Một vòng sơ dương, một hồ trà xanh, một bàn cờ tử.
Trần Ngôn Chi lười biếng mà ngáp một cái: "Con lừa trọc, cũng đã hơn nửa đêm rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa hả?"
Thiền sư ngồi đối diện Trần Ngôn Chi giống như một khúc gỗ cuối cùng cũng giật giật lông mày.
Sau một lúc lâu, ông thở dài một tiếng: "10 năm sau, ta sẽ hạ được thần côn ngươi."
Trần Ngôn Chi cười nhạo một tiếng: "Hạ được ta? Chờ nửa đời sau cũng không vội."
Vô Ưu thiền sư lắc đầu thu bàn cờ, lại nhấc tay rót trà cho hai người, sau đó mới lên tiếng: "Được rồi, giờ ngươi nói một chút đi, vì sao lại muốn tìm Văn Nhân thành chủ tới đây?"
"Vì sao ư?" Trần Ngôn Chi bĩu môi, vô lại nói: "Ta tìm hắn tới đây cũng là ngươi tình ta nguyện, hòa thượng ngươi đến chuyện này cũng muốn quản sao?"
Vô Ưu thiền sư cũng không buồn bực, chỉ nói: "Ta nhớ rõ Văn Nhân thành chủ lúc tới đây rõ ràng là muốn trừ bỏ ngươi."
"Y cuối cùng không phải là không trừ bỏ ta sao?" Trần Ngôn chi trả lời.
Vô Ưu thiền sư quả thật vô cùng bất đắc dĩ.
Có điều nếu như Trần Ngôn Chi đã không muốn nói, vậy ông cũng sẽ không ép buộc, chỉ nói: "Được rồi, chơi cờ đi."
Trần Ngôn chi hỏi: "Làm cái gì?"
"Lão nạp thu thập một phen." Vô Ưu thiền sư trả lời.
"Không muốn nghe chuyện xưa sao?" Trần Ngôn Chi hỏi.
"Ngươi không phải không muốn nói sao?" Vô Ưu thiền sư nói.
"Ta hiện tại lại muốn nói." Trần Ngôn Chi cười hắc hắc, cũng không hề kéo dài thêm thời gian, chỉ hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Hòa thượng, ngươi còn nhớ ta rời khỏi giang hồ khi nào không?"
"Cũng đã mười mấy năm rồi đi." Vô Ưu thiền sư nói.
"Qủa thật cũng đã là mười mấy năm trước...!Kỳ thật, vài chục năm trước đây, khi chúng ta vừa quen biết, ngươi có khuyên qua ta nhưng ta đã nói lời của ngươi là "vọng ngôn".
Trần Ngôn Chi nói.
Vô Ưu thiền sư gật đầu: "Lão nạp đúng là đã từng nói qua như vậy."
Trần Ngôn Chi bưng chén trà lên, lại không đưa lên miệng, mà chỉ cầm lấy một lúc rồi nói: "Có một vài lời nói, đến khi qua rồi nghĩ lại mới thấy đúng là rất khó nghe, chỉ trách ta năm đó niên thiếu khinh cuồng, tự cho rằng trong thiên hạ này không có gì mà ta không thể làm chủ được...!Nếu không làm sao lại có chuyện sau đó phải rời khỏi võ lâm, mai danh ẩn tích như chó nhà có tang như vậy."
Vô Ưu thiền sư an ủi nói: "Chuyện cũ đã qua, không cần phải nhắc lại nữa."
"Không cần phải nhắc lại? Ta lại cảm thấy chuyện cũ kia chính là một đi không trở lại, mặc kệ có như thế nào, làm sai thì chính là sai, nợ người chính là nợ người." Trần Ngôn Chi cười lạnh một tiếng, "giống như Văn Nhân Quân nợ người kia, mà ta lại nợ phụ thân của Văn Nhân Quân vậy."
Vô Ưu thiền sư không hiểu lắm: "Văn Nhân lão thành chủ?"
Trần Ngôn Chi gật đầu: "Năm đó ta bị bức phải rời khỏi giang hồ, có kẻ còn không chịu chấp nhận, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vô cùng nguy hiểm, Văn Nhân lão thành chủ đã ra tay cứu giúp."
Vô Ưu thiền sư trầm ngâm một lúc: "Điều này đối với lão thành chủ hẳn là không phải chuyện lớn mất công mất sức gì, nhưng đối với ngươi mà nói lại là một ơn sâu nặng."
"Đúng là một chuyện nhỏ chẳng tốn chút công sức gì!" Trần Ngôn Chi cười ha ha, "Lúc đó lão thành chủ thân thể khỏe mạnh, Phi Vân Thành cũng giống như mặt trời ban trưa.
Ta lúc ấy muốn báo đáp, Văn Nhân lão thành chủ cũng chỉ mỉm cười, nhưng lại nói, "vậy sau này ngươi thay hài nhi của ta giải một quẻ đi."
Nói tới đây, Trần Ngôn Chi hơi dừng lại một chút, ngữ khí trở nên nhạt nhẽo: "Một việc này, đúng là Văn Nhân lão thành chủ quay đầu liền quên, nhưng trước sau ta lại không thể quên...!May mắn, cuối cùng cũng có một cơ hội."
Vô Ưu thiền sư thấp thấp niệm một câu phật hiệu.
Trần Ngôn Chi chậm rãi uống trà, sau một lúc lâu mới lầm bầm lầu bầu: "Ta cuối cùng cũng đã có thể chấm dứt được một tâm nguyện.
Chính là năm đó, lão thành chủ cũng không có cách nào tưởng tượng được, một ngày kia, hài nhi bên người hắn cũng không cần đến một sự giúp đỡ này của trưởng bối..."
......
Xích Diễm đang nghiên cứu tấm lụa mà Văn Nhân Quân mang về.
Tấm lụa được đặt ở trên bàn, mà cùng với đó chính là tay phải của Xích Diễm...!Dược vương gia đã được Văn Nhân Quân "mời" tới đây đang ở một bên phối dược cho tay phải của Xích Diễm.
Còn đồng tử bên người Dược vương gia cũng đang giúp Xích Diễm băng bó lại xương cốt...!Tuy rằng điểm này Văn Nhân Quân và Diệp Bạch cũng có thể tự mình làm, và cũng đã làm rất tốt.
Trong căn phòng diện tích không quá lớn nồng đậm mùi thuốc.
Dược vương gia ở bên trong khuôn mặt xanh mét, tùy tay bốc thuốc, cũng không thèm nhìn đã ném vào trong nồi trước mặt.
Dược vương gia là một lão nhân râu tóc bạc phơ, trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng gương mặt hồng hào, tinh thần minh mẫn, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy có thiện cảm, điều duy nhất không được hoàn mĩ đó là, lão nhân khiến người ta lòng mang thiện cảm kia trên mặt đang tràn đầy vẻ tức giận, giống như mọi đồ vật trước mặt của ông đều là kẻ thâm cừu đại hận vậy.
Đồng tử băng bó xương bị gãy cho Diệp Bạch đã dừng lại một lúc lâu...!kì thật cũng không có gì cần thiết để cho cậu làm, cậu lấy hết can đảm, nói với Dược vương gia: "Sư phụ, xương tay của Văn Nhân công tử đã được băng bó đúng lúc."
"Đúng lúc?" Dược vương gia không âm không dương nói, "Tốt thì tốt rồi, cũng không cần quá tận tâm, khó tránh nhân gia khi nào đắc tội người ta lại bị đánh cho gãy xương tay, lại phải khiến cho ngươi phí thêm một lần sức lực."
Xích Diễm vẫn còn nhìn lụa bố, ngoảnh mặt làm ngơ.
Đồng tử vẻ mặt đau khổ.
Cũng không dám đi xem Xích Diễm, cậu chỉ nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đồ nhi học y còn không tinh thâm, ngài có muốn đến nhìn lại một chút không?..."
Dược vương gia hừ lạnh một tiếng: "Nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn! Những kẻ trên giang hồ như thế này mỗi ngày không có việc gì làm, chỉ biết trêu chọc thị phi, khiến cho thiên hạ nơi đâu cũng không được yên bình, một bàn tay có tính là gì, không có mạng thì thiên hạ đều sẽ được thái bình."
Xích Diễm đọc đến chữ cuối cùng trên tấm lụa.
Thần sắc của đồng tử lại càng thêm sầu khổ: "Sư phụ..."
Ánh mắt của Xích Diễm cuối cùng cũng rời khỏi tấm lụa.
Hắn nhìn Dược vương gia, ngữ khi bình bình đạm đạm: "Ngươi muốn xem cũng được, không muốn xem cũng được.
Chỉ cần nhớ rõ, sau này chỉ cần 1 đầu ngón tay của ta không được linh hoạt, ta sẽ giết một người có quan hệ với ngươi; hai ngón tay không linh hoạt, ta sẽ giết hai người có quan hệ với ngươi; ba ngón tay không linh hoạt..." Hắn dừng lại một chút, giữa mày dần dần lộ ra một loại lệ khí, "Ta sẽ giết toàn bộ những người có quan hệ với ngươi."
Nghe Xích Diễm nói vậy, khuôn mặt đồng tử lập tức không ổn, còn chưa chờ cậu nói câu nào để cứu vớt tình hình, Dược vương gia cũng đã nhảy dựng lên!
Dược vương gia căm tức nhìn Xích Diễm, cười lạnh liên tục: "Giỏi lắm, một ngón không linh hoạt giết một người, hai ngón không linh hoạt giết hai người...!ngươi hiện tại dứt khoát giết chúng ta đi là được! Ta nói cho ngươi biết, tay này của ngươi, ta không chữa!"
Xích Diễm cũng không nhiều lời, cầm lấy kiếm, xoay người đi ra phía ngoài.
Đồng tử vội vàng kêu hai tiếng, thấy Xích Diễm căn bản không quay đầu lại, trước một tình thế vô cùng cấp bách như vậy, nhào lên ôm lấy chân của Xích Diễm: "Từ từ, từ từ, đại hiệp, chuyện gì cũng từ từ được không !"
Dược vương gia vẫn còn cười lạnh: "Đứng lên! Ngươi kéo hắn làm gì? Ngươi không phải muống giết chúng ta sao? Ngươi đi ra bên ngoài làm gì!" Một câu cuối cùng, là nói với Xích Diễm."
Xích Diễm hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt hắn đỏ như máu, âm trầm nồng đậm đến mức khiến cho nhân tâm kinh hoảng: "Ta nói, muốn giết những người có quan hệ với ngươi...!Con của ngươi, vợ của ngươi, Tùng Dương Diêm vương không ở đây đúng không?"
Đồng tử đang ôm lấy chân của Xích Diễm ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Dược vương gia, lại thấy sắc mặt của Dược vương gia đã đột biến.
Đồng tử không khỏi lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Xích Diễm một cái, lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt quét xuống của Xích Diễm.
Ánh mắt kia kỳ thật cũng không được coi là quá mức lạnh băng, nhưng lại khiến cho cả người đồng tử run rẩy, không khống chế được mà buông lỏng tay ra.
Mặt của Dược vương gia thật âm trầm: "Tùng Dương...!Ngươi nếu như đã biết rõ ràng như vậy, như vậy, ngươi lại muốn tàn nhẫn qua đó giết người, đó cũng chỉ là một tiểu tử thối, cũng không phải là dạng tạp cá gì, đến lúc đó lại vừa mất phu nhân vừa thiệt quân."
Xích Diễm dường như đang cười.
Chỉ là nụ cười kia lại vô cùng ngắn ngủi tựa như phù dung sớm nở tối tàn: "Như vậy, viên ngoại ở Long Thành kia thì sao? Còn có tú tài dạy học trong nước cùng..."
Xích Diễm đang nhìn Dược vương gia, nhìn sắc mặt đối phương càng ngày càng tái nhợt: "...!cùng một tiều phu Sâm ?"
"Ngươi làm thế nào mà có thể..." biết được tất cả? Dược vương gia gần như là buột miệng thốt ra, thần sắc tràn ngập sợ hãi khó có thể miêu tả.
Xích Diễm cũng không để ý tới.
Ánh mắt lại rơi xuống bàn tay phải của mình, tiếp theo lặp lại một lần: "Ta nói lại một lần nữa, một ngón tay không linh hoạt, ta muốn một người bên cạnh ngươi..." Có chút ánh sáng tối đen chợt lóe lên bên trong đồng tử màu máu của Xích Diễm rồi biến mất, "...!một mạng."
Dược vương gia sắc mặt xám trắng nói không nên lời.
Mà Văn Nhân Quân không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào cũng không nói nên lời giống như vậy.
Tùng Dương, Long Thành, những địa phương này đều là y nói cho Xích Diễm, chính là Sâm lớn lên...!Văn Nhân Quân hơi hơi nhấp môi.
...!Việc Sâm lớn lên, y chưa từng nói qua, cũng chưa từng biết được.
Sau nửa canh giờ, Dược vương gia mang theo hòm thuốc, rũ vai đi ra.
Cùng lúc trước đi vào dường như già đi hơn 10 tuổi.
Văn Nhân Quân nhìn Dược vương gia đi xa, sau đó phân phó thị vệ bên cạnh an bài thật tốt cho đối phương, lúc này mới xoay người đi vào phòng Xích Diễm.
Xích Diễm đang dựa vào ghế bên cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.
Nghe thấy âm thanh Văn Nhân Quân tiến vào, hắn mở mắt ra liếc nhìn Văn Nhân Quân một cái, sau đó lại nhẹ nhàng dời tầm mắt, không nhắm mắt lại, cũng không nhìn Văn Nhân Quân nhiều hơn một chút.
Văn Nhân Quân ngồi xuống bên cạnh Xích Diễm.
Y đầu tiên là xem xét tay phải rũ xuống của đối phương, nhìn thấy đã được băng bó thuốc ổn thỏa mới thở dài một tiếng: "Ngươi nếu đã có biện pháp khống chế được đối phương, vậy cũng thôi, tội gì phải ép người đến mức đó?"
Xích Diễm trầm mặc một chút, sau đó hắn nói: "Là ai đang cùng ta nói chuyện?"
Văn Nhân Quân ngẩn ra.
Xích Diễm nhìn Văn Nhân Quân, trong ánh mắt cũng không chứa nhu tình...!thậm chí không mang theo ít nhiều nhu hòa: "Là Văn Nhân Quân, hay là Yến Trường Trì?"
Văn Nhân Quân cảm thấy trong miệng có một vị chua xót nhàn nhạt.
Y ngừng một lát mới nói: "Yến Trường Trì và Văn Nhân Quân là cùng một người."
"Ngươi biết chuyện giữa ta cùng Yến Trường Trì..." Xích Diễm ngữ khí nhàn nhạt, nếu như lắng nghe kĩ dường như còn có chút lạnh lẽo.
Văn Nhân Quân có chút mỏi mệt.
Y nhẹ giọng nói: "Không phải biết.
Đó là những việc chúng ta đã cùng nhau trải qua."
"Vậy sao." Xích Diễm một lát sau mới lên tiếng, sau đó, hắn nói, "Bao gồm cả sau đó, ngươi khuyên ta buông kiếm, lại nhìn ta bị người gi ết chết?"
Giờ phút này, thần sắc Văn Nhân Quân thật sự cứng lại.
"Phải."
Xích Diễm vẫn nhìn Văn Nhân Quân, ánh mắt sắc bén, cho nên cảm tình đạm bạc.
Văn Nhân Quân hít vào một hơi thật sâu, y áp xuống giọng nói run rẩy của mình: "Đúng vậy."
Ánh mắt sắc bén của Xích Diễm thoáng rút đi đôi chút, chỉ là đồng tử màu máu kia cũng không vì thế mà nhiều tình cảm hơn: "Như vậy, ta đã chết."
Văn Nhân Quân vẫn không nói gì, Xích Diễm lại tiếp tục nói: "Nếu như ta đã chết, như vậy, mặc kệ bằng cách nào mà ta có thể sống lại, cũng mặc kệ hiện tại là tình huống như thế nào, giữa ta và Yến Trường Trì..." ánh mắt Xích Diễm dừng trên mặt Văn Nhân Quân nhẹ nhàng dạo một vòng, sau đó hắn mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, cũng không cố ý khiến giọng nói lạnh băng nhưng như vậy lại càng khiến cho người ta cảm thấy vô tình: "...!đều đã kết thúc."
Trong phòng yên tĩnh giống như đã chết lặng.
Không biết qua bao lâu, Văn Nhân Quân cuối cùng cũng phá vỡ sự trầm mặc: "Mặc kệ thế nào, trước tiên cần chữa khỏi cho tay của ngươi đã."
Nói xong, Văn Nhân Quân đứng dậy cáo từ.
Xích Diễm cũng không quan tâm nhiều đến Văn Nhân Quân.
Hắn nghĩ đến lý do mình ở lại.
...!bởi vì còn một cánh tay phải cần chữa khỏi.
......!Đúng không?.