Đứng ở cửa biệt thự lớn, Thích Hiểu lén liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Trời ạ... Thích Hiểu phẫn hận cắn răng, còn kém mười phút, cô sẽ không phải thật sự ngủ ở bên ngoài một đêm đi? Tệ hơn chính là, thẻ căn cước cùng tiền của cô, đều để ở nhà a a a!
Thích Hiểu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế đáy lòng nóng rang, sau một lúc chần chờ thật lâu, mới chuẩn bị đưa tay gõ cửa, kết quả tay vừa chạm vào mặt cửa, cửa đã mở ra hơn phân nữa.
Cửa không khóa? Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Lập tức, Thích Hiểu cười trộm, cô lách người bước vào trong bóng tối, cô sờ tay chạm được chốt mở đèn trên mặt tường, trong chớp mắt đèn mở ra, ánh sáng màu xanh ngọc tản mát ra sáng chói, chiếu sáng cả gian phòng khách, Thích Hiểu đứng trước cửa bắt đầu nhìn hết thảy chung quanh.
Trên bàn sạch trơn, cũng không có canh thừa cơm cặn để lại, thậm chí bàn ghế đều thật chỉnh tề, anh ta đêm nay chưa ăn cơm?
Thích Hiểu cau mày lại trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta cũng ăn ở bên ngoài rồi trở về?
Cô nhấc chân, tháo nhẹ giày cao gót trên chân xuống, sau đó chân ngọc trần trụi rón ra rón rén đi lên lầu, đi mỗi một bước đều phải ngừng nghỉ hồi lâu.
Thích Hiểu không phải không thừa nhận, mình là có năng lực đi làm trộm!
Biệt thự lầu ba tổng cộng có năm phòng ngủ, mà thư phòng của Cố Nghị Quân là ở phía nam, Thích Hiểu nhìn thoáng qua bóng đen hiện ra từ trong khe cửa, lại chuyển mắt về phía cửa phòng đóng chặt bên kia hành lang, hoang mang, anh ta đã ngủ?
Dưới tình huống bình thường, Cố Nghị Quân sau khi dùng bữa xong cũng sẽ ở trong thư phòng xử lý công vụ đến rạng sáng, mà bọn họ từ ngày bắt đầu nhận giấy hôn thú, liền hết sức ăn ý đều tự ở trong phòng riêng.
Chỉ là hôm nay, trong thư phòng không có người, vậy có phải anh ta đã ngủ hay không?
Nghĩ tới đây, nội tâm liên tục lo lắng của Thích Hiểu rốt cục cũng được thả lỏng.
Cô không chút khách khí đem cửa phòng của mình đẩy ra, sau đó đem ví da tinh xảo trên vai vứt xuống trên giường của mình, xoay tròn bước chân đi đến đầu giường mở đèn bàn, ngọn đèn mờ nhạt tạo ra một tia mập mờ, tăng thêm một phần ấm áp cho cả cái gian phòng.
Đầu Thích Hiểu sáng ngời, lúc cô chuẩn bị cởi quần áo ra đi tắm, trên eo nhiều hơn một bàn tay ấm áp, sinh ra một cổ dự cảm bất thường!
Một giây sau, "A - - "
Tiếng kêu thanh thúy vang vọng thật lâu trong phòng ngủ, Thích Hiểu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô giống như là quay cuồng trên không trung, cả người hung hăng bị ném xuống tấm nệm mềm trên giường, cô vừa định dùng cánh tay cố hết sức chống mình ngồi dậy, một bóng người cao lớn màu đen liền đem cô hoàn toàn bao trùm, hơi thở xông vào mũi cô chính là một mùi nước hoa nam.
"Cô còn biết trở về?"
Đỉnh đầu, là giọng nam khàn khàn đè nén đến mức tận cùng.
Thanh âm trong nháy mắt ngưng tụ thành một cổ cường thế áp bức, không khí trở nên khẩn trương, Thích Hiểu không khỏi nheo con mắt lại, có thể là mơ hồ xuyên qua một đường nhỏ, cô kinh sợ hai cánh tay người đàn ông này đang chống đỡ hai bên đầu cô, bọt nước trên ngực màu đồng hiện ra trong suốt, lộ ra sáng bóng mê người.bg-ssp-{height:px}
Trong một khắc bốn mắt nhìn nhau, Thích Hiểu mẫn cảm giác phát giác được cơ bụng khít khao kia giật giật, cô trong nháy mắt ngưng hô hấp, đôi mắt đẹp chỉ sợ hãi trợn tròn.
"Cái kia... Tôi biết rõ, tôi trở về muộn là tôi không đúng... Đúng là, Cố Nghị Quân... Anh.... Cái kia.... Có thể trước đứng lên hay không?"
Cô luống cuống nói, mặc dù hai tay cứng ngắc là không dám nhúc nhích, cô cũng có thể phát giác được khuôn mặt của mình nóng hổi còn giống như là bị thiêu cháy, cô cảm thấy rất may mắn vì ngọn đèn quá mờ, nhìn không ra điều gì khác thường.
Nghe cô nói lắp bắp, con mắt Cố Nghị Quân trầm xuống vài phần, "Cô còn biết trở về?"
Cố Nghị Quân nhìn chằm chằm vào cô, trong con mắt nổi lên ngọn lửa.
"Tôi..." Thích Hiểu nghẹn lại không nói gì, nói thầm, "Tôi không phải nói rồi sao, tôi ở nhà bạn ăn cơm sau đó chơi cùng đứa nhỏ, quên nhìn đồng hồ... Anh... Trước đứng lên được không? Tôi muốn đi..."
Thích Hiểu cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, cô muốn đi tắm rửa a!
Đúng vào hai chữ cuối cùng kia, lại sững sờ không cách nào nói ra từ trong miệng, sắc mặt cô nghẹn đỏ bừng, cuối cùng hóa thành một tiếng hờn dỗi yếu ớt.
Trời ạ - - người đàn ông này cũng không phải là muốn ăn cô đi?
Trong đại não tự nhiên nhớ tới cảnh tượng hoạt sắc sinh hương trong tiểu thuyết thường xuyên miêu tả, Thích Hiểu thấp cúi đầu, nhìn lướt qua phía dưới áo choàng tắm, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng sáu múi, nuốt một ngụm nước miếng.
Chỗ đầu ngón tay một mảnh nóng bỏng vô cùng lo lắng, cô nhịn không được siết chặt ga giường dưới người.
"Cùng bạn? Ừ hừ?" Cố Nghị Quân cười lạnh một tiếng, hơi thở nguy hiểm tràn ngập bốn phía Thích Hiểu, cô thậm chí không cách nào làm ra vẻ mặt khóc, chưa phát giác ra chỉ lo hồn nhiên nhìn xem anh.
Cố Nghị Quân nắm cằm của cô, con mắt sắc sâu hơn, "Thích hiểu,định đem tôi đùa giỡn giống như con khỉ sao?"
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng, Thích Hiểu chỉ cảm thấy hai lỗ tai tê dại, cô ngay lập tức lắc lắc đầu.
Nhưng bên tai vang lên tiếng của các đốt ngón tay, tay Cố Nghị Quân tạo thành quả đấm.
Trông thấy vẻ mặt vô tội ngu ngốc của cô giống như đại bạch thỏ, trong lòng Cố Nghị Quân cũng nuốt không trôi một hơi.
Thích Hiểu liếc nhìn quả đấm anh giơ lên cao, máu toàn thân trong nháy mắt sôi trào, vừa nghĩ tới chính mình rất có thể bị người đàn ông này bóp chết, Thích Hiểu khẩn trương nghiêng người mạnh, hai tay thuận thế ôm cổ Cố Nghị Quân, quả đấm kia vừa mới chuẩn bị đánh tới trên giường, không hề đề phòng che lên phía sau lưng của cô.
Khoảng cách hai người trong nháy mắt kéo vào, Thích Hiểu chỉ cảm thấy bộ ngực sữa mềm mại bị chà đạp một cái, cô thiếu chút nữa đem gan ngỗng mới vừa ăn vào buổi tối nôn ra.
"Đừng như vậy!... Cố Nghị Quân, có chuyện gì từ từ nói."