Giang Miễn ngẩn ngơ nhất thời không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói kia, cả người cũng hốt hoảng như còn trong mộng. Một lúc sau, hắn mới nhíu mày, nhẹ nhàng gọi, “Ứng Hoan…”
Hà Ứng Hoan chẳng nói lời nào, dựa vào lòng Lục Thiết Âm, không quay đầu lại.
Mọi người từ thảng thốt chuyển thành sáng tỏ. Tất cả đều tiến về phía này, chín người mười ý mở miệng nói.
“Nhạc phụ đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cha, là tên họ Hà kia quyến rũ cha trước phải không?”
“Giang lão đệ, dù Hà thiếu hiệp tướng mạo tuấn mỹ nhưng dù sao cũng là một nam tử, sao ngươi có thể… Huống chi, cậu ta còn là học trò cưng của Ngô đại hiệp, luận về vai vế cũng coi như con cháu của ngươi…”
“Giang đại hiệp, sao ngươi lại làm cái thứ chuyện không bằng cầm thú này, tổn hại đến thanh danh của thế hệ chúng ta!?”
Cả đám mỗi người một ý nói hăng say, Giang Miễn lại như không nghe thấy, chỉ chậm rãi mặc y phục, từ tốn bước xuống giường. Trong phòng, bóng người dù lay động nhưng đáy mắt hắn chỉ thấy một mình Hà Ứng Hoan. Hắn tiến thêm vài bước, mở miệng ra vẫn là gọi cái tên kia, “Ứng Hoan, ngươi quay đầu lại nhìn ta.”
Hà Ứng Hoan toàn thân chấn động, ngón tay không ngừng run rẩy. Y không có gan nhìn thẳng người ta.
Giang Miễn thở dài, cười khổ vươn tay, còn chưa chạm kịp đến tóc y đã bị người bên cạnh tách ra.
“Giang đại hiệp, ngươi không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!”
“Cha đã bị tên họ Hà này làm cho thân bại danh liệt rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Giang Miễn híp mắt, dù nghe rõ lời người khác nói, đầu óc vẫn còn hỗn độn. Hắn từ từ cúi người nhặt y phục của Hà Ứng Hoan đang bị rơi dưới đất lên rồi bình tĩnh nói một câu, “Các vị, cho qua một lát.”
Không ai thèm để ý.
Mọi người chỉ lo khuyên bảo chỉ trích, hoàn toàn không quan tâm đến dị trạng của Giang Miễn, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã bị chưởng lực của hắn đẩy lui về sau mấy bước.
Giang Miễn vừa xuất chưởng bức lui mọi người vừa vươn tay dễ dàng ôm Hà Ứng Hoan vào lòng. Sau đó, hắn nhún mình thi triển khinh công, ôm người nhảy ra khỏi phòng.
Giang Miễn đi vài vòng trong khoảng sân rộng, cuối cùng lại đến rừng trúc mọi khi vẫn luyện công. Hắn vừa đứng vững liền nhẹ nhàng buông tay, trả xiêm y cho Hà Ứng Hoan, “Mặc y phục xong rồi nói.”
Thanh âm kia vẫn giống y như trước, êm ái và dịu dàng như nước rỏ.
Hà Ứng Hoan thấy thẹn với lòng không dám giương mắt nhìn hắn. Y vừa cúi đầu mặc xiêm y vừa hỏi, “Chuyện đã đến nước này, còn gì mà nói nữa?”
Giang Miễn kéo tay y đặt ở bên môi, cẩn thận hôn một cái, “Dù có tồi tệ đến mấy thì cũng nên giải thích… có hiểu lầm gì ở đây?”
“Không có!” Hà Ứng Hoan rụt tay thối lui hai bước, cắn răng nói, “Ta cố ý đấy thôi! Ta tiếp cận ngươi, lấy lòng ngươi, dụ ngươi mắc câu đều là vì ngày hôm nay. Ta nói nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt như vậy, dùng hết cách khiến ngươi động tình chỉ là để hại ngươi thân bại danh liệt.”
“Cho nên, tất cả từ trước tới nay đều là tình hư ý giả?”
“Không sai.”
Giang Miễn dù đã ngờ trước đáp án này, đến khi nghe chính miệng Hà Ứng Hoan nói ra vẫn cảm thấy không cách nào tin nổi. Hắn nhắm mắt, từng cơn đau nhói lên trong lòng, sau một hồi ngẩn ngơ mới có thể hỏi, “Vì sao?”
Hà Ứng Hoan nhìn Giang Miễn sắc mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy, nội tâm cũng đau xót vô cùng. Nhưng hôm nay đâm lao thì phải theo lao, ý muốn báo thù áp đảo lý trí, y cắn răng lạnh lùng đáp, “Cha ta họ Hà, tên một chữ Lệ.”
Lời vừa nghe xong, Giang Miễn như bị sét đánh.
Sắc mặt vốn đã khó coi, lúc này lại cắt không còn giọt máu, hai mắt thất thần nhìn thẳng vào Hà Ứng Hoan, hắn vạn phần cực nhọc nói ra mấy chữ, “Hóa ra, ngươi là con trai Hà đại ca.”
Vừa nói vừa vươn tay ra, đến khi sắp chạm vào gò má người kia, hắn bỗng gấp rút rụt lại, nói giọng khàn khàn, “Mười lăm năm trước nhà ngươi gặp đại nạn, nam nữ già trẻ không ai tránh khỏi, ta còn tưởng rằng…”
“Tưởng rằng ta đã chết?” Hà Ứng Hoan nhếch mép cười thành tiếng, “Ta thì vẫn còn chờ ngài đến đó, Giang thúc thúc.”
Giang Miễn giật mình vội la lên, “Ta…”
Hà Ứng Hoan ngắt lời hắn, “Giang thúc thúc thấy ta lớn lên trông thế nào?”
“Hả?” Hắn bật thốt lên, “Còn tuấn tú hơn cha ngươi.”
Nghe vậy, Hà Ứng Hoan nghiêng đầu, giãn mặt tươi cười, giọng điệu nhẹ nhàng không gì sánh được, “A, nếu không nhờ vào tướng mạo này, ta đâu thể sống tới bây giờ. Lúc đó, tên xấu xa kia vì muốn ép ta ngoan ngoãn vâng theo đã chặt từng đốt ngón tay ta. Ta không có tiền đồ, mới chém đến ngón thứ ba đã nghe lời, bởi ta không có tay trái thì không sao, nhưng nếu tay phải bị phế, sau này biết báo thù làm sao?”
Vừa nói, y vừa quơ quơ bàn tay trái vẫn giấu trong tay áo.
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh, y ngoài mặt dù cười ngọt ngào như thế, đáy mắt lại lộ vẻ oán hận.
Giang Miễn mí mắt giật giật, ngực âm ỉ khó chịu, phải phí hết sức lực mới có thể miễn cưỡng nở nụ cười, “Lúc đầu ta đã đồng ý giúp cha ngươi, cuối cùng lại nuốt lời. Ngươi đúng là nên đến tìm ta báo thù. Ừ, bây giờ hãy lấy mạng ta đi.”
“Không cần đâu.” Hà Ứng Hoan bước mấy bước tới bên người Giang Miễn, hì hì cười, “Ta khiến ngươi mang tiếng xấu, chính mắt nhìn thấy dáng vẻ ngươi thương tâm thống khổ là đủ rồi, sao phải lãng phí sức lực giết ngươi?”
Giang Miễn ngẩn ngơ, tay chân cứng đờ, đầu óc trống rỗng, mất hồi lâu mới mở miệng được, “Ngươi vốn đã nuôi ý định báo thù này ngay từ đầu?”
“Tất nhiên.” Hà Ứng Hoan cười vô cùng hài lòng, tay trái giấu trong ống tay áo lại liên tục phát run. Y ép buộc bản thân nhả ra mấy chữ, “Giang thúc thúc, hẹn không gặp lại.”
Dứt lời, y nghênh ngang rời đi.
Giang Miễn đờ người tại chỗ, không thể hồi thần.
Thật lâu sau đó, hắn mới mấp máy môi lẩm bẩm, “Thương tâm thống khổ? Ngươi nhìn thấy sao? Ta thà tình nguyện… chết dưới kiếm ngươi.”
Hắn nói xong câu đó, gương mặt bỗng nhiên vặn vẹo, cả người ngả về phía trước, một chân quỳ trên đất.
Khí huyết bốc lên cuồn cuộn, trong miệng chua chua chát chát, cay đắng khôn nguôi. Hắn đưa tay lên chùi miệng, cúi đầu nhìn thì thấy một mảng đỏ tươi, thì ra là máu.