Chỉ hơn mười trượng, dù tốc độ có chậm mấy thì chớp mắt đã đến nơi.
Ước chừng không lâu lắm, con tằm múp míp bò đến nơi tản ra mùi thơm ngọt, ngóc cái đầu tròn ngoe nguẩy một lúc lâu rồi nó uốn mình bò tới vạt áo ở trên mặt đất.
Tục ngữ nói – nơi độc trùng hiện, nội trăm bước tất có giải dược.
Lời này đối với phần lớn độc vật thế gian đều là chí lý, thế nhưng lại không bao hàm với một ít thiên tài địa bảo.
Ví dụ như Âm Phệ Thiền Nhiêm bà sử dụng luyện cổ: sinh ở Thiên Khanh Miêu Cương, tập một thân chí âm chí độc thiên hạ, thân như Thu Thiền, cánh như lưỡi thép, luyện thành cổ còn có thể mê hoặc điều khiển người khác, phóng mắt khắp Thập Vạn Đại Sơn, e chẳng tìm được thứ có thể khắc nó.
Nhưng mà vạn vật tương sinh tương khắc. Âm Phệ Thiền ở Miêu Cương không có thiên địch, trong núi Cực Lạc cách xa vạn dặm lại khéo có một bửu bối tương khắc: sinh ở núi lửa điên đỉnh, lớn lên ở Phù Tang dương toại, trước hóa điệp sau thành tằm. Danh gọi Dương Ngọc.
dụng cụ lấy lửa từ ánh sáng mặt trời thời xưa.
Dương Ngọc tằm thích nhất cắn nuốt chí âm độc vật, không cần giao hợp sinh sản, chỉ dựa vào ăn độc tự thể sinh tân, quả thực là kỳ dị.
Nếu khiến thiên địch như thế sinh cùng nơi, sợ là sẽ tiệt chủng lẫn nhau, nhưng hai con cách nhau thiên sơn vạn thủy, ai cũng không nghĩ đến chúng nó có thể gặp nhau.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, con Dương Ngọc tằm này lúc ấu niên liền bị mang khỏi Cực Lạc sơn, sau đó tự dưng bay tới Thái Hành Sơn, tìm được một gốc độc thảo mục nát, mới miễn miễn cưỡng cưỡng hóa thân thành tằm.
Chỉ là tằm con vừa sanh, còn đói lả, độc vật bên trong hạp cốc không nhiều lắm rồi bị bắt ngủ say rất lâu, nay đột nhiên bị độc hương dụ tỉnh, sao chịu buông tha mỹ vị đưa đến tận miệng cho được?
Bên này tằm ra sức bò, bên kia Âm Phệ cổ cũng có phản ứng. Dù sao cũng là dị chủng có chút nhanh nhạy, Dương tằm ngửi được nó, sao nó không nhận ra tung tích thiên địch?
Nhưng Âm Phệ cổ đã sớm bị Nhiêm bà luyện hóa, dù có một đôi cánh ve nhanh như chớp cũng không thể nào thoát khỏi người Thẩm Nhạn được. Thêm cổ chủ đã chết, chính là thời khắc nó suy yếu vô cùng, sao có thể đánh thắng được địch thủ như thế. Con cổ này lập tức nôn nóng, đột nhiên ở trong tâm mạch lãng tử nhảy lên, chìm vào phế tạng.
Không thể bỏ chạy, đấu không nổi thì chỉ có một con đường – giả chết.
Cách Âm Phệ cổ không tệ, Dương Ngọc tằm là dựa vào khứu giác linh mẫn trời sinh, nếu con cổ ẩn thân, nó có mở mắt mù muốn tìm cũng mệt rất nhiều.
Thế nhưng cú nhảy của nó lại khiến thân hình hai người đang hành công đồng thời rung mạnh, chỉ nghe phốc một tiếng, Nghiêm Mạc phun ra máu tươi, Thẩm Nhạn thì hoàn toàn ngồi không vững, ngửa người ngã xuống.
Vận dụng chân khí chữa thương vốn là cách làm khá nguy hiểm, chẳng những khí tức hai người phải tương thông, còn phải ngăn chặn ngoại vật quấy nhiễu.
Nhưng dù kẻ địch đột nhiên đến đây cũng không tạo thành thảm kịch như vậy. Cổ trùng nấp trong tâm mạch đột nhiên rụt lại, liền giống như ngàn cân đại chuỳ vung tới khoảng không, nếu không muốn làm bị thương người vô tội, chỉ có triệt lực thân thụ.
Lần này Chân Nguyên nghịch chuyển, ngay cả Nghiêm Mạc cũng bị tẩu hỏa nhập ma, một búng máu tươi nào còn có thể nén được, phun mạnh ra.
Máu phun ào, y mở mắt cũng nhanh, thoát cái mở ra đôi mắt tràn đầy lệ khí, nhìn người phía trước. Vừa nhìn thôi, đã khiến người ta ứa ra mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy một vết cháy thật dài ở dưới đất, như là bị than lửa thiêu vậy, một con sâu màu trắng đang lăn lộn trong vũng máu y phun ra, trong miệng xì xì kêu to, máu tươi bên cạnh bốc hơi, soi con sâu tuyết trắng như biến thành hồng nhàn nhạt.
Không chỉ vậy, con sâu này lại cách đầu gối Thẩm Nhạn không đến ba tấc, lãng tử giờ đang uể oải ở dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, thân thể hơi run rẩy, hiển nhiên là ý thức không rõ. Vạn nhất con tằm này không cẩn thận chạm vào hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lòng vừa nghĩ, một đoạn nhánh cây đã nắm trong tay. Nghiêm Mạc cố nén đau tức ngực, nhẹ nhàng khều đem con tuyết tằm sắp trèo lên đầu gối Thẩm Nhạn móc ở giữa không trung.
Tự dưng mất mỹ vị, lại bị máu nóng tưới đầy người, tằm đã là giận dữ. Giờ còn bị khơi càng khiến nó cả người đều phồng một vòng, thoạt nhìn chừng hai ngón tay, vẫy đuôi một cái, xông tới Nghiêm Mạc.
Giữa thiên địa này hiếm thứ có thể khắc chế Dương Ngọc tằm, bởi vậy đối mặt Nghiêm Mạc, nó chẳng những không tránh né, ngược lại có chút khí phách chọn người mà cắn.
Con tằm tức giận, Nghiêm Mạc cũng không lơi lỏng, nhánh cây y cầm trong tay giây lát bỗng khô héo, không cần thử cũng biết thứ này độc vô cùng.
Thuở nhỏ ngấm nhiễm độc vật, Nghiêm Mạc đối với đạo lý vật tính tương khắc cũng biết rất sâu, đương nhiên đoán được con sâu này chắc là có liên quan đến cổ trùng sinh biến trong cơ thể Thẩm Nhạn, càng không thể đơn giản lấy tính mạng nó.
Thân hình chợt lóe, Vô Ảnh đã cầm trong tay, Nghiêm Mạc lật cổ tay, lần thứ hai chặn lại tuyết tằm.
Từ nhánh cây đổi thành bảo kiếm, thứ ngăn trở mạnh gấp trăm lần, nhưng tằm con chạm vào thân kiếm lại không chút tổn thương, ngược lại thoắt bật người, rơi xuống mặt đất, lại uốn mình công kích, một bộ không chết thì không chịu ngừng.
Bên cạnh, Thẩm Nhạn còn hôn mê dưới đất, khí huyết trong cơ thể mình cũng cuồn cuộn vô cùng, lúc này thật đúng là không phải thời điểm triền đấu, Nghiêm Mạc lui hai bước, đột nhiên khom người dùng mũi kiếm hất, con sâu liền bay về phía bãi đá cách đó không xa.
Tảng đá lớn này không tính bằng phẳng, bị mưa trên nhai mài ra mấy vết sâu hơi nông, tằm con rơi khéo, rớt vào một trong số đó, bỗng bị Vô Ảnh chặn lại.
Vô Ảnh không phải kiếm bản to, thế nhưng bề rộng hai ngón tay vẫn phải có, chỉ chớp mắt, tằm con đã bị lưỡi kiếm trong suốt chặn trong khe hở.
Vô Ảnh kiếm vốn là thiên ngoại vẫn thạch luyện nên, không hề bị viêm độc trong người Dương Ngọc tằm quấy nhiễu, tằm ở trong ao đá lăn mấy vòng, phát hiện xông không thoát nhà giam, không thể không căm giận ngừng lại.
Nghiêm Mạc thuận tay dùng một tảng đá khác đè lên Vô Ảnh, xoay người bước nhanh tới Thẩm Nhạn, vươn tay thăm tâm mạch hắn.
Khác với mạch vừa rồi, lúc này cổ trùng trong cơ thể Thẩm Nhạn đã chìm vào phế phủ, không còn làm loạn. Nay tâm mạch lãng tử tuy nhược, lại đã chậm rãi khôi phục bình thường.
Cổ trùng muốn phong bế tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ không phí tâm ăn mòn kinh mạch kí chủ nữa. Không có mối họa trong cơ thể, cổ độc và huyết độc trong người Thẩm Nhạn lại có xu hướng cân bằng còn một đường sinh cơ. Tuy đoán không ra vì sao lại thế này, thế nhưng Nghiêm Mạc biết rõ, cái mạng này xem như đã tạm thời giữ được.
Trong lòng không còn ưu lo, y lảo đảo ngã xuống đất.
Thẩm Nhạn lần nữa tỉnh lại thì sắc trời còn chưa sáng. Dưới thân vẫn là cỏ xanh và bùn đất mềm mại, trừ mùi máu tươi nhàn nhạt, không có dị tượng khác.
Thoải mái thích ý Mẫu cổ mang đến sớm đã biến mất không thấy, chỉ còn lại đau nhức khắc cốt minh tâm. Nhưng lãng tử không ghét đau đớn như vậy, nó khiến hắn có thể thấy mình còn sống ở nhân gian.
Đầu hơi nghiêng một chút, một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ ánh vào mi mắt. Nghiêm Mạc lúc này đang khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, giữa hai người cách có thể còn chưa tới một thước, cho nên không cần nhìn cẩn thận, liền có thể nhận ra vết máu nhạt chưa kịp lau đi ở khóe môi người nọ.
Nhưng mà nhìn nửa ngày, không biết là ánh mắt bị độc xảy ra vấn đề, hay là đối phương thật sự quá mức im lặng, Thẩm Nhạn lại đột nhiên cảm giác ngồi ở bên cạnh không phải người thật, ngay cả hô hấp đều nhẹ không thể thấy, cứ như xa cách hắn giữa thiên địa.
Ánh mắt không khỏi dời lên, hắn nhìn phía sau Nghiêm Mạc thì thấy vách núi dốc đứng tựa hồ vô tận, che trời ở đỉnh đầu hai người. Sắc trời ảm đạm, là vì thái dương chưa dâng lên, hay là mặt trời chói chang bị dãy núi này che mất ánh sáng.
Trong lòng Thẩm Nhạn đột nhiên dâng lên chút hoang mang, một chút sợ hãi, bọn họ rốt cuộc làm sao sống sót khi rơi xuống thâm uyên trăm trượng này?
Hay mình thật ra đã sớm chết rồi, chỉ là dựa vào chút chấp niệm trong lòng, lưu lại trên đời này…
Ngón tay nhẹ nhàng thoáng run một chút, Thẩm Nhạn nâng lên tay, gian nan vô cùng, từng chút vươn ra.
Không biết mất bao lâu, đầu ngón tay hắn rốt cuộc chạm được đầu gối Nghiêm Mạc, thân áo đen đã rách rưới, ngay cả vạt áo đều có mấy cái lỗ thủng. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm đến vải dệt không tính mềm mại thì một luồng nhiệt ý ôn nhuận từ ngón tay truyền đến.
Dưới tay hắn, là người sống.
Như là bị cái chạm này quấy nhiễu, Nghiêm Mạc mí mắt run lên, nhẹ nhàng nâng lên mi mắt.
Không có cao ngạo, không có lệ khí, thậm chí ngay cả sự lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm giờ phút này cũng biến mất, trong đôi mắt đen thông thấu như tiễn thủy, láng máng lộ ra ý cười.
Thẩm Nhạn cũng cười, khóe miệng cử động đau nhức, cổ họng đau không thể tả, nhưng hắn vẫn cười nói:
– Huynh… Cuối cùng tỉnh rồi.
Những lời này, gần đây hắn nghe vô số lần, rốt cuộc có cơ hội nói cho nên lãng tử cười đến thư thái lại thích ý, còn mang theo mười phần trêu chọc.
Ý cười trong mắt Nghiêm Mạc cũng sâu hơn chút:
– Không mạng lớn bằng huynh.
Y nên nói tình hình hôm qua có bao nhiêu hung hiểm, nên nói con tằm có bao nhiêu thần kỳ, nên nói y hao phí bao nhiêu tâm lực, mới cứu một mạng lãng tử.
Nhưng Nghiêm Mạc cái gì cũng không nói, chỉ thản nhiên cười, thở ra khó chịu tích góp trong lồng ngực.
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng ngô một tiếng, cố sức lại ngẩng đầu, nhìn về phía vách núi gần trong gang tấc:
– Kỳ thật ta vẫn hiếu kì, rốt cuộc huynh làm thế nào đáp xuống đây?
– Khinh công.
Theo tầm mắt Thẩm Nhạn thoáng nhìn, Nghiêm Mạc lạnh nhạt đáp lại, như là hỏi câu vô nghĩa. Nghĩ nghĩ, y lại bổ thêm một câu.
– Năm đó sư tôn mang ta từ xông trận xuống núi nên đây không phải lần đầu tiên.
Sư tôn? Xông trận? Xuống vách núi?
Những chuyện xưa vụn vặt này quả thực làm người ta ngứa ngáy khó nhịn, Thẩm Nhạn chớp mắt nhìn, ngược lại hỏi:
– Là trận “loạn chiến” huynh nói sao?
Nhìn người trước mặt bộ dáng suy yếu lại hiếu kì, Nghiêm Mạc cười cười:
– Đó không phải ‘Một trận’, Đại Tống và Kim Liêu, Mông Thát đối chiến hơn trăm năm, sinh linh đồ thán, giang sơn tàn phá, đó là quốc chiến, không thể so sánh.
Ý nghĩa Quốc chiến đương nhiên Thẩm Nhạnn hiểu rõ, thế nhưng hơn trăm năm nay, quốc chiến có thể khiến giang sơn tàn phá, hắn thật sự chưa nghe nói bao giờ.
Chớ nói Đại Sở, dù là Hoa triều, Phượng triều ở trước Đại Sở cũng chưa từng nghe chiến sự thảm thiết này.
Nhưng Nghiêm Mạc không giống như đang nói dối, lúc này ngay cả nụ cười y cũng mang theo nghiêm nghị và thê lương, tựa hồ trở về chiến trường mà y kể.
Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt tuấn mĩ vô hạ đột nhiên không hề phù hợp với y, khuôn mặt này quá đẹp, quá trẻ tuổi, quá phù hoa tùy ý, như là một linh hồn gượng nhét vào một cái xác không phù hợp…
Đợi đã. Trong đầu Thẩm Nhạn đột nhiên chợt lóe lên ý nghĩ kỳ dị, hắn đột nhiên cảm giác, câu “Không phải người ở đây” có hàm ý khác.
Gần như là tâm linh phúc chí, hắn mở miệng hỏi:
– Huynh thật sự chính là Diêu Lãng. Hay là nói, huynh ‘vốn là’ Diêu Lãng?
Liếc nhìn lãng tử, Nghiêm Mạc lại cười cười, nụ cười nhàn nhạt, nhưng không xóa được lệ khí ẩn ẩn đáy mắt:
– Cái xác này, xác thật là của Diêu Lãng.
Xác là phải nhưng người không phải.
Đây là một đáp án vượt ngoài dự đoán, một chuyện không thể nào xảy ra. Nhưng Thẩm Nhạn tin, bởi vì chỉ có tin y, mới có thể giải thích rõ ràng tất cả.
Vì sao Nghiêm Mạc lại bị người liên tiếp nhận là Ngọc Diện Lang quân Diêu Lãng, vì sao y hoàn toàn không biết đỉnh đỉnh đại danh giang hồ lãng tử, và vì sao thân là người Đại Sở lại ngay cả Ngọc Môn quan thường thức cũng không nắm trong lòng.
Người này không phải mao đầu tiểu tử vừa ra giang hồ, cũng không hề giống mãng phu không biết thường thức, nếu thật sự tìm nguyên do cho tất cả những thứ này đáp án, duy nhất sợ là: Y không phải đến từ giang hồ này.
Một u hồn đi nhầm đường.
Gió núi cuốn qua đáy cốc, mang đến cơn hiu quạnh nức nở. Thẩm Nhạn dùng chút khí lực lên tay, nắm chặt đầu gối Nghiêm Mạc, lúc này hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì. Thật lâu sau, đôi môi tái nhợt rốt cuộc run lên, hắn nhẹ giọng hỏi:
– Trận đó, trận từ vách núi chạy xuống, thắng đẹp chứ?
Lãng tử không hỏi Nghiêm Mạc vì sao lại vào cơ thể Diêu Lãng, cũng không hỏi những danh hiệu Đại Tống, Mông Thát rốt cuộc là gì. Hắn chỉ hỏi, trận đánh ấy có thắng đẹp không.
Nghiêm Mạc cười. Đây có thể là ngày y đi đến thế gian này, cười nhiều nhất. Trong nụ cười của y có mấy phần ngạo nghễ, mấy phần hoài niệm:
– Đương nhiên đẹp. Ô Y môn ta một trận đánh tan hậu quân Khoát Xuất, giết địch hơn hai ngàn, đốt cháy lương thảo lửa rực nửa thanh nguyên. Đó là trận sư tôn tự hào nhất, cũng là trận làm ăn lớn nhất chúng ta thực hiện sau khi Tương Dương thành phá.
Thẩm Nhạn nghe không hiểu những thứ y nói. Hắn không biết cái gì là Ô Y môn, cái gì là Tương Dương thành, cũng không biết quân đội Khoát Xuất có gì khác biệt, thế nhưng từ một câu ngắn ngủi, hắn có thể ngửi được mùi máu tươi, lửa cháy rừng rực, có thể nghe ra kiêu ngạo từ trong máu của người này, vì thế hắn cười, cùng Nghiêm Mạc bật cười:
– Khó trách mang theo ta cũng có thể bình an đáp xuống đáy cốc, sợ là còn dễ hơn lao xuống giết trăm ngàn người nhiều.
Theo nụ cười này, những thứ ngăn cách hai người tựa hồ giống như tuyết mỏng ngày xuân, lặng yên không một tiếng động tan sạch sẽ.
Giữa bọn họ quả thật còn có rất nhiều nan đề chưa giải, và còn đối mặt càng nhiều hiểm trở hơn nữa. Thế nhưng nơi này không có nghi kỵ và phòng bị, chỉ có trăng thanh gió mát, thông reo qua tai.
Giữa ngực lại bắt đầu một vòng đau nhức khác, nụ cười bên môi Thẩm Nhạn còn chưa tan đi, thân thể đã lần nữa run lên. Nghiêm Mạc chống đầu gối, vươn tay ôm chặt lưng lãng tử:
– Ngày hôm qua ta bắt được một con tuyết tằm, vừa lúc mang huynh xem…
Cánh tay kiên cố ổn định thân hình Thẩm Nhạn đang run, cũng bảo vệ chặt chẽ hắn bên mình.