Tại khoa cấp cứu bệnh viện Đệ Nhị thành phố D, Chu Tử Duệ kinh hoàng ngồi trên ghế nhỏ, nhìn bác sĩ dán băng gạc cho Ninh Diệc Duy.
Người đàn ông tay hoa hung hãn là thật, nhưng gã quá say nên nhắm không chuẩn, phang chai lia lịa không trúng người, cuối cùng gã thở hổn hển, đập chai vào tường, gõ vỡ đáy, ném thẳng về phía Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy tránh không kịp, đầu choáng váng, phía sau tai bị cạnh chai cắt một đường.
Thật may, quán bar có bảo vệ. Lúc tên kia đi ra, bảo vệ để ý gã trông rất kì quái, tay còn cầm chai rỗng, thấy gã đánh nhau trong con hẻm nhỏ thì lập tức hô hoán gọi người, bắt gã lại, báo cảnh sát. Ninh Diệc Duy đã mất ý thức, Chu Tử Duệ sợ hãi tột độ, run lập cập gọi .
Một bảo vệ chạy lại đỡ Ninh Diệc Duy, sơ mi trắng chẳng mấy chốc nhuộm màu máu. Chu Tử Duệ cúp máy xong quay đầu nhìn, chân mềm nhũn suýt ngồi bệt xuống luôn.
Di động Ninh Diệc Duy rớt một bên, Chu Tử Duệ run rẩy nhặt lấy, phát hiện trên màn hình là mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lương Sùng.
Dù chưa từng gặp, Chu Tử Duệ vẫn biết Ninh Diệc Duy và Lương Sùng quan hệ rất tốt.
Bố mẹ Ninh Diệc Duy hợp tác với người ta mở một chuỗi siêu thị tươi sống, thường phải đi khắp nơi nhập hàng, vội đến biệt tăm biệt tích. Ninh Diệc Duy ngủ không quen phòng, chạy sang ở nhà Lương Sùng nhiều hơn cả nhà mình. Đôi khi Chu Tử Duệ nghe cách Ninh Diệc Duy nói chuyện còn cảm giác Lương Sùng và Ninh Diệc Duy chẳng khác chi người một nhà.
Tình huống hiện tại không thể không thông báo người thân, Chu Tử Duệ nhấn nút gọi lại, lắp bắp kể chuyện vừa rồi cho Lương Sùng.
Giọng Lương Sùng trầm thấp ổn định, có sức mạnh trấn an lòng người, Chu Tử Duệ nghe Lương Sùng nói vài câu, dần dần bình tĩnh.
Một lát sau, Chu Tử Duệ thấy Lương Sùng hình như bắt taxi, đang đọc địa chỉ quán bar cho tài xế thì nghe văng vẳng tiếng còi cứu thương.
Chu Tử Duệ báo Lương Sùng xe cứu thương đến rồi, Lương Sùng nói tốt, bảo Chu Tử Duệ đưa Ninh Diệc Duy tới bệnh viện, hắn sẽ nhanh chóng có mặt.
Trên xe, y tá dùng băng gạc cầm máu cho Ninh Diệc Duy. Cô ép mấy lần, phát hiện miệng vết thương tuy không lớn nhưng máu cứ cuồn cuộn chảy, không thể cầm được. Y tá đổi miếng băng khử trùng mới, lần nữa đè miệng vết thương, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Chu Tử Duệ: “Khả năng cầm máu của cậu ấy có vấn đề gì?”
Chu Tử Duệ sửng sốt hỏi lại: “Sao cơ?” Cậu ta quen Ninh Diệc Duy đã ba năm, chưa từng nghe Ninh Diệc Duy nói qua chuyện này.
“Không tốt lắm,” một giọng nói mỏng manh vang lên, y tá và Chu Tử Duệ cùng cúi đầu nhìn, Ninh Diệc Duy hai mắt vô thần nửa mở, môi tái nhợt run rẩy, “Máu khó đông do di truyền, không nghiêm trọng. Đè lâu thêm chút máu sẽ ngừng.”
Y tá nhìn miếng gạc thấm đỏ máu, do dự gật đầu, Ninh Diệc Duy nói tiếp: “Vì phòng ngừa lát nữa em lại ngất, em báo trước mọi người biết, em nhóm máu O, giống Einstein.”
“Tao cũng, cũng O,” Chu Tử Duệ nói, “John von Neumann và Gau, Gauß cũng nhóm O.”
John von Neumann là một nhà toán học – bác học người Mỹ gốc Hungary, Carl Friedrich Gauß là một nhà toán học và nhà khoa học người Đức, Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.
“Đã biết,” y tá đáp, bổ sung, “Mấy đứa đừng nói chuyện.”
Tới bệnh viện, tình huống xuất huyết của Ninh Diệc Duy có chuyển biến khả quan, bác sĩ cấp cứu giúp cậu cầm máu thêm chốc lát, rõ ràng vấn đề của cậu, liền bảo Ninh Diệc Duy đêm nay ở lại, truyền trước một túi máu.
Ninh Diệc Duy ghét nằm viện, nhưng vẫn yếu ớt nghe lời.
Bác sĩ cúi đầu viết đơn từ cho cậu, Ninh Diệc Duy cả người vô lực, lắc la lắc lư, suýt ngã nhào từ ghế xuống đất, vừa đỡ góc bàn ngẩng đầu đã thấy Lương Sùng đứng ngoài cửa.
Lương Sùng còn mặc quần áo lúc chiều. Có lẽ vì đi quá vội, cà vạt hắn hơi lệch, biểu tình không còn tao nhã thân thiện, nguỵ trang bề ngoài rơi rụng hết, giữa hai đầu mày là sát khí lạnh lẽo, mặt vô cảm nắm khung cửa, nhìn Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy thót tim, sửng sốt quay đầu hỏi Chu Tử Duệ: “Mày gọi ổng hả?”
Chu Tử Duệ cũng nhìn Lương Sùng, cậu cảm thấy quần áo tên Lương Sùng này sao quen mắt quá, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ đáp Ninh Diệc Duy: “Đúng vậy, vừa nãy tao nhấn gọi, gọi lại, quên bảo mày.”
Lương Sùng đi vào, gật đầu với Chu Tử Duệ: “Cảm ơn cậu đưa em ấy đến bệnh viện.”
Rồi đến trước mặt Ninh Diệc Duy, thấy rõ băng gạc sau tai cùng sắc mặt trắng bệch của cậu, Lương Sùng khựng một chút, sau đó cúi người nắm tay Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy nãy ăn gan báo mới dám cúp điện thoại Lương Sùng, hiện tại sợ bị mắng, muốn rút tay về. Nhưng Lương Sùng nắm rất chặt, Ninh Diệc Duy không thể phản kháng. Cậu bị Lương Sùng ở cự li gần không nói một lời nhìn chằm chằm, cảm thấy Lương Sùng hôm nay thật đáng sợ.
Lương Sùng ngày thường hay bắt nạt Ninh Diệc Duy, nhưng đều chỉ là đùa giỡn, cái mặt vô cảm không cười cợt này là lần đầu thấy.
Ninh Diệc Duy hơi hãi, quên béng luôn chuyện buổi chiều Lương Sùng phản bội cậu đưa đón Khổng Tổng còn xách cặp mở cửa xe, cậu rụt vai, cùng Lương Sùng lý lẽ, “Anh hôm nay không được mắng em, em bị thương rất nặng, không chịu nổi kích thích, đêm nay phải nhập viện.”
Thấy Lương Sùng thờ ơ, Ninh Diệc Duy tính giả bộ bất tỉnh, híp mắt hữu khí vô lực nói: “Bác sĩ, em đầu váng mắt hoa, còn buồn nôn, não em chấn động rồi.”
Lương Sùng túm cậu về: “Được rồi, đừng nói chuyện.”
“Dạ.” Ninh Diệc Duy ngoan ngoãn ngồi yên.
Lương Sùng rốt cuộc dời mắt, nhưng không buông tay Ninh Diệc Duy mà nắm càng thêm chặt, thẳng người lễ phép hỏi bác sĩ: “Xin hỏi Ninh Diệc Duy tại sao phải nhập viện?”
Bác sĩ đẩy mắt kính, nói: “Cậu ấy cần truyền máu, còn có khả năng chấn động não, cần ở lại quan sát thêm.”
Lương Sùng gật đầu, nói: “Có thể phiền ngài viết giúp đơn chuyển viện không, cậu ấy ngủ phòng bệnh thường không quen.”
Hắn nói tên một bệnh viện tư nhân: “Giờ tôi sẽ liên hệ bên đó.”
Ninh Diệc Duy không dám ý kiến gì, nhìn Lương Sùng gọi thư kí.
Một lúc sau trợ lý Lương Sùng tới. Bác sĩ nhận điện thoại từ viện trưởng bệnh viện, không dám chậm trễ viết đơn chuyển viện, giao cho Lương Sùng: “Các anh có thể đi rồi, tình trạng cậu ấy không cần đợi xe cứu thương.”
Lương Sùng nhận đơn, ném cho trợ lý đứng cạnh, nói với Chu Tử Duệ: “Thư kí tôi ở dưới lầu, để cô ấy đưa cậu về được không?”
Chu Tử Duệ vội gật đầu đáp ứng. Lương Sùng cúi xuống hỏi Ninh Diệc Duy: “Bế hay cõng?”
Ninh Diệc Duy không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Lương Sùng, chạm trúng miệng vết thương, đau đến nhíu mày.
Lương Sùng thấy cậu không thoải mái, khựng vài giây rồi quỳ một gối xuống, nhìn thẳng Ninh Diệc Duy, hỏi lại: “Muốn bế hay là cõng?”
Lần này Ninh Diệc Duy nghe rõ, nghĩ ngợi đáp: “Cõng đi.”
Lương Sùng nghe vậy, xoay lưng sang cho Ninh Diệc Duy ôm cổ, vững vàng cõng cậu lên. Ninh Diệc Duy tựa vào Lương Sùng, mặt dán vai hắn, theo từng nhịp xóc nảy trên đường mà dần mất ý thức, chậm rãi thiếp đi.
Chu Tử Duệ theo đằng sau. Lúc xuống lầu, cậu nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa mới chợt nhớ, thì ra người chiều nay đến đón Khổng Tổng chính là Lương Sùng.
HẾT CHƯƠNG .