Trong lòng lo lắng nhưng nhất thời chưa thể tìm ra cách, Giang Miễn chỉ đành tìm kiếm cơ quan khắp nơi, hi vọng có thể may mắn đuổi kịp Tống Ngọc Thanh. Hắn cứ thế kiếm tìm chung quanh mãi, thế nhưng nơi này khác nào mê cung chẳng biết lối ra.
Giang Miễn đi tới đi lui vài vòng, tâm tư cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn thầm nghĩ: Tống Ngọc Thanh bắt Ứng Hoan làm con tin vốn không phải để uy hiếp mình, tạm thời Ứng Hoan sẽ không gặp nguy hiểm.
Thông suốt điều này, Giang Miễn tỉnh táo không ít. Hắn một bên đi về phía trước, một bên tập chú ý lắng nghe động tĩnh bốn phương.
Một lát sau, tiếng binh khí va chạm mơ hồ truyền tới bên tai.
Giang Miễn rùng mình vội vã vọt tới. Hắn vừa mới rẽ một khúc ngoặt đã đụng mặt Tống Ngọc Thanh. Kẻ kia đi một mình, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt, không đem theo Hà Ứng Hoan.
“Ứng Hoan đâu?” Giang Miễn ngẩn người thốt lên.
Tống Ngọc Thanh cười lớn một tiếng, vung kiếm tấn công, lạnh lùng đáp lại, “Tiểu tử kia nhiều lời vô ích, ta đã dùng một kiếm kết liễu rồi.”
“Cái gì??” Nghe vậy, Giang Miễn vô cùng sợ hãi không khỏi lui về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm, “Ngươi… nói bậy…”
“Hừ, chuyện tới nước này ta sao phải lừa ngươi? Tiểu tử thối họ Hà nhiều lần phá hỏng đại sự của ta, ta đã sớm muốn lấy mạng y.” Tống Ngọc Thanh nhếch mép cười cực kì ngạo mạn, “Nhưng Giang đại hiệp cũng không cần phải quá mức thương tâm, ngươi sẽ nhanh được gặp lại y thôi.”
Vừa nói chuyện y vừa xuất liên tiếp ba kiếm, chiêu thức tàn nhẫn, sắc bén dị thường.
Bình thường Giang Miễn vốn có thể hóa giải rất dễ dàng, thế nhưng lúc này tâm thần hỗn loạn, chưa gì đã bị cắt đứt một ống tay áo. Hắn dường như không hề phát hiện, tay cầm kiếm run run, hai mắt mê mang nhìn chằm chằm trước mặt, hết lần này đến lần khác nói, “Không thể nào…”
Ngoài miệng dù nói vậy, trong lòng đã nửa phần tin.
Hắn nhớ cách đây không lâu mình vẫn còn dắt tay Hà Ứng Hoan cùng bước, chỉ chớp mắt một cái đã sinh tử cách xa, có thể nào không thương tâm đau khổ? Lồng ngực như bị đá lớn ngàn cân đè nặng, khó chịu vô cùng, đáy lòng lại càng thêm đau đớn. Toàn thân run rẩy, kiếm trong tay cũng gần như không cầm nổi.
Nghĩ một hồi thấy Tống Ngọc Thanh quỷ kế đa đoan, có lẽ y chỉ lừa gạt mình, nghĩ một hồi lại thấy, sớm biết có hôm nay, trước kia ta nên thổ lộ lòng mình với Hà Ứng Hoan, việc gì phải quan tâm đến luân thường đạo lý?
Giang Miễn cả người hốt hoảng đã quên mất mình đang ở chốn nào nên liên tiếp gặp nguy hiểm. Nếu không dựa vào một thân công lực thâm sâu, hắn đã sớm bị Tống Ngọc Thanh đánh bại. Tình thế như vậy mà hắn vẫn chẳng có chút cảm giác nào, chỉ chết lặng vung kiếm, đau đớn trong lòng từ từ lan ra tận xương tận tủy.
Đang lúc mờ mịt, xa xa bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Giang đại hiệp—“
Giang Miễn kinh hãi tỉnh táo lại hô to, “Ứng Hoan?!”
“Giang đại hiệp đang ở đâu?” Thanh âm lần này rõ ràng hơn, có vẻ cách bọn họ càng ngày càng gần.
Hà Ứng Hoan đúng là còn sống!
Giang Miễn tâm tình kích động không để ý bị Tống Ngọc Thanh đâm trúng cánh tay, máu chảy như trút. Hắn vậy mà không thèm quan tâm chỉ nhún người một cái, thân thể như mũi tên rời cung phóng về phía Hà Ứng Hoan.
Chẳng bao lâu sau, hắn tìm thấy Hà Ứng Hoan tràn đầy sinh lực ở bên cửa đá.
“Giang đại hiệp, ta đang định tìm ngài.”
“Ứng Hoan, ngươi có bị thương không?”
Hai người vừa thấy mặt đã đồng thời hô lên, sau đó giật mình ngẩn ra, cười cười với nhau.
Hà Ứng Hoan xoay một vòng, cười hì hì nói, “Ta không sao. Ma đầu kia muốn ép ta uống thuốc độc, kết quả lại bị ta cắn cho một phát.”
“Không sao là tốt rồi.” Giang Miễn thở phào nhẹ nhõm, lông mày lại vẫn cứ nhíu chặt như cũ, tay sờ khắp người Hà Ứng Hoan đến khi xác định y hoàn toàn không khác trước mới yên lòng.
Hà Ứng Hoan tinh mắt chỉ thoáng cái đã phát hiện ra tay trái Giang Miễn đang chảy máu. Y vội vàng hỏi, “Giang đại hiệp, ma đầu kia đâm ngài bị thương ư?”
“À.” Giang Miễn cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ nhàng đáp, “Ta không cẩn thận bị trúng kế.”
Hà Ứng Hoan nhanh chóng xé vạt áo tỉ mỉ băng bó vết thương cho hắn, một mặt cắn răng, một mặt thở phì phì nói, “Họ Tống kia thủ đoạn ác độc, lúc nào cũng đối nghịch với chúng ta, thật là đáng ghét. Nếu không phải ta đã mất võ công, ta tuyệt đối không…”
Y mới nói được một nửa đã thấy Giang Miễn duỗi hai tay ôm mình vào lòng thật chặt.
“Giang đại hiệp?” Hà Ứng Hoan có chút bối rối, tim lại bắt đầu “thịch thịch” đập loạn nhịp.
“Đừng cử động.” Giang Miễn đặt cằm lên vai Hà Ứng Hoan, tay nhẹ nhàng vuốt tóc y, đầu ngón tay đến tận giờ vẫn còn run rẩy. Hắn dịu dàng nói, “Cho ta ôm một lúc.”
Chỉ trong có chớp mắt, hắn đã trải qua từ tử đến sinh, từ bi đến hỉ, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui sướng, định kiến thế gian đã sớm bị ném ra sau đầu. Giờ này phút này, hắn chỉ thầm nghĩ bảo vệ chu toàn người kia, không bao giờ chia cắt nữa.
Một lúc lâu sau, Giang Miễn mới bình tâm buông hai tay, qua loa tự thuật lại những chuyện vừa xảy ra một lần. Về phần hành động luống cuống vừa nãy, hắn lướt qua không đề cập đến.
Hà Ứng Hoan sau khi nghe xong chỉ thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được thì thầm, “Tống Ngọc Thanh xưa nay giảo hoạt, ngài còn chưa nhìn thấy thi thể ta, sao có thể tin lời y nói? Ngốc quá.”
“Không sai.” Giang Miễn không phản bác, hắn chỉ khẽ cười thản nhiên nói, “Ta cứ gặp phải chuyện gì có liên quan tới ngươi là đã rối cả lòng, chẳng còn lý trí gì cả.”
Hà Ứng Hoan ngẩn người, thấy người kia trầm tĩnh nhìn mình, vẻ mặt như cười như không thì cảm thấy thật buồn bực. Y không khỏi nghĩ thầm: Mới xa nhau có nửa canh giờ, Giang đại hiệp sao lại có vẻ như là thay đổi? Trời đất, chẳng nhẽ hắn đã nhìn thấu mưu kế của ta rồi?
Thì ra trong lúc bị bắt, Hà Ứng Hoan vẫn một lòng một dạ nghĩ cách làm mình bị thương. Tống Ngọc Thanh bắt y uống thuốc độc, y lại nhào qua cố ý lao vào mũi kiếm. Ai ngờ kế hoạch còn chưa thành, Phó Việt Thanh đã liều chết phi tới, lần thứ hai đấu với Tống Ngọc Thanh.
Hà Ứng Hoan tuy thoát khỏi lưỡi kiếm nhưng trong lòng chán nản vì không bị thương, biết đâu Giang Miễn lại vì chuyện này mà tinh thần hốt hoảng, lướt qua một vòng quỷ môn quan, khúc mắc sớm đã tháo gỡ, hắn hạ quyết tâm giữ chặt y không buông nữa.