Nhập Vai - Chu Nguyên

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xem thì phải xem, nhưng không phải là xem thứ đồ trong máy tính của Diêu Phi. Thương Duệ về phòng lấy máy, trong máy tính của anh có vài bộ phim tình cảm duy mỹ đáng để tham khảo hơn.

Lúc Thương Duệ đưa máy tính tới, Diêu Phi đã cầm trong tay giấy bút để ghi chép.

Rèm cửa chưa được kéo ra, trong phòng không có điện. Kéo rèm ra thì Diêu Phi không thấy rõ giấy ghi nữa. Thương Duệ quay đầu nhìn chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Diêu Phi. Diêu Phi xem phim là thật sự xem phim, không có một chút ái muội nào, cô hoàn toàn không mang theo ý nghĩ khác.

Kỳ thật làm diễn viên xem phim cũng rất bình thường, diễn viên muốn diễn một số thứ mà mình chưa từng có trải nghiệm, thì chỉ có thể thông qua phim ảnh để quan sát các chi tiết và trau dồi diễn xuất của bản thân, sau đó kéo người xem nhập diễn.

Diêu Phi vừa xem phim vừa cùng Thương Duệ thảo luận xem cảnh này nên diễn như thế nào, làm thế nào để nắm bắt tình cảm của nhân vật một cách chuẩn xác nhất. Cô rủ Thương Duệ xem phim là bởi vì khi bọn họ đối diễn cần phải trao đổi ý kiến. Mặt khác hai người muốn tập thích ứng với loại tình huống này trước, để đến lúc đóng phim tránh phải xấu hổ.

Xem được năm phút, Thương Duệ mặt không biểu cảm đứng dậy đi về phòng tắm rửa, sau đó không hề quay lại.

Diêu Phi xem xong hai bộ phim, nói thật, phim diễn chẳng ra làm sao, phương hướng duy mỹ cũng không phải thật sự duy mỹ, chỉ là không đến mức khiến cô ghê tởm, cả quá trình xem trong đầu cô đều tự động thay đổi thành hình ảnh lúc bọn họ ở trên núi.

Thương Duệ ngồi dựa vào trên xe, ôm đàn Ukulele, dưới ánh nắng trải dài cất tiếng hát vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Sạch sẽ tinh khiết, không nhiễm bụi trần.

Quả nhiên, như vậy dễ tiếp thu hơn nhiều.

Chỉ là nam chính trong phim không vừa mắt cô, dáng người so với Thương Duệ thật sự kém xa.

____________________

Cơn bão cuồng phong quét qua đảo nhỏ, trên đảo trải qua ba ngày gió lớn, đến ngày thứ năm mới khôi phục lại quang cảnh nắng ấm. Cần phải dọn dẹp hiện trường, một lần nữa dựng lại chỗ quay phim. Tiến độ quay hiện tại đã tiến vào trung tuần tháng , giữa đó bởi vì đạo diễn và Hạ Dương phát sinh xung đột, Hạ Dương liền rời tổ phim trước. Sau đó xuất diễn phải sửa lại một ít, thời gian quay lại phải kéo dài hơn.

Cốt truyện đang quay tới thời kỳ Thịnh Thời và Hạ Dao yêu đương cuồng nhiệt, gắn bó như keo sơn. Theo tuyến tình cảm trong phim, hai người hận không thể một ngày giờ dính ở bên nhau, số lần Diêu Phi cùng Thương Duệ hôn môi đã nhiều như ăn cơm uống nước.

Ngày tháng , cuối cùng cũng quay tới cảnh giường chiếu.

Hai diễn viên chính tới buổi sáng mới cầm được kịch bản chi tiết trên tay, hiện trường đã được lọc bớt người, chỉ còn lại đạo diễn, phụ trách âm thanh, ánh sáng và một vài người có vai trò chủ chốt khác, cộng lại cũng chỉ có mười mấy người.

Diêu Phi mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu nam, tóc dài ướt đẫm, bên trong chỉ quấn một kiện khăn tắm. Khoảnh khắc cô bước ra, ánh mắt Thương Duệ liền trầm xuống, ngay sau đó lông mày của anh nhíu chặt. Kỳ thật bên trong cô có mặc quần bảo hộ chỉ là bị áo sơ mi quá dài che mất, đôi chân trần mảnh mai lộ ra bên ngoài. Chân của cô vô cùng đẹp, thẳng tắp thon dài, trắng nõn.

“Cảnh quay bắt đầu từ phòng tắm, sau đó là thân mật hôn sâu, Thịnh Thời ôm ngang Hạ Dao lên rồi đi về hướng phòng ngủ. Nào, hai người lại đây ôm một chút đi, thử xem cảm giác thế nào. ”

Thương Duệ đi lên phía trên hai bước, ngăn trở ánh nhìn của những người khác, rũ mắt, nhíu mày không vui nói: “Tư thế này quá lộ liễu.”

“Không quay cô ấy, chỉ quay phía sau cậu thôi.” Đạo diễn nói:“Máy quay phim sẽ không hướng xuống phía dưới, thử một chút đi.”

Tố chất tâm lý của Diêu Phi còn được xem là tốt, tu dưỡng nghề nghiệp cơ bản của một diễn viên có thể khiến cô nhanh chóng coi mọi người xung quanh thành không khí, trước mặt cô chỉ có Thương Duệ. Cô đã cùng Thương Duệ xem qua thể loại phim này, sự ngại ngùng ban đầu đã giảm bớt, đây cũng là nguyên nhân cô rủ Thương Duệ xem phim. Bằng không cứ trực tiếp lao vào đóng cảnh này, khắc phục không được nội tâm xấu hổ thì căn bản không thể làm được gì.

Có một vài sự việc, một khi đã chạm đến điểm mấu chốt thì những cái khác đều dễ dàng chấp nhận hơn. Đây cũng là một phần nguyên nhân vì sao nhiều đạo diễn muốn để diễn viên ngay sau khi tiến tổ trực tiếp quay cảnh thân mật, quay xong thì sau đó có làm cái gì cũng không sinh ra chướng ngại tâm lý.

Đây là lần đầu tiên Thương Duệ ôm một người con gái trong lòng, lại còn là ôm theo kiểu công chúa, anh cố gắng thả lỏng bản thân, chuyển chủ đề: “Em nặng bao nhiêu?”

“Trước khi tiến tổ quay phim là kg.” Diêu Phi đã xây dựng tâm lý cho bản thân từ trước rất tốt nhưng khi tới gần Thương Duệ, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Anh mặc quần tây áo sơ mi, không đeo kính nhưng đôi mắt của anh rất đen, dường như đã nhập vai, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Diêu Phí muốn mím môi, nhưng lại sợ làm nhòe lớp son trang điểm: “Gần đây không tăng cân.”

Phim trường không có điều hòa, bầu không khí khô nóng gần như có thể châm lửa, khi bọn họ tới gần nhau, da thịt tựa hồ đã bị nung chảy, áp sát dính chặt không thể tách rời.

“Tay của tôi có thể sẽ hướng lên trên một chút, đè lại vạt áo sơ mi.” Thương Duệ nhìn chăm chú vào Diêu Phi, thanh âm trầm thấp: “Để tránh bị lộ, sẽ đụng tới đùi của em một chút.”

“Tôi biết.” Yết hầu Diêu Phi khẽ động:“Anh cứ làm đi.”

“ Căng thẳng sao?” Thương Duệ làm như không có việc gì từ túi quần lấy ra một viên kẹo, cùng nhãn hiệu và hương vị với loại kẹo khi lần đầu họ diễn cảnh hôn, anh xé vỏ, đưa kẹo đến bên môi Diêu Phi. Trong phòng tắm từng luồng nhiệt nóng cứ vậy mà bốc lên, hơi nước mỏng manh đọng lại trên lông mi dài đen nhánh của anh: “Đừng căng thẳng.”

Nếu tay của anh đừng có mà run như vậy, có lẽ cô đã tin là anh đang an ủi cô mà không phải là đang an ủi chính mình.

Diêu Phi ngậm lấy viên kẹo trên tay anh, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Đây là lần đầu tiên của anh à?”

“Sao có thể, tôi đây kinh nghiệm phong phú lắm.” Thương Duệ chột dạ dời mắt đi chỗ khác, đem giấy gói kẹo đưa cho trợ lý bên cạnh, hếch cằm kiêu ngạo, mười phần tự tin: “Thân kinh bách chiến.”

“Cậu và cái tay đang run kia có vẻ rất giống như thân kinh bách chiến nhỉ?” Đạo diễn không chút lưu tình nào lên tiếng bóc phốt, nhìn anh sau đó nguýt dài một cái: “Cậu cũng nên ăn kẹo để điều chỉnh cảm xúc đi, đến lúc quay thì nhả ra. Cậu quá căng thẳng rồi, nếu không được thì hút một điếu.”

Thương Duệ ở phim trường rất ít hút thuốc trước khi diễn cảnh hôn, hút thuốc sẽ có mùi, anh sợ Diêu Phi sẽ không thích. Không phải diễn cảnh gì quá đặc biệt, anh sẽ không hút thuốc khi diễn với Diêu Phi.

Những người trong đoàn làm phim cơ bản đều hiểu rõ được suy nghĩ này của anh.

“Tôi căng thẳng thay cho Diêu Phi.” Thương Duệ kiên quyết không thừa nhận mình rất khẩn trương, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng sương, chỉ là tốc độ chớp mắt của anh có hơi nhanh, môi căng thẳng mím lại thành một đường.

“Trước thử ôm một chút đi. Tiểu thiếu gia, chốc nữa đừng có mà ôm không đứng dậy nổi đấy.” Tư Dĩ Hàn rất vô tình bóc phốt anh, thuận tiện phân tán sự chú ý của Thương Duệ, ai đó rõ ràng rất khẩn trương.

“ Mấy người ra ngoài hết đi.” Thương Duệ nhìn chung quanh bốn phía, nói: “Người phụ trách ánh sáng cũng đi ra luôn đi.”

Mọi người nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn gật đầu ý bảo: “Đều ra ngoài hết đi, cho bọn họ chút thời gian nhập vai.”

Phòng tắm nhỏ phút chốc trống không, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt của cô rất đẹp, trong sáng sạch sẽ, cô đang tận lực nhập vai. Trong mắt là nồng đậm yêu thương cùng quyến luyến. Hơi nước bốc lên trong phòng tắm hòa vào dòng cảm xúc cuồn cuộn chảy siết điên cuồng, khiến cho cả hai đều hô hấp khó khăn nhưng không thể nào tìm ra được lối thoát.

Thương Duệ bỗng bế ngang Diêu Phi lên, cô đặt tay lên vai anh, cắn cắn viên kẹo trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh.

Thương Duệ nghĩ đến lần đầu tiên hai người đối diễn, cô ngồi ở ghế dựa hỏi Thương Duệ: “Ánh mắt của bạn gái là như thế nào? Có phải là giống như vậy không?” Lúc đó ánh mắt cô nhìn anh còn chưa đủ yêu thương sâu sắc. Nhưng hiện tại, khi cô ngước nhìn anh, tình cảm chất chứa trong con ngươi xinh đẹp đó đủ để khiến Thương Duệ phát cuồng.

Trong veo mà mị hoặc, ngập tràn khao khát.

Diêu Phi rất nhẹ, thân thể mềm mại tựa như kẹo bông ngọt ngào, xúc cảm trên da cô tốt vô cùng.

Thương Duệ chống lại cái nhìn của mọi người, ngón tay thon dài đè lại vạt áo sơ mi của Diêu Phi, đầu ngón tay chạm vào da thịt mịn màng của cô, mềm mại giống như loại tơ lựa tốt nhất.

“Đi tới vị trí đã được chỉ định, ôm cô ấy ra ngoài, đặt cô ấy lên giường.” Đạo diễn bắt đầu chỉ huy.

Ở nơi mà tất cả mọi người đều không nhìn thấy, Thương Duệ cúi đầu tới gần môi Diêu Phi, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Đừng nhả kẹo ra, tôi muốn ăn.”

Môi hai người dán vào nhau, tựa như có một luồng điện xoẹt qua, Diêu Phi nỗ lực khiến cho đầu óc mình tỉnh táo, nhớ kỹ vị trí mà đạo diễn nói phải đi, vươn tay ôm lấy cổ Thương Duệ. Tới gần anh, hôn lên cổ anh, giọng cô rất nhẹ tựa như sắp bị hòa tan bởi bầu không khí nóng rực này.

“Tốt.”

Đến khi quay chính thức, bọn họ bị NG hai lần, một lần là ở phòng tắm, Thương Duệ không cẩn thận đưa tay lên quá cao, chạm vào nơi không nên chạm, anh lập tức dừng lại động tác, sau đó thì mắc kẹt luôn. Đạo diễn hô ngừng.

Lần thứ hai là đã ở trên giường, lần này lại là Diêu Phi xảy ra vấn đề.

Thương Duệ đã c ởi quần áo, để lộ thân trên, anh đưa lưng về phía ống kính, đối mặt với Diêu Phi. Chăn mỏng che ở bên hông, phần lưng trần phía sau hiện ra khe rãnh sâu, cơ bắp phập phồng gợi cảm.

Diêu Phi rũ mắt nhìn xuống, lưng quần lỏng lẻo treo ở bên hông Thương Duệ, dáng người của anh là cực phẩm không thể phủ nhận. Cơ bụng mạnh mẽ, eo sườn rắn rỏi cùng khe rãnh kéo dài rồi biến mất sau cạp quần. Chân anh thon dài, thẳng tắp, nửa quỳ ở trên giường, khiến cho quần bị kéo căng.

Diêu Phi nhìn thấy được anh có phản ứng, ngây người mất một lúc.

Thế là lại NG.

“Có chuyện gì vậy?” Đạo diễn vừa muốn tiến lên.

“Đợi chút.” Đại não của Diêu Phi trống rỗng, cô theo bản năng kéo áo của mình che cho Thương Duệ, nói: “Đợi một chút, thật xin lỗi.”

Cô vốn cho rằng xem phim cùng nhau đã là giới hạn của cả hai rồi.

Thương Duệ cúi người dán lên lỗ tai của Diêu Phi, nói với âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy:“Tôi cứng rồi.”

Diêu Phi nghe thấy tiếng dây đàn kéo căng trong đầu mình đứt phựt, ong lên một tiếng.

“Em nhìn thấy chưa?” Ngón tay anh quét qua cái trán trắng nõn của Diêu Phi, cảm nhận được thân thể của cô cứng đờ: “Phản ứng snh lý, tôi cũng hết cách, bình tĩnh chút đi. Nào, cứ làm bộ như không nhìn thấy. Chúng ta cố gắng một lần là qua, tôi cũng không thích trong tình cảnh này bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm.”

Anh không biết là đang trấn an Diêu Phi hay đang an ủi chính mình, anh dán lên cổ Diêu Phi, hôn một cái, lại hôn vành tai của Diêu Phi: “Tiểu Diêu Phi.”

Hơi thở nóng rực làm bỏng da thịt của Diêu Phi.

Diêu Phi cắn răng nhai kẹo cứng, chậm rãi hít sâu, điều chỉnh nhịp tim, nhưng vô ích.

Cô nghiêng đầu đi, muốn cự tuyệt việc bị Thương Diệu kề sát tai. Nụ hôn của Thương Duệ lại lần nữa rơi xuống trên cổ Diêu Phi, cô chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên hôn lại.

Con ngươi trong mắt Thương Duệ đen như bị vẩy mực, trở nên thâm thúy, anh đưa mắt ra hiệu: “Đạo diễn, chúng tôi có thể tiếp tục.”

Diêu Phi không còn nhớ đến ánh nắng trên đỉnh núi hay người đàn ông ngồi chơi đàn Ukulele nữa, cô nhìn Thương Duệ trước mặt, người cô đang ôm là Thương Duệ. Bọn họ đã hôn môi, còn cùng nhau làm những chuyện rất thân mật.

Tim đập rất lạ.

Quay xong đoạn này là sẽ thúc cảnh giường chiếu. Diêu Phi cố gắng tận hưởng cảm xúc và tự học được cách khiến cho chính mình thả lỏng, cô cố gắng dung nhập những lý giải của bản thân trước đó khi xem phim vào cảm xúc thực tại, càng nhiều càng tốt. Có cảm xúc đối với Thương Duệ, có cả cảm xúc đối với nhân vật, cô ôm lấy Thương Duệ, cắn nhẹ lên cổ anh: “Thương Duệ.”

Cô không gọi Thịnh Thời, mà là Thương Duệ.

Thương Duệ giương mắt, trong đôi con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch là sóng ngầm cuộn trào:“ Ừ, tôi đây.” Thiết bị thu âm không bật, đạo diễn không kêu ngừng, nên hai người cũng không có dừng lại .

Lúc hôn, kẹo trong miệng Diêu Phi đã bị Thương Duệ câu đi mất.

Mãi cho đến lúc kết thúc, Diêu Phi cũng không ăn được viên kẹo kia. Đạo diễn hô CUT, Thương Duệ kéo chăn lên cho Diêu Phi, quay đầu nói với trợ lý: “Lấy quần áo lại đây, những người nên ra ngoài đều ra ngoài hết đi.”

Nhiệt độ phòng hơn bốn mươi độ cực nóng, Diêu Phi bị quấn ở trong chăn sắp hít thở không thông, chân cô dán lên chân của Thương Duệ, mồ hôi nóng hổi hòa cùng với vị ngọt của kẹo trái cây. Bầu không khí lung tung rối loạn, ngay sau đó Thương Duệ dịch chân ra, anh quay đầu nhìn Diêu Phi, nhấp khóe môi, xoa xoa mái tóc dài của cô, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một loại cảm xúc khác biệt: “Diêu Phi.”

“ Anh Duệ, quần áo đây.” Trợ lý đưa quần áo của anh tới, Thương Duệ đem quần áo nhét vào trong chăn, nhìn chằm chằm Diêu Phi: “Mặc vào đi, kết thúc rồi.”

Anh nhanh chóng rút chân đi xuống giường, cầm một bên khăn tắm quấn lên eo, làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng tiện thể che khuất luôn nơi nào đó, nhìn Lưu Man nói: “Cô đúng là chậm thật đấy. Cầm quần áo đợi ngay bên ngoài mà chạy chậm như vậy.”

Lưu Man: “……” Nào có ai nhanh bằng anh, cô còn chưa kịp phản ứng, trợ lý của Thương Duệ đã chạy như bay vào. Người không biết còn tưởng anh ta được tuyển dụng từ đội tuyển điền kinh cấp quốc gia ấy chứ.

Đây là lần đầu tiên Thương Duệ đóng cảnh giường chiếu.

Thương Duệ rất chán ghét việc để lộ cơ thể của mình trước mặt nhiều người. Trước đây Thái Vĩ vì muốn dụ dỗ anh chụp một bộ ảnh tạp chí để lộ nửa thân trên mà phải thiếu nước quỳ xuống, dập đầu gọi ba, hao hết tâm tư sầu tới bạc cả tóc. Hiện giờ ở trước mặt mọi người diễn cảnh giường chiếu, Thái Vĩ sợ vị thiếu gia này nổi cáu giữa chừng đập nồi không chịu diễn nữa, nên ngay từ đầu anh ta đã phải đứng canh ở cửa.

Quần áo của Thương Duệ đã đưa cho Diêu Phi, anh cứ mặc như vậy đi tới.

Thái Vĩ vội vàng dâng lên một bộ quần áo mới, nói: “Cậu mặc đồ vào trước đi, có muốn uống nước không?”

“Đợi chút.” Thương Duệ khàn giọng nói, không nhận quần áo cũng không nhận nước. Anh đứng ở cửa đợi trong chốc lát, nghĩ chắc Diêu Phi hẳn là đã mặc xong quần áo mới bước chân dài đi ra ngoài:“Kết thúc rồi phải không?”

“ Cảnh này diễn rất tốt.” Đạo diễn khó có được một lần khen ngợi anh, nói:“Rất trọn vẹn, đong đầy cảm xúc.”

“Đừng để người khác chụp loạn.” Thương Duệ hai mắt thâm thúy, cằm hất lên, hướng phía trong ra hiệu: “ Khúc nào bị lộ quá mức thì mau chóng xóa đi.”

“Người tiến vào phim trường đều đã được khám xét, kiểm tra mấy lần rồi, không có cảnh nào quá lộ hết.” Đạo diễn vẫy vẫy tay, bảo Thái Vĩ mang anh ra ngoài: “ Sếp Thái, anh đưa cậu ta ra ngoài hút điếu thuốc bình tĩnh lại trước đi.”

Thương Duệ xùy một tiếng, liếc mắt nhìn thấy Diêu Phi đang bước ra ngoài nên anh cũng ra ngoài luôn. Tóc của anh đã ướt đẫm, thanh âm ám ách, một câu dư thừa cũng đều không muốn nói.

Bước ra khỏi trường quay anh trực tiếp vào thẳng trong xe, ở đây không có chỗ nghỉ, điều kiện vật chất rất hạn chế và đơn sơ. Trong xe oi bức hệt như một cái lồ ng hấp, anh ngả người tựa vào ghế, châm một điếu thuốc.

Thương Duệ vừa sinh ra một ý nghĩ vô cùng điên cuồng, anh muốn làm chuyện thân mật nhất với Diêu Phi.

Đó không phải là cảm xúc do kịch bản, mà là cảm xúc chân thật nhất của anh. Nó tới một cách dữ dội và đột ngột, nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Khí thế che trời lấp đất ấy như muốn cắn nuốt hết tất cả lý trí và linh hồn của anh.

Hít một hơi khói thuốc thật sâu, Thái Vĩ bên kia đã đem áo sơ mi tới cho anh, nói: “Phần trưởng thành đã quay xong rồi, phần thanh xuân sẽ dễ quay hơn nhiều. Chỉ có một cảnh hôn, không có cảnh giường chiếu, không cần phải lộ thân nữa.”

Thương Duệ liếc mắt nhìn Thái Vĩ một cái:“Đây là chuyện tốt sao? Nhìn anh có vẻ rất vui nhỉ?”

“Đây không phải chuyện tốt sao?” Thái Vĩ sửng sốt nói: “Cậu không phải ghét nhất chuyện để lộ da thịt sao? Rốt cuộc cũng quay xong rồi. Hai tháng qua diễn xuất của cậu không phải tốt bình thường đâu. Anh Duệ, giờ cậu có thể dần chuyển hình tượng sang phái thực lực rồi, đương nhiên tôi rất vui mừng, là vui mừng thay cho cậu đấy.”

“Xuống xe.” Thương Duệ gạt đám khói đi rồi lại hít một hơi: “Tôi muốn ở một mình một lát.”

“Có cần người ở lại giúp cậu trông xe không?” Thái Vĩ nhìn xung quanh trái phải: “Động tĩnh đừng quá lớn, dù rằng chỗ này đều là người một nhà ——”

“Tôi chỉ muốn yên lặng hút thuốc thôi.” Thương Duệ nhíu mày.

Thái Vĩ xoay người xuống xe, mười phần săn sóc mà đóng lại hết tất cả cửa sổ và cửa xe, lại giấu đầu lòi đuôi mà dán ở bên ngoài cửa xe một lớp phim cách nhiệt chống nhìn trộm.

Thương Duệ: “……” Bệnh thần kinh.

Thương Duệ lẳng lặng cắn điếu thuốc, nới lỏng khăn tắm ra, giơ tay chậm rì rì mặc áo sơ mi vào. Anh rũ mắt nhìn quần, phản ứng snh lý thức tỉnh thật không đúng lúc.

Nhớ lại phản ứng khi ấy của Diêu Phi.

Anh từ từ thở ra một làn khói trắng, thay đổi tư thế, hít thở sâu điều chỉnh lại tâm trạng đang kích động, chờ cảm xúc từ từ lắng xuống. Chậm rãi cài lại nút áo sơ mi cuối cùng, phần trưởng thành giữa hai nhân vật chính đã quay xong, hai tháng trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức khiến anh hốt hoảng.

Khi tàn thuốc rơi xuống làm bỏng rát mu bàn tay, anh mới định thần lại, cầm lấy bỏ vào gạt tàn.

Phần diễn thanh xuân có thể thêm cảnh giường chiếu không? Nếu thêm thì bộ phim này có thể thông qua kiểm duyệt để lên sóng hay không?

Tác giả có lời muốn nói: Duệ bảo bảo, trước tiên xòe bao lì xì ra đi đã:)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio