mẫu ở trường, lớn lên phía Bắc, xuống Nam học đại học ngành công nghệ thông tin cái gì tương tự), cho nên Twentine cũng không muốn phiên bản của mình đi xx phiên bản của bạn mình trong truyện. Đọc cả Nhẫn Đông lẫn Nhánh Hồng mình có cảm giác như Twentine, giống như Bạch Lộ, giống như Trần Tinh Trạch, rất muốn ôm ấp che chở cho nhân vật Hứa Huy/Mễ Thịnh này:))))