Nhập Hí

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mui xe Mercedes-Benz bị đâm đến móp méo.

Một người đàn ông từ vị trí tay lái phụ bò ra ngoài,kinh hoảng nhìn đám người tụ lại ,bỗng nhiên xoay người chạy đi.

Trần Mộc Ngôn vội vàng xuống xe chạy tới, chỗ người lái là một người đàn ông thái dương tựa hồ đụng vào tay lái, đang chảy máu. Hắn lắc đầu, đang điều chỉnh lại tiêu cự của mình .

Trần Mộc Ngôn nhíu nhíu mày, “Sở Cận?”

Đây không phải là cái người chế tác gặp ở trong phòng tắm của trung tâm tập thể hình sao?

Trần Mộc Ngôn vội vàng an ủi đối phương nói: “Anh trước ngồi đừng động, tôi lập tức gọi xe cứu thương. . . . . .”

Đối phương một phát bắt được cậu,”Không nên gọi xe cứu thương, phóng viên lập tức sẽ đến. . . . . xin cậu đưa tôi đến bệnh viện. . . . . .”

Trần Mộc Ngôn nhìn bộ dạng kiên trì như vậy,không thể làm gì khác hơn là mở cửa xe, cởi dây an toàn ra,đưa Sở Cận ra ngoài, sau đó lái đến bệnh viện phụ cận .

Sở Cận vẫn dùng bàn tay che nghiêm mặt, Trần Mộc Ngôn tìm cỗ xe đẩy đưa hắn vào phòng cấp cứu.

Căn cứ chẩn đoán bệnh, hắn chỉ là chấn động não nhẹ,bác sĩ chỉ băng bó cái trán cho hắn một chút ,vì lý do an toàn, vẫn nên để hắn lưu viện quan sát một đêm.

Tựa vào trên giường bệnh Sở Cận nghiêng đầu mang theo nụ cười nhìn bên ngoài bác sĩ cùng Trần Mộc Ngôn nói chuyện,lúc đối phương đẩy cửa đi tới ,đôi mắt đào hoa tựa hồ có thể đem áo sơ mi trên người Trần Mộc Ngôn lột ra, “Có suy nghĩ kỹ hay chưa, Trần Mộc Ngôn tiên sinh ?”

“Suy nghĩ cái gì?”

“Làm minh tinh ,tôi nhất định sẽ nâng đỡ cậu.” Sở Cận khóe miệng cười có vài phần ngả ngớn,nhưng lại rất khó làm cho người ta chán ghét.

Chẳng qua hai chữ “Nâng đỡ” từ trong miệng của hắn nói ra,làm Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời Trần Chi Mặc đã nói , người này thích hưởng dụng nam minh tinh.

” Sở tiên sinh, anh mới vừa bị tai nạn , bây giờ không phải là lúc thảo luận tôi có nguyện ý làm minh tinh hay không?”Trần Mộc Ngôn im lặng.

“Cậu nói cậu có những chuyện khác muốn làm ,nói tôi nghe một chút cậu muốn làm gì?” Sở Cận ngẩng đầu lên, cái loại tư thái này tựa hồ nói cho Trần Mộc Ngôn vô luận cậu muốn làm gì, cũng sẽ không thành công như làm minh tinh .

“Tôi muốn làm bác sĩ.”Trần Mộc Ngôn đối mặt thái độ kia,không biết tại sao cũng không giận dỗi, mà là dùng một loại tâm tình bình tĩnh nói ra lý tưởng trong lòng .

Chính là loại vẻ mặt mang một ít ngây thơ nhưng vừa lộ ra vẻ chân thành tha thiết làm Sở Cận hơi sững sờ, cái loại thất thần trong lòng , cũng không có biểu hiện trên mặt.

Trần Mộc Ngôn nói ra lý tưởng cứu người cao thượng ,nhưng là không nghĩ tới Sở Cận chẳng qua là gật đầu, nhàn nhạt nói: “Cậu sau này hẳn là một bác sĩ tốt.”

“Cám ơn.” Trần Mộc Ngôn nhếch môi,điện thoại trong túi áo rung lên,cậu này mới chợt nhớ tới mình đã đáp ứng Trần Chi Mặc về nhà ăn cơm . Nhìn lại đồng hồ đeo tay, hiện tại cũng gần bảy giờ rưỡi .

Trần Mộc Ngôn vội vàng cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tiểu Ngôn, em đang ở đâu?” Trần Chi Mặc thanh âm ôn nhu , mang theo một tia lo lắng.

“Em ở bệnh viện, bởi vì trên đường gặp tai nạn . . . . . .”

“Tai nạn ?Em có sao không?Em đang ở bệnh viện nào?”

Trần Mộc Ngôn là lần đầu tiên nghe thấy Trần Chi Mặc dồn dập hỏi tới,cậu vội vàng giải thích : “Em không sao, xảy ra tai nạn không phải em.Em đem người bị thương tới bệnh viện ,bởi vì phải khám rồi nhập viện,cho nên trễ nải một chút thời gian. Đúng rồi,người gặp tai nạn là cái vị họ Sở kia.”

“Cái gì Sở ?”

“Chính là cái người chế tác Sở Cận đó.”

“Em bây giờ ở bệnh viện nào?Anh lập tức qua!”

“Bệnh viện thành phố Đệ Tam,phòng bệnh là .” Trần Mộc Ngôn mới vừa nói xong, bên kia liền cúp máy.

Xem ra Trần Chi Mặc cùng Sở Cận cũng coi như có chút giao tình, nếu không cũng không cần vội vã chạy tới như vậy .

Trần Mộc Ngôn đẩy cửa đi vào, “Cái kia Sở tiên sinh,anh tôi sẽ rất nhanh sang đây thăm anh.”

Sở Cận nghe những lời này ,bỗng nhiên ha ha nở nụ cười, “Trần Mộc Ngôn,anh của cậu không phải là sang đây thăm tôi,mà là sang đây xem cậu có chuyện gì hay không.”

“Tôi nói với anh ấy là người gặp tai nạn không phải tôi rồi mà!”Chẳng lẽ hắn nghe lầm?

“Cậu không biết sao, giới giải trí có một lời đồn đãi, đó chính là đàn ông nào cùng Sở Cận tôi nói chuyện ,chỉ cần hắn còn chưa đủ lớn , còn không thì đều đã sắp sửa bị tôi thượng.”

Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, “Hoàn hảo tôi không phải người giới giải trí .”

“Bất quá cậu làm tôi rất giật mình, ” Sở Cận ngón tay nâng cằm của mình, “Tôi rất ít khi nhìn thấy Trần Chi Mặc quan tâm một người như vậy .”

Trần Mộc Ngôn cười cười, ở một bên ghế ngồi xuống, “Vậy hôm nay người đàn ông trên xe cùng anh ầm ĩ là người nào vậy?”

“Xem ra cậu không có chú ý tin tức giải trí ,đó là một ca sĩ mới vừa nổi lên gần đây .”

“Anh nâng đỡ hắn,vậy anh cũng ngủ với hắn rồi?” Trần Mộc Ngôn nói ra nửa câu sau ,lại cảm thấy mình quá nhiều chuyện.

Sở Cận lơ đễnh nói: “Đúng vậy ,bất quá xã hội này cũng thật là kỳ quái,tôi bắt hắn ngủ,hắn không phải là vẫn ghi hận muốn thoát khỏi tay tôi mới đúng ,nhưng là hắn vẫn muốn ngủ với tôi,làm tôi cũng không biết như thế nào cho phải.”

Trần Mộc Ngôn nghe hắn vừa nói như thế, chỉ cúi đầu. Nam minh tinh kia đại khái là hi vọng Sở Cận vẫn có thể giúp hắn hậu thuẫn.

“Tôi cùng Trần Chi Mặc cũng hợp tác qua,cậu đoán tôi có đụng tới hắn không?” Sở Cận thấy Trần Mộc Ngôn không nói, ngược lại đưa tay nâng cằm cậu.

“Không có.” Trần Mộc Ngôn không chút nghĩ ngợi trả lời.

Sở Cận mỉm cười, vẻ mặt có vài phần ái muội,”Cậu chắc chắn?”

“Tôi chắc chắn anh và ca ca tôi không có gì, anh cũng không có thể đụng tới hắn.”Trần Mộc Ngôn nhìn vào trong mắt đối phương,trả lời vô cùng khẳng định.

Sở Cận buông cằm cậu,”Cậu cảm thấy hắn đã thuận lợi,căn bản không cần mượn tôi nâng đỡ đúng chứ?”

“Không riêng gì như vậy, hắn rất có thực lực, giới nghệ sĩ sẽ không còn có người thứ hai như Trần Chi Mặc.Hơn nữa lấy sức quyến rũ anh ta ,cũng có thể tự giao thiệp quan hệ,Sở tiên sinh cũng không phải là lựa chọn duy nhất.”

“Ừ — thành thật mà nói tôi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn quả thật là người hấp dẫn ánh mắt, hơn nữa sẽ làm cho người ta sinh ra một loại dục vọng muốn đem hắn từ trên cao kéo xuống, muốn xem hắn bị thế tục gây rối bộ dạng giãy dụa giống như minh tinh bình thường .Bất quá đáng tiếc, hắn không bị bất luận kẻ nào nắm trong tay, ngược lại, hắn sắm vai nhiều nhân vật bất đồng,nắm giữ mọi người.” Sở Cận giật khóe miệng, dùng một loại ngữ điệu nhắc nhở nói, “Cậu cũng nên cẩn thận một chút, không nên trở thành một phần vở kịch của hắn.”

Trần Mộc Ngôn chợt nhớ tới đoạn thời gian Trần Chi Mặc diễn trò quan sát phản ứng của mình,cậu âm thầm hít một hơi, không nhịn được hoài nghi có phải hay không ngày thường Trần Chi Mặc ôn nhu đối đãi mình cũng không phải là thật?

Trong phòng chợt an tĩnh.

Mấy phút đồng hồ sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân,đâu vào đấy trong có mấy phần dồn dập.

Sở Cận hướng Trần Mộc Ngôn khẽ mỉm cười, bỗng nhiên một tay bắt lấy cậu,Trần Mộc Ngôn cả kinh, theo bản năng dùng hai tay chống ở giường bệnh ,”Hắn tới.”

Lời Sở Cận vừa dứt,cửa phòng bệnh mở ra,thanh âm Trần Chi Mặc vang dội.

“Buông cậu ta ra!”

Trần Mộc Ngôn nhìn ca ca mình đi tới, một tay túm cậu từ chỗ ngồi đến phía sau lực độ làm Trần Mộc Ngôn thiếu chút nữa đụng vào cửa.

“A, a,dục vọng khống chế của ngươi vẫn là mạnh như vậy.” Sở Cận ôm cánh tay nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ trước mắt.

“Không nghĩ tới ngươi cho dù thoát khỏi tai nạn cũng không quên cùng người khác tìm hiểu.”Trần Chi Mặc trên mặt cũng mang theo nụ cười, hắn và Sở Cận nói chuyện giống như đối mặt một lão bằng hữu, lấy châm chọc nói móc nhau làm thú vui.

“Ngươi biết ta vừa thoát nạn,cũng không mang theo một chút trái cây hoa tươi đến thăm ta, thật đúng là bạc tình mà.”

“Như vậy ta đây người bạc tình chúc ngươi sớm ngày xuất viện.” Nói xong, Trần Chi Mặc lôi Trần Mộc Ngôn rời phòng bệnh.

Trần Chi Mặc cước bộ rất nhanh, làm cho Trần Mộc Ngôn mơ hồ cảm giác được hắn tức giận.

“Mặc ca. . . . . . Ca. . . . . Anh làm sao vậy?”

Trần Chi Mặc xoay đầu lại, trong tươi cười có mấy phần sủng nịch, “Tiểu Ngôn, mới vừa rồi Sở Cận có hay không đối với em làm cái gì?”

Trần Mộc Ngôn không có kịp phản ứng,cậu cảm giác, cảm thấy giờ phút này sắc mặt Trần Chi Mặc rất u ám, nhưng nụ cười hiện tại làm Trần Mộc Ngôn có chút không tưởng được, “Anh ta đối với em làm cái gì?”

“Thí dụ như chạm vào em hay là hôn em?”

Trần Chi Mặc giọng nói rất chân thành, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn cảm giác được Sở Cận rất đáng thương,giống như cậu là học sinh tiểu học ở trên đường sẽ gặp phải ông chú biến thái.

“Không có, chính là sau khi anh tới cửa hắn lôi em xuống, đoán chừng là hắn cố ý muốn chọc giận anh đó.”

“Vậy thì tốt, Sở Cận là lão hồ ly, em coi chừng bị hắn ăn mà còn có thể cảm kích hắn đó.”Trần Chi Mặc quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Mà Trần Mộc Ngôn dừng lại tại chỗ, “Có lẽ ta bị ngươi ăn mà cũng chẳng hay biết gì. . . . . .”

Những lời này nói rất nhẹ, Trần Mộc Ngôn cho là chỉ có chính cậu có thể nghe thấy, lại không nghĩ Trần Chi Mặc phía trước bỗng nhiên quay đầu lại.

“Em mới vừa nói cái gì?”

“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . . Chúng ta nhanh lên một chút về nhà !”Trần Mộc Ngôn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói, bước nhanh đi về phía trước đối phương.

Mà Trần Chi Mặc nhìn bóng lưng của cậu chậm rãi nổi lên nụ cười.

Về đến nhà, Trần Chi Mặc đem món ăn nguội đặt vào lò vi ba.

“Mặc ca,anh chưa ăn?”

“Em không có trở lại anh làm sao ăn?” Trần Chi Mặc đưa tay xoa nhẹ đầu Trần Mộc Ngôn.

Không biết có phải hay không do lần thứ hai đun nóng thức ăn ngon miệng hơn, Trần Mộc Ngôn ăn rất ngon.Cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn qua Trần Chi Mặc,phát hiện đối phương lẳng lặng nhìn mình.

“Mặc ca,anh không đói bụng sao? Món ăn cũng sắp bị em ăn sạch.”

“Không có gì, em ăn đi.”

Mãi cho đến khi Trần Mộc Ngôn ăn xong,Trần Chi Mặc mới cúi đầu bắt đầu ăn.

“Kia Mặc ca em lên lầu,chén đĩa một lát em xuống rửa.”

“Không cần, em cứ đọc sách.”Lại là nụ cười ôn nhu,làm Trần Mộc Ngôn có chút áy náy.

Bất kể Trần Chi Mặc đối với mình yêu thương là thật hay giả,nhưng thân thể này chính là thân đệ đệ hắn ,hơn nữa một người có thể làm bộ thương yêu một người khác cũng không thể có thể giả bộ tốt như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio