Chiếc xe tải chở đầy đất sét chạy ở phía trước, phát ra tiếng kêu ầm ầm, đến thị trấn thì lái sang một hướng khác.
Hứa Tương Mi đã thương lượng với tài xế xe tải, để cho anh ta ngày hôm sau trực tiếp vận chuyển đất sét đến phòng gốm.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, đang định gọi cho Lê Cửu Lạc dặn anh nhận hàng thì chuông điện thoại đột ngột reo lên, một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện trên màn hình, hiển thị hai chữ “Cửu Lạc”.
Hứa Tương Mi nhấn xuống nút trả lời: “Cửu Lạc?”
Suốt cả một tuần Lê Cửu Lạc đều ở chỗ lò nung. Sau khi rời khỏi đó, anh có cảm giác trời đất trở nên vô cùng u ám. Đợi khi tỉnh táo lại lướt một vòng trạng thái của bạn bè, anh nhìn chằm chằm vào ảnh của cô, tay run lên làm rơi điện thoại xuống đất, vỡ luôn cả màn hình.
Mặc dù đã thể hiện rõ sự rút lui của mình, nhưng như thế này thì phát triển quá nhanh rồi.
Tâm lý vẫn chưa vững vàng, anh chưa sẵn sàng đón nhận.
Khoang ngực như bị một con dao cùn cứa vào, tra tấn anh, đau đớn kinh khủng.
Anh hỏi: “Hai người đã xác định mối quan hệ?”
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói phát ra từ loa nghe rất rõ ràng, mí mắt Tạ Bách Ninh giựt điên cuồng, nhàn nhạt nhìn về phía cô.
Chỉ thấy Hứa Tương Mi lấy tay vân vê vành tai trong suốt của mình, quay sang đối mặt với Tạ Bách Ninh, mỉm cười thản nhiên: “Vẫn chưa.”
Lê Cửu Lạc: “Vậy thì bức ảnh trên WeChat là sao?”
Hứa Tương Mi: “Tuyên bố chủ quyền với mọi người.”
Khi nói điều này, cô nhìn thẳng vào anh với một sự khiêu khích trong ánh mắt.
Tạ Bách Ninh cau mày, cúi đầu mở WeChat.
Lê Cửu Lạc hỏi: “Bây giờ cậu đang ở cùng Tạ Bách Ninh?”
Cô ừ một tiếng.
“Ở đâu?”
“Trấn Bình Cẩm.”
“Cậu định làm gì?”
“Đào đất sét.”
“Khi nào thì về?”
“Chiều mốt.”
Giọng điệu của Lê Cửu Lạc rất khó chịu: “Cậu muốn ở một mình với anh ấy hai đêm sao?”
Sự kiên nhẫn của Hứa Tương Mi đã cạn kiệt, cô nheo mắt lại: “Tại sao cậu lại hỏi nhiều như vậy? Ngày mai nhớ đến phòng gốm ký nhận đất sét, tôi đã đưa số điện thoại của cậu cho người lái xe, anh ta sẽ trực tiếp gọi cho cậu.”
Lê Cửu Lạc: “Ừ, tôi biết rồi, bây giờ cậu đang làm gì?”
Hứa Tương Mi trả lời: “Không liên quan đến cậu, còn gì nữa không?”
Lê Cửu Lạc: “…”
Hứa Tương Mi: “Đợi tôi trở về rồi nói tiếp, cúp máy đây.”
Vừa cúp máy xong, nhìn lên, Tạ Bách Ninh đang nhìn chằm chằm vào cô với một cái nhìn rất tệ, áp suất không khí rất thấp.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, không khác gì dòng nước lạnh lẽo trong giếng cổ, áp lực và bức người.
Nhưng cô không sợ, ra vẻ vô tội: “Em đẹp lắm sao?”
Anh nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Cô hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt của Tạ Bách Ninh nhìn cô một cách gắt gao, thâm thúy và sâu thẳm, mơ hồ còn có cả sự tức giận.
Hứa Tương Mi biết rằng mình đã thực sự chọc giận anh, cô khẽ mỉm cười đưa điện thoại qua.
Anh cầm nó trong lòng bàn tay, nhấn nút Home, đưa lại cho cô: “Nhập mật khẩu.”
Hứa Tương Mi không nhận, chỉ nói ra bốn chữ số.
Tạ Bách Ninh sững sờ một lúc, ngước nhìn cô.
Hứa Tương Mi nhếch môi: “Không phải ngẫu nhiên, đó là ngày sinh nhật của anh.”
Ngón tay anh khựng lại, sau đó lại tiếp tục bỏ chặn màn hình để vào giao diện chính, hình ảnh của anh được đặt ở chế độ nền.
Lòng bàn tay của Tạ Bách Ninh nóng lên, tâm trạng của anh lúc này phức tạp không thể nào giải thích được. Anh kiềm nén lại những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, nhấp vào WeChat, xóa trạng thái cô đã đăng, thoát, sau đó mở album ra.
Hứa Tương Mi đưa tay qua, nắm lấy ngón tay của anh: “Không được xóa ảnh.”
Anh muốn rút tay ra, Hứa Tương Mi lại nắm chặt. Anh cố gắng thực hiện thao tác bằng một tay, tay kia cũng bị cô bắt lấy.
Hứa Tương Mi cười như không cười nhìn anh: “Có rất nhiều ảnh riêng tư trong album, anh có chắc là muốn xem chúng không?”
Tạ Bách Ninh mím môi.
Cô rất vui vẻ, buông tay anh ra: “Tùy anh đó, xem rồi thì phải chịu trách nhiệm với em.”
Tạ Bách Ninh trả điện thoại lại cho cô.
Hứa Tương Mi chồm người qua nhìn anh: “Anh sợ à?”
Anh nói: “Cô đừng làm loạn nữa.”
Cô đưa tay lên, những ngón tay đan xen câu lấy cổ anh, rướn người lên dán sát vào, hơi thở quá đỗi động lòng người: “Dù sao thì cuối cùng toàn bộ con người của em đều là của anh, anh không thể không chịu trách nhiệm.”
Hơi thở của cô thật ngọt ngào và mềm mại.
Đôi môi đỏ ấy mở ra rồi đóng lại, gần ngay trước mắt, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ chạm vào nó.
Tạ Bách Ninh im lặng trong vài giây, anh lùi lại, cô dùng sức, ngăn không cho anh di chuyển.
Ánh mắt của Hứa Tương Mi lấp lánh ánh nước, làm say lòng người.
Tạ Bách Ninh nắm lấy tay cô, cố gắng tách nó ra, lại bị cô nắm ngược trở lại, bàn tay vốn linh hoạt của anh ấy vậy mà lại bị sự dịu dàng trong lòng bàn tay cô thu phục, vô cùng ngứa ngáy.
Anh vội vàng rút tay lại và nói với giọng rất trầm: “Tương Mi, bỏ ra.”
Cô nói: “Anh căng thẳng.”
Anh nói: “Không có gì phải căng thẳng cả.”
Cô đột nhiên tiến lại gần hơn, hơi ngẩng đầu lên. Khi cô nói, bờ môi chạm vào môi anh: “Vậy bây giờ rốt cuộc anh có căng thẳng không?”
Giống như một chiếc lông vũ được nhúng trong sương sớm, ẩm ướt và trơn trượt, nhẹ nhàng trêu chọc anh.
Ánh mắt của Tạ Bách Ninh trầm xuống, anh giữ hai cổ tay cô bằng cả hai tay, dứt khoát hất ra.
Tay Hứa Tương Mi bị đau, cô buông anh ra, đồng thời cũng cắn vào cằm của anh, sau đó hôn xuống.
Một đường không dừng lại.
Một cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể anh, cổ họng cũng bất giác cử động.
Tạ Bách Ninh nắm lấy cằm của Hứa Tương Mi, đẩy cô ra, sắc mặt anh rất khó coi, trách mắng: “Cô đừng quá đáng, dừng lại đi!”
Hứa Tương Mi cũng không khó chịu: “Anh xóa ảnh của em, em muốn anh bồi thường, không được sao?”
Tạ Bách Ninh thực sự đau đầu, không khỏi ấn vào nguyệt thái dương của mình.
Lại nghe thấy cô nói: “Bách Ninh, chúng ta hôn nhau đi.”
Thấy cô sắp đến gần, anh vô thức chặn môi cô lại.
Cô cũng không tránh né, mỉm cười khúc khích, khí nóng phả vào lòng bàn tay của anh.
Cô hôn vào lòng bàn tay của anh, hỏi: “Anh không muốn sao?”
Tạ Bách Ninh rút tay lại: “Không muốn.”
Hứa Tương Mi: “Em vừa mới nghe thấy anh nuốt nước miếng đó.”
Biểu cảm của Tạ Bách Ninh cực kỳ tệ, giọng anh lạnh lùng: “Nếu cô cứ tiếp tục như vậy, tôi không thể đi cùng cô nữa.”
Lúc này Hứa Tương Mi mới đàng hoàng lại, không đùa nữa.
Cho đến bữa tối, Tạ Bách Ninh vẫn phớt lờ cô.
Buổi tối bọn họ ăn món rau củ hầm nồi đất. Những chiếc nồi đất này được nung bằng đất sét địa phương, rất hữu ích trong việc tăng hương vị và giữ độ tươi mới của món ăn. Nó cũng là một món canh thảo dược với hương vị độc đáo, làm ấm dạ dày và tiêu trừ cảm lạnh.
Quán ăn nhỏ này nằm khuất trong rừng tre xanh, mái nhà phủ rơm, trong quán không có gì là không làm bằng gỗ, giống như một trang trại nhỏ, là một nơi rất tốt để sống ẩn cư.
Ánh đèn trong quán mờ ảo. Không có nhiều khách. Hứa Tương Mi ngước mắt lên lén dò xét Tạ Bách Ninh. Dường như anh vẫn còn đang tức giận, chỉ ăn mà không nói lấy một lời nào.
Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, dừng đũa.
Hứa Tương Mi nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Anh sững người một lúc rồi gật đầu.
Chủ quán đang dọn dẹp chiếc bàn gỗ bên cạnh, anh ta cười ngại ngùng, nói: “Bóng đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng rồi, tôi vẫn chưa có thời gian để thay nó. Cô đến quầy lễ tân lấy đèn pin rồi đi nhé.”
Hứa Tương Mi vừa mới đứng lên, sau khi nghe những lời đó thì lại ngồi xuống.
Tạ Bách Ninh khó hiểu: “Sao vậy?”
Cô nói với anh: “Nhà vệ sinh ở bên ngoài, là một ngôi nhà gỗ riêng biệt, không có đèn, tối đen, em không dám đi.”
Khuôn mặt cô có chút mất tự nhiên, đỏ lên. Anh không khỏi mỉm cười, còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất nữa chứ.
“Gấp không?”
“Gấp.”
Tạ Bách Ninh thở dài trong lòng, một lần nữa không có nguyên tắc nào nói: “Đi, tôi đi cùng cô.”
Hứa Tương Mi mỉm cười vui vẻ.
Lấy đèn pin ở quầy lễ tân, hai người bước ra khỏi căn nhà gỗ. Màn đêm giống như bị đổ vào một lớp mực đen dày, không có trăng sao, một mảnh hỗn độn, không nhìn thấy được năm ngón tay.
Đèn pin chỉ có thể chiếu được một chùm sáng. Có lẽ là do nguồn cung cấp năng lượng không đủ, rất mờ và chập chờn. Một làn gió nhẹ thổi đến, bóng của những cành tre khẽ đung đưa trên mặt đất, tạo ra âm thanh xào xạc, có chút đáng sợ.
Hứa Tương Mi đi phía sau anh, siết chặt áo khoác, nói: “Có vẻ như đêm nay trời sẽ mưa rất lớn.”
Giọng cô hơi run, Tạ Bách Ninh cau mày, im hơi lặng tiếng đi gần cô hơn: “Trời mưa có thể đốt lò nung không?”
“Đợi mưa tạnh rồi lại đốt. Nếu không tạnh, ngày mai chúng ta sẽ về lại thành phố A.”
“Đồng ý.”
“Anh có muốn mưa tạnh không?”
“Tôi sao cũng được.”
Cô tò mò: “Tại sao lại đến đây với em?”
“Không có lý do.”
Cô truy hỏi đến cùng: “Tại sao không có lý do?”
“Tôi cũng không biết.”
Cô lại hỏi: “Anh sẽ thích em chứ?”
Anh dừng lại một giây: “Không.”
“Anh do dự.”
“Tôi đang suy nghĩ.”
“Anh sẽ thích em.”
“Tôi không biết.”
“Anh lại do dự, lâu hơn trước.”
“Còn chưa tới?”
“Sắp rồi.”
Họ đi dọc theo con đường trong rừng tre, trong không trung, tiếng cành tre bị gió thổi, tiếng bước chân và cả tiếng trò chuyện của họ hòa lẫn vào nhau.
Họ đứng trước một ngôi nhà gỗ thấp bé, được bao quanh bởi tre, không một chút ánh sáng, không có gì lạ khi cô không dám đến đây một mình.
Tạ Bách Ninh đưa đèn pin cho cô: “Tôi đợi cô ở bên ngoài.”
Hứa Tương Mi đi vào, bên trong tối đen, dựa vào ánh sáng của đèn pin, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ. Cô thử bật công tắc đèn lên, âm thanh vang lên rất rõ ràng. Không có bất kỳ ánh sáng nào, cô lại tắt đi.
Trong đầu cô không khỏi hiện lên những câu chuyện yêu ma quỷ quái trong sách, tim đập thình thịch, nhưng nghĩ đến Tạ Bách Ninh đang canh ở bên ngoài, cô mới bình tĩnh hơn một chút.
Hứa Tương Mi nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, bước ra ngoài, gió lạnh đột ngột thổi đến, cô vừa mới rửa tay bằng nước lạnh, cái lạnh thấm đến tận xương, không nhịn được run lên.
Răng run rẩy và va đập vào nhau.
Tạ Bách Ninh nhận ra: “Lạnh lắm sao?”
Cô cười hỏi: “Anh sẽ làm gì?”
Anh nhấc chân bước đi: “Mùa đông thì mặc thêm nhiều quần áo một chút.”
Hứa Tương Mi bĩu môi.
Quay trở lại quán ăn, khách đến dùng cơm đều đã về hết, chủ quán đang dọn bàn. Bọn họ cũng không ăn nữa, tính tiền rồi rời đi.
Vào ban đêm, trong thị trấn chỉ có ánh đèn phát ra từ cửa sổ của nhà dân xung quanh, tĩnh lặng không một tiếng động, vô cùng yên bình.
Họ thong thả bước về khách sạn, đến cửa phòng, Hứa Tương Mi ngăn anh lại: “Bách Ninh, đợi một chút.”
Cô quẹt thẻ vào phòng, rất nhanh đã mang theo một túi giấy bước ra: “Đồ dùng vệ sinh.”
Anh cầm lấy: “Cảm ơn.”
Cô cười híp mắt: “Ngủ ngon.”
Tạ Bách Ninh khẽ gật đầu, quay trở lại vào phòng. Anh ngồi một lúc rồi mới bắt đầu rửa mặt đánh răng.
Trong túi giấy, cô cũng chuẩn bị cho anh một bộ đồ ngủ sang trọng màu trắng tinh khiết. Tạ Bách Ninh thay ra, nằm xuống giường, tắt đèn, mở to mắt, như có điều suy nghĩ.
Cảm xúc trong lòng anh rất loạn, có lúc kiên định, có lúc mâu thuẫn, và cũng có lúc đắm chìm.
“Anh sẽ thích em chứ?”
“Anh sẽ thích em.”
Câu trả lời của anh khi đó, thực sự có chút do dự.
Một tiếng ầm lớn vang lên, trước mắt nháy lên một tia sáng của sấm chớp, theo sau là một tiếng sấm lớn khác. Mưa bắt đầu gõ vào mái ngói bên ngoài cửa sổ.
Sét đánh ầm ầm, sấm chớp, trời mưa.
Tạ Bách Ninh lật người lại, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, trong giọng nói ấy còn có sự nức nở: “Bách Ninh… Bách Ninh…”