Lục Mạt Nhiên đi theo, kéo hắn lại, "Lời anh hôm nay là có ý gì? Cái gì gọi là cổ phần Trần gia là của anh cùng đệ đệ anh?Tôi đâu? Còn có đứa con trong bụng tôi !"
Trần Chi Mặc quay đầu, "Có muốn làm cái giám định,nếu như đứa nhỏ này không phải Trần gia chúng tôi, cô nhất định phải cút ra khỏi nhà Trần gia ?"
"Anh có ý gì?"
"Ý của tôi chính là, Mộc Ngôn xảy ra chuyện, tâm tình tôi không tốt, cô không nên tới trêu chọc tôi."Trần Chi Mặc nhàn nhạt cười một tiếng, nhàn nhã xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau,Trần Mộc Ngôn bị trói ở trên ghế mê man, cho đến khi có tiếng cười lớn của Triệu Đức Thắng làm cậu thức tỉnh.
Hắn cầm tờ báo trước mặt Đại Đệ cùng Hắc Lộc,"Cái này kêu là thiện ác có báo,Trần Lạc hắn trúng gió --"
Trần Mộc Ngôn nâng lên mắt ,cái gì? Trần Lạc trúng gió ? Có phải nhìn cuộn băng ghi hình trong cơn tức giận liền. . . . . .
"Cái này là ngụy quân tử khẩu phật tâm xà! Ta chỉ hi vọng hắn đời này cũng ở trên giường kêu trời trời không biết! Kêu đất đất chẳng hay!" Triệu Đức Thắng vẻ mặt chỉ thiếu chút nữa mở tiệc cúng thần.
"Từ từ,tiền kia làm sao bây giờ? Trần Lạc nếu không thể động, người nào đưa tiền cho chúng ta ?"
"Yên tâm, triệu đối với Trần gia mà nói, có thể đổi lấy Nhị công tử bọn họ ,tuyệt đối giá trị ."Triệu Đức Thắng nhếch khóe miệng.
Trần Mộc Ngôn nhăn mày, trong lòng cậu có một loại ý niệm, đó chính là Trần Lạc căn bản không có trúng gió, sẽ có tin tức loại này chỉ là bởi vì Trần Chi Mặc muốn thay thế Trần Lạc tới đưa tiền.
Đêm đó, Trần Lạc nằm ở trên giường, bên cạnh là Lục Mạt Nhiên nơm nớp lo sợ.
"Được ,nếu như Trần Chi Mặc muốn thay ta đi đưa tiền, kia tự nhiên tốt.Tốt nhất bọn cướp có thể thay ta xử lý hắn!" Trần Lạc nắm chặt chăn,trên mặt âm ngoan làm Lục Mạt Nhiên đều có mấy phần run rẩy.
Nhưng là không nghĩ tới ,thư ký mang đến lời nhắn Trần Chi Mặc.
"Hắn muốn nói cái gì?" Trần Lạc nằm ở trên giường hừ lạnh một cái.
Thư ký kéo một cái mắt kiếng, "Đại thiếu gia nói. . . . . . Nếu như hắn có cái gì ,tất cả cổ phần hắn sẽ giao cho Anna tiểu thư, cô áy sẽ thay thế Đại thiếu gia trở thành cổ đông đứng đầu Trần thị."
"Cái gì --" Trần Lạc từ trên giường bắn lên, giữ chặt cổ tay Lục Mạt Nhiên ,ăn đau đôi mày thanh tú của cô nhíu chặc.
Thư ký thấy thần sắc kia của Trần Lạc ,lui về phía sau ,không muốn ở lại trong cơn bão.
Quả nhiên sau lưng truyền đến tiếng tách trà rớt trên mặt đất cùng tiếng gầm gừ của Trần Lạc.
Đêm đó, Trần Chi Mặc ngồi ở trong phòng khách,trước mặt của hắn là một rương tiền .
"Hai đứa con gái của Triệu Đức Thắng tìm ra chưa?"
Anna ngồi ở đối diện bàn trà,"Em lần đầu tiên tới nhà anh,anh thế nào cũng phải cùng em thảo luận những thứ chuyện không có ý nghĩa này sao?"
"Cô cũng xem cuộn băng,Mộc Ngôn hình như bị bọn chúng đánh."
"Cho nên anh bây giờ rất lo lắng, ước gì ngày mai sẽ có thể đi đóng tiền chuộc không cần chờ đến chiều chủ nhật?"
"Phải"
"Đây là lần đầu tiên em cảm giác được, anh đối với người kia lưu tâm đúng là thiên chân vạn xác, không có một chút diễn trò ở bên trong. Anh thậm chí vì hắn, nhanh như vậy liền cùng Trần Lạc ngả bài." Anna kéo một cái khóe miệng, "Nói cho em biết, không diễn trò cảm giác như thế nào?"
"Rất tốt, nhưng sẽ lo lắng cho mình lúc không có diễn hoàn mỹ như thế.Sợ hắn sẽ không nhìn ra chân chính bản thân tôi."Trần Chi Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nếu như tôi lần này có cái gì, hi vọng cô kinh doanh cổ phần của tôi tốt."
"Anh sẽ không có việc gì, người -- chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, Triệu Đức Thắng lần này nhất định sẽ rất đẹp mắt."
"Ừ."
Sáng thứ bảy,Trần Chi Mặc mang kính râm,mặc quần áo thường ngày đi bằng xe Honda của Trần Mộc Ngôn tới đường Liên Vân trước cửa cục bưu chính .Điện thoại của hắn đổ chuông, là một thanh âm nam nhân .
"Trần gia chuẩn bị xong tiền chưa?"
"Ta đã chuẩn bị xong, đã chờ ở địa điểm ước định."
"Oh? Ta xem tờ báo nói Trần Lạc không thể động, vậy là ngươi là ai?"
"Ta là con trưởng của ông ta."
"Được,vậy ngươi bây giờ xuống xe, đem điện thoại máy truyền tin toàn bộ ở lại trên xe, ở bên lề đường có một cỗ xe Toyata màu đen, ngươi sau khi lên xe, đem tiền bỏ vào trong rương bọn ta chuẩn bị ,ngươi đem cái rương ném ra! Phải tới địa chỉ ghi trong tay lái. Chúng ta phút sau liên lạc." Điện thoại cúp.
Trần Chi Mặc hừ một tiếng, những người này thoạt nhìn rất chuyên nghiệp .
Lên Toyota,đem tiền thay xong, hắn tới bến tàu theo ghi chép .
Xe dừng tại địa điểm chỉ định, Trần Chi Mặc xuống xe mọi nơi nhìn quanh, thỉnh thoảng có công nhân vận chuyển lui tới,tiếng xé gió của tàu buôn cùng thanh âm của sóng biển đan vào một chỗ.
Hai mặc người mặc quần áo công nhân đóng tàu đi tới phía sau hắn, một người một bên đè cánh tay của hắn.
"Trần thiếu gia,an tĩnh một chút đi theo ta."
Trần Chi Mặc trên mặt ,vẻ mặt không thay đổi, cầm cái rương đi theo hắn ,đi tới trước tàu chở hàng.
"Xin mời, Trần thiếu gia."Một người đàn ông đưa tay, lộ ra hình xăm dữ tợn ,chính là Hắc Lộc.
Mới vừa bước vào khoang thuyền, mùi tanh hải sản xông tới mặt, Trần Chi Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đừng nói cho ta, các ngươi đem đệ đệ ta nhốt ở loại địa phương này?"
Hắc Lộc nhếch miệng cười một tiếng,A Tiến bên cạnh hắn khi nhìn thấy Trần Chi Mặc ,đôi mắt đã sớm bắt đầu sáng lên . Hắn còn khoảng cách gần như vậy nhìn thấy một ảnh đế, người đàn ông liên tục năm năm được giới truyền thông phong tước ngũ quan hoàn mỹ nhất.Nếu như có thể đem nam nhân như vậy đè ở phía dưới, A Tiến nghĩ liền muốn đứng lên.
Tiếng bước chân ở trên hành lang vọng về .
Trần Chi Mặc chợt dừng bước lại, cười xoay đầu nhìn về phía A Tiến ,"Ngươi hình như đối với nam nhân rất có hứng thú sao."
Giọng nói từ tính cộng thêm dưới ánh đèn mờ tối ngũ quan mờ ảo,làm A Tiến không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Bất quá ngươi hình như không nhìn ra, ta là top."Trần Chi Mặc chậm rãi xoay người, Hắc Lộc không nhịn được đẩy A Tiến một cái.
Mở ra một cánh cửa, Trần Chi Mặc bước vào một kho hàng trống trải đại khái hơn hai mươi thước vuông ,chỉ có ánh sáng hoàng hôn đung đưa.
Một người đàn ông ngồi ở giữa kho hàng ,ngồi dưới đất, sống lưng dựa vào một cái ghế.
"Tới?" Hắn để điện thoại xuống, nhìn về phía mấy bóng dáng đi tới ."Đúng vậy ,Đại Đệ." Hắc Lộc đi tới, đem hắn một phen kéo lên, A Tiến cũng chân chó theo sát .
"Triệu Đức Thắng ?"Trần Chi Mặc ngước cằm, trên ghế ngồi chính là Trần Mộc Ngôn ,cậu cúi đầu, trên người cũng không có dây trói,đoán chừng là bị đối phương dùng phương pháp gì làm bất tỉnh.
Đại Đệ chê cười một tiếng, "Ta liền đoán Triệu Đức Thắng ngu ngốc đó nhất định sẽ lộ.Bất quá hắn chịu tốn tiền, chúng ta liền chịu làm. Bất quá nơi này là thuyền, đã ra khỏi cảng biển, trừ phi bọn ta xét ngươi mang đến lượng tiền đúng,mỗi một tờ đều là thật ,nếu không các ngươi sợ là không thể rời nơi này."
"Ta muốn xem đệ đệ ta."
"Được."
Trần Chi Mặc cầm rương tiền đi tới, ở trước mặt Trần Mộc Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay nâng lên mặt của cậu.Trần Mộc Ngôn trên gương mặt vẫn còn vết máu ứ đọng do bị đả thương , "Các ngươi đối với đệ đệ ta thật sự là chiếu cố rất tốt."
"Hắn còn có thể sống đến lúc ngươi tới đưa tiền cũng đã không tệ." Đại Đệ đưa tay lấy rương tiền ,mở ra bên trong.
Lại có hai người đi tới, cầm máy kiểm tiền.
Trần Chi Mặc vừa xoa bóp đầu Trần Mộc Ngôn hi vọng cậu tỉnh lại, vừa buồn cười nói:"Xem ra các ngươi thật là có chuẩn bị mà tới.Về phần Triệu Đức Thắng, ngươi nếu là không ra, cũng đừng trách ta xử lý con gái ngươi ."
"Có ý gì?" Thanh âm Triệu Đức Thắng vang lên.
Trần Mộc Ngôn hơi tỉnh lại, nâng lên mắt phát hiện mình được Trần Chi Mặc ôm vào trong ngực.
"Đương nhiên là trả lại những việc ngươi đã làm cho ta.Ngươi có thể đem đệ đệ ta trói đến cái nơi quỷ quái này,đã tới trên biển, ta đoán ngươi căn bản cũng không tính toán để chúng ta đi. Nếu ta cùng Mộc Ngôn không trở về được, vậy thì không thể làm gì khác hơn là kéo hai vị thiên kim Triệu gia làm đệm lưng ."
"Ngươi đem con gái của ta làm gì !"
"Tại sao không tự mình gọi điện thoại hỏi một chút ?" Trần Chi Mặc cười nói.
Trần Mộc Ngôn muốn chống đỡ thân thể của mình, sáng hôm nay Hắc Lộc không biết cho cậu ăn cái gì, làm cậu ngất đi. Khi suy nghĩ lâm vào một mảnh bóng tối ,cậu cho là mình không có cơ hội tỉnh lại, vạn vạn không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy Trần Chi Mặc.
Triệu Đức Thắng lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Trần Chi Mặc bấm số đứa con,chưa nói đôi câu, sắc mặt của hắn liền thay đổi.
Đại Đệ xách rương tiền đi tới trước mặt Triệu Đức Thắng ,"Trong này là triệu một phần không thiếu. Theo ước định giữa chúng ta, huynh đệ chúng ta có thể lấy đi triệu trong đó ."
Triệu Đức Thắng một phen cầm lấy cái rương, hướng về phía Trần Chi Mặc cười gằn nói: "Được ! Ngươi bắt con gái ta ta tất nhiên phải thả hai huynh đệ các ngươi rời đi. . . . . . Bất quá, ta muốn các ngươi thân bại danh liệt!"
Trần Chi Mặc cau mày, đem Trần Mộc Ngôn đỡ lên.
Triệu Đức Thắng nhìn về phía Hắc Lộc, "Ta bất kể các ngươi dùng biện pháp gì! Ta muốn bọn Trần gia ở trong xã hội không ngốc đầu lên được! Miễn là các ngươi làm được !Rương tiền này đều là của các ngươi!"
Đại Đệ mắt liếc nhìn một chút huynh đệ hắn, biết bọn họ đang xuẩn xuẩn dục động.
"Hắc Lộc, A Tiến,các ngươi muốn làm gì ta đều không ngăn các ngươi, bất quá ta chỉ nói một câu, phàm là điểm đến mới thôi. Ta sẽ lấy đi triệu thuộc về ta ,muốn đi muốn ở tùy các ngươi ."
Hắc Lộc sờ sờ lỗ mũi nhìn về phía Đại Đệ, "Đại ca kia ngượng ngùng, nếu Triệu lão bản ra tiền lớn như vậy ,không muốn chính là kẻ ngu !"
"Được ,vậy ta liền mượn bè trên thuyền rời đi."Đại Đệ cũng không quay đầu lại rời đi.
"Được !Còn dư lại các ngươi muốn làm thế nào?"
"Dù sao chỉ cần bọn họ giữ lại mạng trở về đổi mạng hai vị tiểu thư ,những thứ khác chúng ta muốn thế nào cũng có thể đúng không?" A Tiến vẻ mặt ham muốn đi tới trước mặt Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn,"Như vậy Lộc ca, chúng ta quay chút phim đi?"
Hắc Lộc chê cười một tiếng, "Đầu óc ngươi chỉ còn sót những thứ tâm địa gian xảo này sao?"
"Cái phim gì?" Triệu Đức Thắng hỏi.
"Chính là hai người đàn ông này ở chung một chỗ đóng phim,Nhật Bản lưu hành đã lâu rồi, lượng tiêu thụ nước Mĩ cũng rất lớn, nếu như có ảnh đế hết sức gia nhập ,cũng có không ít khách hàng nguyện ý bỏ ra số tiền lớn đi!" Hắc Lộc châm một điếu thuốc.
Trần Mộc Ngôn trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Chi Mặc.
"Đừng sợ." Cằm đối phương để trên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói.