Trần Chi Mặc xoay người, trên mặt là nụ cười thật to , “Đúng vậy, rất thoải mái ! Em nghĩ một chút xem ,khi anh ở nước ngoài nghe Sở Cận nói em trong PUB , tâm tình anh thế nào?”
Trần Mộc ngôn không cách nào nói.
Trần Chi Mặc áp sát cậu,nghiêng mặt qua, “Anh rất sợ. . . . . . Nếu như những người đó thật làm gì em, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Ánh mắt của hắn quá sâu, dẫn dắt tất cả năng lực suy tư của Trần Mộc Ngôn, đang lúc môi hắn sắp chạm vào Trần Mộc Ngôn, hắn đưa tay điểm điểm trên đầu Trần Mộc Ngôn,”Lần này được bài học,sau này phải chú ý !”
Lúc Trần Mộc Ngôn kịp phản ứng ,Trần Chi Mặc đã lên lầu.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, một khắc đó,cậu cho là Trần Chi Mặc sẽ hôn mình,nhưng cậu ngay cả lui về phía sau cũng làm không được.
Hoàn hảo Trần Chi Mặc chẳng qua chỉnh mình. . . . .
Trần Mộc Ngôn chuyện đầu tiên khi trở lại gian phòng là tắm gội, đem toàn bộ y phục ở trong bệnh viện thay ra.
Trước khi ngủ,Trần Chi Mặc cho cậu một ly sữa nóng.
“Sữa tươi à . . . . . Em hiện tại đều không dám uống sữa tươi nữa . . . . . .” Trần Mộc Ngôn nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng không để Trần Chi Mặc nghe thấy .
“Sao thế?” Trần Chi Mặc nghiêng đầu,đường cong ưu nhã ở cổ mềm mại lộ ra.
“Em nói nhưng anh không được cười.”
“Được, em nói xem. Anh sẽ cố hết sức không cười.”
“Em bình thường cứ uống xong sữa tươi thì nằm mơ thấy có người áp em . . . . . Cái kia. . . . . .”
“Cái kia là chỉ người? Quỷ áp giường ?” Trần Chi Mặc có chút buồn cười.
“Chính là. . . . . thôi quên đi . . . . . .” Trần Mộc Ngôn cầm ly Mark uống hết một hơi ,chuẩn bị vén chăn lên ngủ.
Trần Chi Mặc túm chăn, “Nè,nào có người như em đang kể chuyện chỉ kể một nửa !Em mơ thấy có người áp em làm cái gì ?”
Thật ra thì chuyện này đặt ở trong lòng Trần Mộc Ngôn cũng một thời gian ngắn rồi, có lẽ lúc đó nói ra cũng tốt. Trần Mộc Ngôn dùng chăn phủ đầu, “Người kia vừa sờ em vừa hôn em . . . . .”
“Vậy là xuân mộng à?Đừng nói đối tượng là Tô Văn Hi.”
“Không phải là. . . . . . Là một tên con trai . . . . . .”
Trần Chi Mặc không nói.
Trần Mộc Ngôn đem chăn vén lên muốn nhìn một chút phản ứng của đối phương, mà Trần Chi Mặc chẳng qua chỉ nhìn cậu.
“Ca. . . . . Em không phải là có vấn đề chứ?”
“Nói một chút xem em bị người nam nhân kia. . . . . . cảm giác là như thế nào? Em thích cái loại cảm giác này chứ?” Trần Chi Mặc dùng vẻ mặt rất chân thành hỏi cậu.
“. . . . . Em có chút sợ, thật giống như mình không hề thuộc về mình ,cái loại bị khống chế. . . . . . Bị chinh phục. . . . . Em không tìm được từ hình dung . . . . . .”
Trần Chi Mặc cúi đầu suy nghĩ ,Trần Mộc Ngôn không dám lên tiếng quấy rầy hắn.
Một lúc lâu, Trần Chi Mặc mới mở miệng nói: “Em gần đây áp lực có phải hay không quá lớn?”
“Có một chút ,sắp tới kỳ thi giữa kì .”
“Anh cảm thấy em không có vấn đề gì, cái người trong mộng chế trụ em có lẽ trong tiềm thức của em chính là áp lực em đối mặt,em cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Như em đã nói, em vừa muốn học vừa hy vọng có thể ở trong trường học thành lập quan hệ với mình,những khả năng này làm cho em mệt mỏi.”Trần Chi Mặc trong đôi mắt có một loại sức thuyết phục khó có thể kháng cự .
“Thì ra là vậy.”Trần Mộc Ngôn cảm thấy đối phương nói có chút đạo lý.
Trần Chi Mặc vén ra tóc trên trán cậu,vừa định muốn hôn xuống,nhưng dừng lại, “Anh quên mất,em không thích anh làm như vậy.”
Một trận gió nhẹ lướt qua trán Trần Mộc Ngôn,Trần Chi Mặc trước cửa nói một tiếng”Ngủ ngon” liền rời đi.
Trần Mộc Ngôn đưa tay sờ trán của mình, khẽ mỉm cười, Đúng vậy . . . . . Huynh đệ không cần làm hành vi thân mật như vậy.
Lúc Trần Mộc Ngôn lần nữa trở lại trường ,toàn trường đều mang bầu không khí thi giữa kỳ.
Nói thí dụ như trong thư viện không còn chỗ ngồi, Trần Mộc Ngôn mỗi lần đều phải cùng các niên đệ học muội chào hỏi để xin bọn họ chỗ ngồi.Có lúc còn có thể mượn không được.
Bất quá hoàn hảo Đinh San San cùng Khương phi sẽ đem tài liệu trọng yếu photo lại, vạn nhất mượn không được bản gốc,Trần Mộc Ngôn có thể mượn họ.
Kể từ khi sau bài luận nhóm,Khương Phi cũng từ từ cùng Trần Mộc Ngôn càng ngày càng thân, tỷ như sau khi tan lớp cùng nhau thảo luận, sửa lại bài ghi chép.
Mà Trần Mộc Ngôn cùng Trần Chi Mặc lúc ăn cơm chiều chủ đề cũng từ từ biến thành cậu và bằng hữu như thế nào chung đụng .
“Mặc ca,em nói, buổi trưa hôm nay em cùng Đinh San San cơm trưa toàn bộ phun ra rồi!”
“Nga, tại sao?” Trần Chi Mặc là người nghe rất tốt,Trần Mộc Ngôn có thể từ trong ánh mắt của hắn cảm giác Trần Chi Mặc tựa hồ có thể từ lời của cậu tưởng tượng ra cả tình cảnh.
“Bọn em hôm nay có bài tập giải phẩu , anh biết em cùng Đinh San San đều ăn cơm dì Lý làm,do để nhận được thiết bị tốt,bọn em trước hết đi vào phòng giải phẫu,đem cơm hộp tùy tiện đặt ở một cái kệ có vãi trắng lót dưới bắt đầu ăn, ai ngờ Khương Phi đi vào nói cho bọn em biết, phía dưới miếng vải chính là nội tạng, còn vén lên cho em nhìn!” Trần Mộc Ngôn nói đến mặt mày hớn hở vẫn không quên bắt chước vẻ mặt Khương Phi .
“Cho nên bọn em liền ói?”
“Em vốn là không muốn ói , nhưng Đinh San San vừa phun em liền chịu không được . . . . . .”
Trần Chi Mặc cười gật đầu, gắp thức ăn cho cậu,”Hiện tại có bạn học, có phải không còn cảm giác khó chịu như ban đầu?”
“Đúng vậy ,anh không biết, năm nhất rất vui vẻ gọi em cùng bọn họ chơi bóng rổ, đáng tiếc,sắp thi giữa kỳ rồi, em không có thời gian theo bọn họ chơi.” Trần Mộc Ngôn vừa ngốn vừa nói ăn hết cơm,liền đứng dậy, “Ca, em đi ra ngoài!”
“Là tự học buổi tối sao?”
“Phải.”Trần Mộc Ngôn cầm túi lên liền chạy ra khỏi ,”Bọn Khương Phi còn đang ở thư viện chờ em !”
Lúc cửa đóng lại , Trần Chi Mặc đưa tay chống trán của mình, bóng tối phủ xuống không rõ ánh mắt của hắn.
Cuộc thi gần tới, Trần Mộc Ngôn sẽ không trở về ăn cơm tối.
Cậu và Khương Phi còn có Đinh San San ở chung một chỗ học tập rất có hiệu suất.. Bọn họ đều trao đổi hiểu biết lẫn nhau về key point,có lúc mượn tư liệu của đối phương, sẽ phát hiện chỉ cần nhìn bộ phận đánh dấu là tốt ,giảm bớt thời gian học tập.
Đinh San San nhìn ngoài trời một chút,nhỏ giọng đối với Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi nói: “Này này,hơn sáu giờ rồi, đi ăn gì đi !”
“Ừ, ừ, chờ tôi xem xong hai trang cuối.” Trần Mộc Ngôn gật đầu, Khương Phi đã thu dọn bài ghi chép hôm nay.
Đang lúc Trần Mộc Ngôn thu dọn sách,Đinh San San thì dùng một loại ánh mắt khác nhìn Trần Mộc Ngôn.
“Cậu nhìn đủ chưa?Bộ dáng tôi rất đẹp ?”
Khương Phi cũng ngẩng đầu nhìn một cái, cũng khẽ sửng sốt một chút.
“Cậu nếu là lớn lên đẹp trai, Trần Chi Mặc chính là Aphrodite rồi !”
(): nữ thần Aphrodite là thần của tình yêuvà sự sinh nở (cũng có thể là nữ thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ. Tương đương của thần này trong trong thần thoại La Mã là Venus.
“Aphrodite là nữ thần có được hay không!” Làm sao so với anh tôi.
Có người vỗ vỗ đầu vai Trần Mộc Ngôn,cậu vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Trần Chi Mặc.
“Mặc ca,sao anh lại tới đây?”
“Sợ bọn em lo học không chịu ăn .”Trần Chi Mặc chuyển hướng Khương Phi cùng Đinh San San cười một tiếng, Đinh San San thì khỏi nói , còn Khương Phi thế nhưng cũng cúi đầu .
Trần Mộc Ngôn buồn cười nói: “Ca, xem ra anh thật là Aphrodite.”
Trần Chi Mặc đưa hộp cơm cho Trần Mộc Ngôn,dĩ nhiên cũng không thiếu phần Đinh San San cùng Khương Phi.Trần Chi Mặc vốn là rất hay nói, ngay cả mọt sách Khương Phi cũng bị hắn dẫn dắt tới nói cười.
Cơm nước xong, Trần Chi Mặc liền mang theo hộp cơm rời đi.
“Mặc ca, đã phiền anh đưa cơm,ha hả. . . . . .” Trần Mộc Ngôn sờ sờ ót.
“Không có gì, hai ngày này không có thông báo, một mình ở nhà cũng rất nhàm chán .”
Trần Chi Mặc sau khi rời đi, Đinh San San dùng khuỷu tay chọt chọt Trần Mộc Ngôn nói, “Thật hâm mộ cậu,có một ca ca tốt chăm sóc như vậy !”
“Hắn là anh tôi mà !”
“Hắn đâu chỉ giống như anh của ngươi, quả thực chính là mẹ ngươi.”Khương Phi cũng trêu ghẹo nói.
“Oh,nhưng là anh ta cũng không giống như những bà mẹ dài dòng kia.”
“Bất quá Trần Mộc Ngôn,” Đinh San San suy nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy cậu cùng anh của mình thật rất thân mật ,cậu nhớ đi,trước kia mỗi lần tan lớp cậu đều gọi điện thoại về nhà nói ‘ca,em tan lớp rồi, đi về liền’ . “
“Sau đó chúng ta có thảo luận ngươi chưa kịp gọi điện thoại thì anh của ngươi sẽ trực tiếp call tới đây.” Khương Phi nghiêng đầu,”Quả thực tựa như tình nhân đang yêu nhau tha thiết.”
Đinh San San cũng ồn theo: “Đúng vậy,hơn nữa anh cậu giăng ra cái lưới nhu tình như vậy,vừa thu lại miệng lưới,cậu đã bị hắn bắt được. . . . . .”
“Này! Uy! Đinh San San! Cậu có phải hay không xem tiết mục lá cải quá nhiều, giọng nói tựa như tên chủ trì Bát Quái !” Trần Mộc Ngôn hết chỗ nói .Bất quá ngẫm lại,nếu như Mặc ca là phụ nữ. . . . . .
Trần Mộc Ngôn run lên, “Đọc sách đọc sách! Nếu không ngay cả vị trí ở thư viện cũng mất !”
Nửa tháng sau, kì thi giữa kỳ cực khổ cũng kết thúc.
Trần Mộc Ngôn biết mình thi cũng không tệ lắm, Đinh San San cùng Khương Phi cũng sẽ không tệ.
“Đi! Đi ra ngoài ăn mừng một chút!” Đinh San San duỗi cái lưng mỏi mệt,”Chúng ta đi KTV đi !Trần Mộc Ngôn mời khách! Khương phi cậu cũng cùng đi chứ, mới vừa thi xong thử nghỉ ngơi một chút !
“Tôi sẽ không hát . . . . . .” Khương Phi nâng gọng kính,một bộ dáng lão già nhiều tuổi.
“Vậy thì có quan hệ gì, Trần Mộc Ngôn cũng không hát. Đi KTV cậu không cần hát thì vô cùng tốt, chỉ cần có thể đem áp lực bình thường toàn bộ rống ra ngoài là được!”
Cho nên ba người cùng đi ,Đinh San San còn mang theo mấy bạn cùng phòng.
Làm bọn họ mở mắt chính là Khương Phi , hắn quả thật không biết hát ,chẳng qua thanh âm của hắn rất giống Trương Học Hữu, hát lên mọi người rối rít phản ứng giống như đang nghe Trương Học Hữu chạy tới hát,đáng tiếc sau khi nghe xong ngay cả giọng hát cũng không nhớ gì cả.
Trần Mộc Ngôn bưng thức ăn cho mọi người,đi ra ngoài phòng,mới phát hiện điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ,lúc này mới nhớ tới mình thi xong quá đắc ý ,ngay cả quên việc gọi điện báo Trần Chi Mặc buổi tối không về cũng quên mất.
“A lô,Mặc ca? Thật xin lỗi em quên điện thoại cho anh,em cùng ban học đang ở K . . . . .”
“Không có gì, anh đoán em đang cùng bạn họ đi chơi.”
Nghe thấy thanh âm Trần Chi Mặc như cũ ôn nhu, Trần Mộc Ngôn mới yên lòng. Nhưng nghĩ lại mình cũng lớn như vậy rồi, thật ra thì không cần thiết đi nơi nào cũng hướng đại ca trong nhà báo cáo .
Trở lại phòng,cậu cùng Khương Phi hát,tất cả nữ sinh nghe cũng cười đến nghiêng ngả.