Năm giờ đúng, không hơn, không kém, Hứa Tương Mi đến gõ cửa phòng bên cạnh đúng giờ.
Không lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng bước chân đang đến gần, cánh cửa được mở ra, Tạ Bách Ninh ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt anh chìm trong làn khói trắng kéo dài.
Suy đồi, cô đơn.
Đây là hai tính từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hứa Tương Mi lúc này. Nhìn anh như thế này, lòng cô trầm xuống.
Miệng và mũi Tạ Bách Ninh phả ra mù mịt khói, giọng anh khàn khàn: “Đi thôi.”
Anh lấy thẻ phòng, cầm nó ra khỏi cửa.
Hứa Tương Mi thở dài một tiếng, gật đầu, xoay người lại đi ở phía trước.
Cô quay đầu lại: “Đi ăn thịt nướng nhé?”
Anh hờ hững gật đầu.
Cô cười nói: “Thịt nướng ở đây khác với ở thành phố, hương vị rất đặc biệt.”
Anh hỏi: “Có rượu không?”
Cô sững sờ, suy nghĩ một lúc: “Hình như là không.”
Anh gạt bỏ tàn thuốc, nhìn xung quanh: “Tôi có thể mua ở đâu?”
Trong trấn nhỏ không có cuộc sống về đêm, mọi cửa hàng đều đã đóng cửa, vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ.
Trên đỉnh đầu là bầu trời tối đen như mực, giống như một chiếc áo choàng sang trọng, trên đó thêu rất nhiều loại đá quý, chính là mặt trăng và những ngôi sao sáng rực kia.
Ánh sao ánh trăng dệt thành một tấm satin mềm mại, rọi xuống khuôn mặt Tạ Bách Ninh, khiến anh trông thật đẹp.
Hứa Tương Mi nhìn đến ngẩn ngơ, phản ứng chậm lại nửa nhịp. Sau một lúc, cô nói: “Anh đợi tôi vài phút.”
Hứa Tương Mi chạy đi, chiếc váy trắng nhẹ nhàng tung bay, phản chiếu trong mắt anh, tựa như một bông hồng trắng đang nở rộ.
Anh sững sờ một lúc, trong mắt có một tia sáng thoáng qua.
Cô biến mất trong con hẻm, và khi xuất hiện trở lại, cô mang theo một túi bia trên tay.
Hứa Tương Mi cười nói: “Có bia.”
Tạ Bách Ninh nhận lấy, cầm ở trong tay: “Cô có uống được không?”
Cô nói: “Cho dù uống không được cũng sẽ uống. Uống một mình rất nhàm chán. Hôm nay tôi sẽ cùng anh uống hết mình.”
Anh không thể nhịn được cười: “Không sao đâu, không uống được cũng đừng miễn cưỡng.”
Hứa Tương Mi nghiêng đầu, nhướng mày cười nói: “Không hề miễn cưỡng, tôi sẽ uống.”
Quầy bán đồ nướng nằm ở ngã tư đường của trấn Bình Cẩm. Đó là một chiếc xe đẩy nhỏ, ánh sáng mờ ảo, trong một đêm nóng bức nhưng đầy gió này, nó nằm đơn độc ở đó, ấy mà lại có phần ấm áp.
Lúc này không có thực khách, chủ quán đang thu dọn bàn ghế.
Chủ quán là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn và có khuôn mặt nhân hậu. Nhìn thấy người đến, chị ấy chủ động chào hỏi: “Cô Hứa.”
Hứa Tương Mi cười hỏi: “Chị muốn dọn quán sao? Còn thịt nướng không?”
“Nếu có khách thì sẽ không dọn, cô chọn món đi.” Chị ấy lại đặt chiếc bàn nhỏ và hai cái ghế ra.
Hứa Tương Mi hỏi Tạ Bách Ninh: “Anh muốn ăn gì?”
Anh đặt bia xuống: “Tùy tiện đi, gì cũng được.”
Cô chỉ vào tủ kính gọi một đống đồ ăn. Cuối cùng, cô nói: “Thêm một tô mì lạnh, đừng cho giấm, cho thêm hạt tiêu.”
Tạ Bách Ninh đã mở hai chai bia ra, tự cầm lấy một chai uống.
Hứa Tương Mi ngồi xuống, cầm chai bia lên uống một ngụm, chép miệng một cái, hỏi: “Anh sẽ ở đây bao lâu?”
Anh châm một điếu thuốc: “Tôi không chắc, để xem đã.”
Trong lòng cô rục rịch, thò tay ra: “Cho tôi một điếu.”
Anh đặt hộp thuốc lá xuống, không ngó ngàng gì đến cô.
Hứa Tương Mi tự mình cầm lên, lấy một điếu ngậm vào trong miệng: “Bật lửa.”
Anh cau mày.
Cô giục: “Đưa cho tôi.”
Tạ Bách Ninh đưa nó cho cô. Cô che tay châm lửa, rít một hơi, vừa nhả khói vừa nói: “Tôi gần như đã quên mất mùi vị này. Lần cuối cùng tôi hút thuốc là khi còn đi học.”
Tạ Bách Ninh không nói gì, vừa hút thuốc vừa uống bia.
Hứa Tương Mi rít một hơi thật sâu: “Bách Ninh, người đã chết không thể hồi sinh, sự sống và cái chết đều có số phận an bài. Chuyện cũng đã rồi, anh phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng xây dựng một cái lồng cho chính mình rồi tự nhốt mình lại.”
Khuôn mặt anh uể oải, đôi mắt trống rỗng, dường như anh không nghe thấy những gì cô nói.
Hứa Tương Mi đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh: “Bách Ninh.”
Anh lặng lẽ nhìn cô.
Cô nói: “Tiểu Bội không muốn thấy anh như thế này.”
Có lẽ do nghe thấy tên của Ôn Bội, biểu hiện của anh cuối cùng cũng thả lỏng, như có như không nở một nụ cười thờ ơ: “Phải không?”
Cô trịnh trọng gật đầu: “Tất nhiên.”
Anh nói: “Cô sai rồi.”
Cô khó hiểu: “Hả?”
Lần này anh không nói nữa.
Chủ quán đem mì lạnh ra, phần nào giảm bớt bầu không khí khó xử.
Hứa Tương Mi tách đũa ra và đưa nó cho anh. Tạ Bách Ninh chỉ ăn một miếng, anh lại tiếp tục uống.
Hứa Tương Mi biết Tạ Bách Ninh không muốn nói chuyện, vì vậy cô cũng đã gạt bỏ ý tưởng muốn thuyết phục anh đi, những lời muốn nói đều giữ ở trong lòng, chỉ im lặng ngồi cùng anh.
Họ không ăn quá nhiều thịt nướng, nhưng bia thì lại không đủ uống, thuốc cũng không đủ hút.
Tạ Bách Ninh uống hết chai này đến chai khác, thuốc cũng rút ra liên tục, giống như nghiện.
Hứa Tương Mi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông như gió như trăng trong quá khứ này, anh cứ như một người đã mất đi linh hồn, ý chí và tinh thần đều sa sút.
Hứa Tương Mi muốn ngăn anh lại. Nhưng đến cuối cùng, cô không thể nói nỗi thành lời.
Mất đi người mình yêu, anh không thể chấp nhận được, cô cũng cảm thấy như vậy.
Khi biết tin Tạ Bách Ninh đã kết hôn, cô cũng đã từng từ bỏ chính mình, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
Chỉ là cô may mắn hơn anh nhiều. Ít nhất, anh vẫn còn sống.
Mặt khác, Ôn Bội chết vì khó sinh. Những ngày đầu, Hứa Tương Mi cũng không thể ngủ, cô buồn bã, chán nản và tù túng. Nhưng cô cũng rất rõ ràng rằng mọi chuyện cũng đã rồi, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện rằng Ôn Bội sẽ sống tốt ở một thế giới khác.
Người đã mất nhưng sẽ vẫn còn mãi ở trong lòng chúng ta. Cô mỉm cười, cô nhớ tất cả, và sẽ không bao giờ quên.
Cuộc sống vẫn còn rất dài, người còn sống nên sống một cuộc sống thật tốt đẹp.
Cô hiểu điều này, nhưng anh thì không.
Tâm trạng của Hứa Tương Mi rất nặng nề.
——
Tạ Bách Ninh cả đêm không ngủ, anh đứng trước cửa sổ, nhìn làn khói dày đặc bốc ra từ ống khói bên ngoài.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt tươi tắn của Ôn Bội. Cô mỉm cười ấm áp, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn không thể nhận ra.
Trước đó, anh đã không hề nhận ra.
Anh nghĩ rằng Ôn Bội vốn là như thế. Dịu dàng nhu mì, nhu mì dịu dàng.
Cho đến ngày hôm đó nhìn thấy một bức thư cũ trong di vật của Ôn Bội, trên giấy vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đã khô. Bức thư được viết bởi Ôn Trường Đình, và nội dung của nó, Tạ Bách Ninh khó có thể không đọc nó một cách thuộc lòng.
「
Tiểu Bội.
Mùa hè ở thành phố A chắc là rất nóng, ở Pháp cũng vậy. Khi biết tin em sẽ kết hôn với Tạ Bách Ninh, trái tim anh như rơi vào một hầm băng giá lạnh.
Ba nói em bằng lòng kết hôn với người đó, làm sao anh có thể tin được những gì ông ấy nói? Em không yêu Tạ Bách Ninh, anh khá chắc chắn rằng em đang bị ép buộc. Có trời mới biết anh muốn trở về nhà ngay lập tức để đưa em đi, bất kể chúng ta ở đâu, miễn là chúng ta có thể ở bên nhau, đều tốt cả. Nhưng ba đã gửi vệ sĩ đến giam cầm anh, không rời nửa bước. Anh đã nghĩ ra rất nhiều cách để tránh sự giám sát của họ, nhưng đều vô ích. Anh nghĩ rằng anh sắp phát điên rồi.
Anh vẫn còn nhớ lời thề của chúng ta vào thời điểm đó, “Đã ngàn lần thề ước bên gối. Tình yêu này sẽ như những ngọn đồi xanh mướt, mãi mãi không phai.” Chúng ta đã nói rằng một đời này sẽ cùng nhau không bao giờ chia cách… Thế nhưng hôm nay lại thành công dã tràng, anh thực sự rất hận!
Tiểu Bội, chắc là em cũng phải hận lắm. Những ngày này, anh vô cùng khó chịu, rất lo lắng cho em. Em hãy nghe anh, đừng làm bất cứ điều gì tổn thương đến mình. Em phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt. Nếu em ngã xuống, anh cũng không thể nào sống tiếp nữa.
Là anh có lỗi với em.
Tha lỗi cho anh.
Tiểu Bội, anh rất nhớ em, không một phút giây nào anh ngừng nghĩ về em.
Tiểu Bội, anh yêu em, anh yêu em dù thế nào đi chăng nữa.
Vì vậy, hãy đợi anh.
Đợi anh trở về, đưa em đi!
」
Dòng chữ cuối cùng, lực bút rất mạnh, đâm thủng tờ giấy, đủ để thấy được quyết tâm của người viết.
Lúc này Tạ Bách Ninh mới nhận ra rằng, Ôn Bội vốn không muốn kết hôn với anh, cô ấy yêu một người khác. Cuộc hôn nhân của họ không có gì ngoài sự bất lực và bắt buộc của cô ấy, không có gì hơn thế.
Khó trách cô ấy không bao giờ chủ động đến gần anh, Tạ Bách Ninh chỉ nghĩ rằng cô ấy thẹn thùng, hóa ra không phải.
Khó trách cô ấy không bao giờ hỏi về vấn đề riêng tư của anh, Tạ Bách Ninh nghĩ rằng cô ấy hoàn toàn tin tưởng anh, hóa ra không phải.
Khó trách cô ấy không bao giờ gắn bó dựa dẫm vào anh. Tạ Bách Ninh nghĩ rằng tính khí của cô ấy vốn là như thế, hóa ra không phải.
Hết thảy mọi thứ đều là do anh tự tưởng tượng ra.
Hóa ra không phải, cô ấy không yêu anh, khó trách.
Cuộc sống sau khi kết hôn, cô luôn phải vất vả chịu đựng, không biết phải khó khăn đến nhường nào. Cuối cùng, cô đã không chờ đợi được người yêu của mình, Ôn Trường Đình.
Ở độ tuổi trẻ như vậy, vì sinh con cho một người đàn ông mà mình không yêu, cô phải bỏ mạng trên bàn mổ lạnh lẽo.
Tạ Bách Ninh nghĩ, nếu Ôn Bội biết có kết cục này, nhất định cô ấy sẽ nhất quyết không nhượng bộ gia đình. Và nếu Ôn Trường Đình có thể dự đoán được tương lai, anh ta hẳn là sẽ liều cả mạng sống, cũng phải ngăn chặn cuộc hôn nhân này lại.
Ngày hôm đó, Tạ Bách Ninh đã siết chặt bức thư đó trong tay rất lâu, từ trưa cho đến tận đêm khuya, cuối cùng, anh đốt nó đi.
Tất nhiên là Tạ Bách Ninh rất tức giận, trong lòng vợ anh có bí mật, cô ấy sẵn sàng từ bỏ anh bất cứ lúc nào, sẽ không có người đàn ông nào là không tức giận.
Cơn giận qua rồi thì sao?
Còn có thể thế nào nữa?
Tuy nói rằng anh không biết rõ tình hình, anh cũng là một nạn nhân. Nhưng xét về chuyện này, anh cũng có thể được coi là thủ phạm.
Đầu tiên, anh là người chia cách Ôn Bội và Ôn Trường Đình.
Thứ hai, Ôn Bội đã chết vì sinh con cho anh.
Hai điểm nhận thức trên khiến anh tuyệt vọng. Tạ Bách Ninh nghĩ rằng anh đã hại Ôn Bội, nếu anh không cưới cô ấy, chuyện đó sẽ không xảy ra.
Anh không chỉ một lần hối hận, hối hận vì đã cưới Ôn Bội, hối hận vì dựa vào cái gọi là tương kính như tân mà thực hiện việc ân ái với cô ấy.
Anh nhếch môi cười tự giễu, Tạ Bách Ninh ơi Tạ Bách Ninh, mày thật là ngu ngốc, quá thất bại.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Dường như anh không nhận ra, thậm chí còn không chớp mắt. Thuốc đã cháy đến tận cùng, bỏng đến ngón tay, nhưng anh cũng không hề cảm thấy đau đớn gì cả.
Hứa Tương Mi đứng ngoài cửa, trên trán đổ đầy mồ hôi, cô liên tục đập vào cánh cửa, lại nhịn không được đá hai cái, nhưng trong phòng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Trái tim cô thắt lại, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Thế là cô vội vã chạy đến quầy lễ tân gọi ông chủ đến mở cửa.
Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc ập đến, Hứa Tương Mi nhíu chặt mày, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh cửa sổ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫy tay nói cảm ơn với ông chủ khách sạn. Ông chủ khách sạn mỉm cười, xoay người rời đi.
Hứa Tương Mi đi về phía anh: “Anh dậy rồi? Sao lại không mở cửa?”
Tạ Bách Ninh vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô vỗ vai anh: “Bách Ninh.”
Lúc này anh mới phản ứng lại, quay qua nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt. Trông anh có vẻ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.
Cô nén lại những cảm xúc buồn bã và đau khổ của mình, mím môi nói: “Tôi đưa anh đến một nơi non xanh nước biết để giải sầu, anh đi không?”