Trong màn đêm sâu thẳm, nơi tiến vào Đan Dương, Tề Ngạo đang lẳng lặng ẩn thân ở một bụi cỏ cao đến đầu gối, ở trước mặt hắn là gần trăm người vì Phó gia bán mạng.
Tề Ngạo đã theo sát nhóm người này suốt ba ngày, cũng nhìn thấy đội ngũ này từ tinh thần đầy đủ, truyện trò hàm tiếu đến như bây giờ, hai mắt đỏ bừng, lo sợ bất an. Chỉ trong vòng ba ngày, từ con số 132 người cho tới hiện giờ chỉ còn chưa đến 100. Cái này đương nhiên không phải do Tề Ngạo làm, mà là Diệp Bạch.
Mặt trăng không biết đã bị mây mờ che khuất từ khi nào, vì vậy mà cho dù có lửa trại trên mặt đất cũng không khiến con người vơi bớt sự cô đơn.
Xuyên qua cỏ dại tươi tốt, Tề Ngạo nhìn thấy hai người từ trong đám đông cẩn thận đi ra ngoài.
Tề Ngạo không chớp mắt.
Hai người kia cũng không dám dời đi quá xa, chỉ thoáng đi một đoạn đến một nơi cỏ dại um tùm rồi đứng yên bất động.
Tề Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, không dám buông tha bất kì một chi tiết nhỏ nào, cho dù đôi mắt mỏi đến không chịu nổi cũng chỉ dám nhanh chóng chớp một cái, giống như sợ sẽ bỏ lỡ mất điều gì.
Nhưng mà cái gì cũng không phát sinh.
Ve vẫn kêu râm ran không dứt, côn trùng vẫn nhảy nhót, còn có tiếng gió vẫn thổi qua cỏ dại mang theo âm thanh đất cát sàn sạt...
Tề Ngạo cũng không còn cảm giác xem mình bị côn trùng cắn nhiều hay ít mà nhìn hai người ở xa xa kia với tâm tình phức tạp. Hắn không biết mình có từng ngừng thở hay không, nhưng hắn có thể rõ ràng nghe thấy đám người bị lăn qua lộn lại ở đằng kia phát ra một tiếng thở dài thoả mãn-rốt cuộc cũng không có thêm người chết nữa.
Mây mù che khuất mặt trăng dần tan, dưới mặt đất đám côn trùng lại càng phát ra âm thanh vui sướng, trong đoàn người tĩnh mịch kia cũng vì thế mà có người thanh thanh giọng nói: "Đỗ lão nhị, hai người các ngươi vì sao chỉ có đi tiểu thôi mà cũng lâu vậy?"
Không ai trả lời.
Núi rừng tĩnh lặng, chỉ có gió kia vẫn thổi từ nơi xa đến, không biết mệt mỏi mà m ơn trớn cỏ dại như cũ.
Tiếng cát sàn sạt... sàn sạt...
Tề Ngạo đang ẩn thân cảm thấy trái tim bỗng nhảy dựng! Hắn ngẩng đầu cứng ngắc nhìn về phía đó, lại thấy cả đời có lẽ cũng sẽ không thể quên được một màn kia-hai dáng người đứng thẳng tắp như cũ, ở trong bóng đêm lại rõ ràng có hai vật tròn tròn từ trên thân thể thẳng đứng đó, nhẹ nhàng rơi xuống...
Tề Ngạo hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng đem thân mình dán xát xuống mặt đất, nếu hắn tính không sai thì tiếp theo so với những ngày trước đây sẽ càng trở nên hỗn loạn hơn nữa.
Tề Ngạo đoán không sai.
Không khí yên tĩnh quỷ dị phút chốc bao trùm hết thảy, mấy chục người đang ngồi canh giữ bên đống lửa lập tức nhảy lên, có kẻ điên cuồng chỉ trời mắng đất, cũng có kẻ tinh thần vẫn giữ được chút tỉnh táo mà quan sát xung quanh, còn lại là một bộ phận không nhỏ rút đao ra chém những kẻ khác tạo ra một bố cục hỗn loạn...
Tề Ngạo từ trong bụi cỏ nhìn ra, cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ đến nỗi ngay cả lũ côn trùng đang bám chặt lên mu bàn tay hắn để hút máu hắn cũng chẳng buồn quan tâm. Hắn tiếp tục quan sát, sau đó cũng không có gì bất thường xảy ra, có thêm một người nữa ngã xuống.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Ngồi đón gió lạnh cả một buổi tối, Tề Ngạo bắt đầu hứng thú bừng bừng mà suy đoán xem đêm nay sẽ có thêm bao nhiêu kẻ phải chôn thây dưới mồ.
Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng "phanh" vang lên, Tề Ngạo theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng đen thật mạnh truyền đến gần mình, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi mặt đất cũng theo đó mà rung chuyển.
Võ công của tên áo đen vừa xuất hiện cũng không tồi, thần sắc vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi cũng phải bò dậy, thế nhưng mới bò về phía trước một chút, tên áo đen cũng phát hiện ra bên cạnh mình có người mai phục, liền ngẩn ra.
Tề Ngạo không chút hoang mang mà mỉm cười, nói nhỏ: "Ta là người bên phía Đan Dương phái đến chi viện cho các ngươi, bọn họ kêu ta trước tiên đến xem xét tình hình thực hư và liên lạc với các ngươi, những người khác đều còn ở phía sau.
Tên áo đen vừa nghe thấy câu này, lập tức bày ra một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, quả thật chẳng khác nào trông thấy cha mẹ thân sinh.
Đúng là lúc này!
Tề Ngạo tay chợt động, cả người phát lực, lẻn đến gần bên cạnh tên mặc áo đen, tay trái che miệng, tay phải nhấc một cái đã cắt đứt yết hầu của đối phương.
Đôi mắt của tên mặc áo đen trợn lên, ở giữa bóng tối càng thêm tràn ngập sát ý dữ tợn. Cánh tay hắn múa may lung tung, ý định giãy giụa cùng cảnh báo, nhưng giữa lúc hỗn loạn, rốt cuộc không ai chú ý đến một góc nho nhỏ này.
Nếu chỉ là do ngạt thở, có lẽ hắn còn có thể kiên trì thêm một lúc; nhưng nếu là yết hầu bị cắt đứt hiển nhiên sẽ không còn lại chút cơ hội sống nào.
Chỉ trong chốc lát, cổ họng rung động kia của tên áo đen đã bất động không còn dấu hiệu nào của sự sống.
Tề Ngạo cũng không lập tức yên tâm, vẫn giữ nguyên tư thế gắt gao bịt miệng đối phương, hắn híp híp mắt, cảm thấy buổi tối không nhìn được rõ, đơn giản liền bồi thêm một đao, cẩn thận cảm nhận người trong tay không còn nửa điểm phản ứng mới buông lỏng tay, sau đó tay chân nhẹ nhàng thay đổi một địa điểm khác, an tâm quan sát cuộc chiến.
Tề Ngạo không phải chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gia nhập trận chiến này. Nếu đã quết định muốn ôm lấy cái đùi Văn Nhân Tầm này, hắn đương nhiên sẽ không đơn giản cho rằng mình không cần trả giá bất cứ điều gì cũng có thể an tâm nắm chắc. Chỉ là gần đây nhất, hắn biết rõ khả năng của mình, với những kẻ phía trước kia, nếu chỉ có một hai tên thì hắn còn có thể đối phó được, nhưng nếu là mấy chục tên như thế này, hắn chẳng khác nào dâng đồ ăn đến cửa, bị những kẻ bị bức đến sắp phát điên kia ăn sống nuốt tươi; hơn nữa, tuy nói cùng nhau chiến đấu có thể tăng thêm tình cảm đôi bên, nhưng với cá tính của Văn Nhân Tầm thì...
Tề Ngạo cân nhắc một chút, cảm thấy nếu bản thân mình không quyết định được, vậy thì cho dù mình có giúp hắn giết người hắn cũng chả buồn liếc mắt; mà nếu chính mình vì hắn mà bị người giết...
Đối với hắn, tám phần vẫn là... Chẳng có cảm giác gì đi?
Suy nghĩ như vậy, Tề Ngạo cảm thấy trong lòng không thoải mái, rồi lại nghĩ đến thời điểm vừa giết kẻ kia chính mình đã nói "Ta là do phía bên Đan Dương phái tới".
Lời này đương nhiên chỉ là lý do, nhưng nói sao đi chăng nữa thì ở trong cảnh bị đuổi giết suốt mấy ngày liền, cho dù biết người này hoặc nhóm người này chỉ là một cái bẫy, cũng sẽ đem một phần kì vọng mà tin tưởng... Tề Ngạo âm thầm nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được một chấn động rất nhỏ trên mặt đất!
Đây là... Ngẩn người, Tề Ngạo lập tức cúi xuống, đem tai dán sát vào mặt đất cẩn thận lắng nghe, một lúc sau xác định quả thật có tiếng vó ngựa đạp trên mặt đất.
Nhưng với chấn động như thế này có lẽ người tới cũng không quá nhiều, như vậy... Là tìm cao thủ tới áp trận? Tề Ngạo suy đoán, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chăm chú về hướng truyền đến tiếng vó ngựa.
Người cưỡi ngựa cũng không khiến Tề Ngạo phải chờ lâu, kẻ tới cũng không nhiều lắm, chỉ có dăm ba con ngựa.
Quả nhiên là không nghe lầm. Từ ánh mắt đầu tiên Tề Ngạo liền cảm thấy vui mừng, tự thấy bản thân vẫn là có vài phần năng lực.
Nhưng mà lần thứ hai mở mắt nhìn đến cái người gần đó, Tề Ngạo liền ngẩn ra, gần như bò dậy theo bản năng để nhìn cho rõ.
Tốc độ của những người này không chậm, vì vậy cũng không cần Tề Ngạo kịp bò dậy hắn đã có thể thấy rõ ràng. Cho nên, đến lần thứ ba mở mắt, toàn bộ cằm của Tề Ngạo liền muốn rơi xuống, bởi vì có một người ngồi trên một con ngựa có đôi mắt sắc đỏ.
Là Hạ Cẩm.
Cỏ dại tươi tốt có thể che khuất được thân ảnh của Tề Ngạo, nhưng ánh trăng từ trên trời chiếu xuống lại xuyên thấu qua từng cụm cỏ dại, chiếu sáng khuôn mặt còn đang kinh ngạc của Tề Ngạo.
Lúc này xuất hiện ở đây, hay là... Đuôi lông mày ẩn nhẫn nhẹ nhàng giật giật, Tề Ngạo vừa định xông ra thì thấy mấy người kia dừng lại, mà Hạ Cẩm nguyên bản còn ngồi trên lưng ngựa cũng bị người kéo xuống mặt đất.
Tề Ngạo tức khắc thở phào một hơi: Mặc kệ như thế nào, không phải gian tế là tốt rồi.
Cũng vào lúc này, một âm thanh rống giận mang theo nội lực vang vọng toàn bộ nơi hoang dã: "Văn Nhân Tầm, ta biết là ngươi, lăn ra đây cho ta!" Sau khi nói vậy, hắn bèn túm lấy Hạ Cẩm vẫn còn đang không cam lòng kia, một tay đem người lôi đến phía trước mình, run tay mà đặt ngang đao lên cổ đối phương: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không ra, đừng trách ta thủ hạ vô tình."
Cứ như vậy chỉ trong nháy mắt, Tề Ngạo cho rằng mình nghe nhầm. Thế nhưng sau khi thấy thanh đao đặt trên cổ Hạ Cẩm hắn lập tức tin rằng mình không nghe sai.
Chỉ là......
Chỉ là, dùng Hạ Cẩm để uy hiếp Văn Nhân Tầm?......
Tề Ngạo mặc niệm trong lòng cho cái tên ngu ngốc kia.
Kẻ bắt cóc Hạ Cẩm đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tề Ngạo, cho nên hắn hạ đao đến vững vàng, thanh âm vì nước cờ này cũng trở nên trung khí mười phần.
"Một!" Người chung quanh đều ngừng lại, Diệp Bạch cũng không xuất hiện.
"Hai!" Bốn phía im ắng, Tề Ngạo thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt lo lắng bất an của Hạ Cẩm tràn đầy sợ hãi, Diệp Bạch vẫn như cũ không xuất hiện.
Nam tử không lập tức đếm ba, nhưng tay nắm đao của hắn liền trở nên khẩn trương.
"Hừ!" Núi rừng yên tĩnh tức khắc vang lên một tiếng kêu r3n nho nhỏ, giống như tiếng kêu của mèo con lúc mới sinh, không có cách nào gọi người tới khiến người ta đau lòng.
Tề Ngạo tâm bình khí hoà mà nhìn. Mặc kệ là xuất phát từ năng lực của chính mình hay là xuất phát từ Văn Nhân Tầm kia, hắn đều không thể chạy ra cứu người. Chính là đáng tiếc...
Đáng tiếc cái gì, Tề Ngạo còn chưa kịp nghĩ ra. Nam tử cầm đao kia lại lên tiếng, đồng thời còn cử động đao: "..."
Một số cuối cùng cũng không đếm ra.
Tề Ngạo chớp mắt một cái liền trợn tròn mắt.
Mà nam nhân ở dưới ánh trăng không quá sáng cũng chậm rãi nở nụ cười. Đao trong tay hắn lại một lần nữa đặt trên cổ Hạ Cẩm: "Văn Nhân Tầm, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi."
Diệp Bạch đứng nơi hoang dã, một người một kiếm.
Quần áo màu sắc xanh nhạt dán sát lên người phác hoạ ra một dáng hình thon gầy nhưng không hề đơn bạc. Mà vạt áo buông xuống dưới chân, theo làn gió thổi vẽ ra một dáng hình mềm mại, độ cung sắc bén.
Nam tử bắt cóc Hạ Cẩm đem ánh mắt dừng trên mặt cùng quần áo của Diệp Bạch.
Kia hiển nhiên là một bộ trang phục không quá sang quý nhưng lại hết sức sạch sẽ, cho dù một mạt vết máu nhỏ nhoi cũng không có.
Khoé mắt nam tử chớp động, dùng âm thanh không cao không thấp mắng một câu: "Một đám phế vật!"
Ngoài Diệp Bạch cùng những người do nam tử kia mang đến, những người đứng xung quanh đều cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu, một người đấu với hơn một trăm người, qua ba ngày không ngừng bị đối phương đuổi giết mà còn không động được đến một cọng lông tơ của đối phương, quả thật là khiến người hổ thẹn.
Hít một hơi áp chế lửa giận, nam tử cũng không màng đến suy nghĩ của người xung quanh, chỉ dùng đôi mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Diệp Bạch: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Văn Nhân thiếu thành chủ."
Diệp Bạch không có biểu tình gì, cũng không có ý muốn mở miệng nói chuyện.
"Nam tử không để bụng, thậm chí còn nở nụ cười, tự giới thiệu: "Tại hạ họ Phương, đứng hàng thứ hai, thiếu thành chủ cứ gọi ta là Phương Nhị là được rồi.
Diệp Bạch không biết đối phương muốn nói gì, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên không tiếp tục muốn thấy đối phương mở miệng, hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Ngươi định dùng hắn để uy hiếp ta?"
"Hắn" ở đây đương nhiên là chỉ Hạ Cẩm. Phương Nhị nhìn thoáng qua, cố gắng không để cánh tay mình phát run, nhưng ánh mắt ửng đỏ lại như cũ giống như một động vật nhỏ đang bị kinh hoảng, không khỏi mỉm cười, mang theo chút đắc ý hàm xúc: "Giống như Thiếu thành chủ chứng kiến."
Ánh mắt Diệp Bạch dừng lại một lát trên người Hạ Cẩm, tiếp theo suy nghĩ rồi nói: "Ngươi muốn ta buông kiếm bó tay chịu trói?"
Tại hạ nào dám có suy nghĩ này?" Phương Nhị cười, đao trong tay không chút hàm hồ đặt trước cổ Hạ Cẩm, "thế nhưng thiếu thành chủ năm ấy vừa nhược quán chính là Luyện Thần đỉnh, là nhân trung long phượng chân chính, chẳng lẽ không muốn một hồi cùng người quang minh chính đại mà tỉ thí sao?"
Cùng với thanh âm của Phương Nhị, những kẻ đang đứng chung quanh trái phải vẫn đang dùng ánh mắt dữ tợn như muốn ăn thịt người nhìn trừng trừng vào Diệp Bạch, lập tức có hơn mười kẻ rút binh khí, ăn ý cùng không có ý tốt mà tiến lên trước một bước.
Diệp Bạch không trả lời. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa chuôi kiếm bên hông, đây là động tác khi hắn sinh ra chần chờ trong lòng.
Hắn có thể đi. Diệp Bạch nghĩ.
Diệp Bạch lại nghĩ, Hạ Cẩm đã chết, những kẻ trước mắt cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng...
Phương Nhị nhìn Diệp Bạch, lại liếc mắt nhìn người vừa đứng ra, trên mặt mang theo vẻ âm lãnh: "Xin chỉ giáo cho kẻ hèn này được mở rộng tầm mắt, không có vấn đề gì chứ, Văn Nhân thiếu thành chủ?"
Diệp Bạch nhìn người đang từng bước đến gần.
Hắn nhớ tới Văn Nhân Quân.
Cuối cùng hắn cũng không đi.