Trương Tùng không nghe được giọng nói Khai Dương, thậm chí hắn chẳng để ý kẻ chắn trước mặt là ai.
Trong đầu một đống hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng cảnh báo bíp bíp, trên khung nhiệm vụ hệ thống nhìn không biết bao nhiêu lần, đang chớp lên chữ “Thất Bại” đỏ như máu, như là đang cười nhạo hắn vô năng.
Theo thông báo thất bại xuất hiện, toàn bộ giao diện hệ thống cũng thay đổi, tất cả màu sắc đều chậm rãi biến mất, từ muôn màu muôn vẻ biến thành một mảnh xám xịt tối tăm, tiến độ nhiệm vụ, độ danh vọng, điểm tích lũy…
Tất cả giá trị đều đang nhanh chóng rơi xuống, như là có bàn tay vô hình muốn lau tất cả mọi thứ đi. Nếu số liệu toàn bộ là không, hắn còn có thể tiếp tục chơi tiếp trò chơi này không?
Trương Tùng buông chuôi kiếm trong tay ra, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau hai bước, hai mắt vô thần như đang điên cuồng tìm kiếm cái gì, cuối cùng dừng ở bóng người cao ngất trước mặt, hắn đột nhiên cuồng tiếu:
– Không ngờ hủy trong tay ngươi, không ngờ là ngươi…… Ha ha ha!! Độ thân mật tại sao không thay đổi?! Tại sao nó không thay đổi!
Không ai có thể nghe hiểu những câu khùng điên trong miệng hắn, Khai Dương cũng không hiểu.
Hắn chỉ khẽ nhíu mày, đem trường kiếm cắm vào bụng rút ra, hắn bị thương không nhẹ, thế nhưng vết thương thế này hắn bị nhiều lắm, chưa đến nỗi không thể hành động.
Thuận tay điểm huyệt đạo cầm máu, Khai Dương cảnh giác nhìn nhìn mấy người phía trước, thấp giọng nói:
– Chủ nhân, chúng ta cần phải đi.
– Đi? Còn muốn đi đâu!
Trương Tùng đột nhiên biến sắc, hiện mấy phần mừng như điên.
– Không, không đúng, là ta cần phải đi! Không thể qua ải ta còn có thể về nhà mà! Ha ha ha, tuy không thú vị thế này, nhưng ta còn có thể trở về, trở lại hiện thực, chẳng lẽ mấy thứ này có thể xóa bỏ ý chí thật sự của ta?
Như đột nhiên nghĩ ra cái gì, con ngươi điên cuồng của hắn quét qua, nhìn về phía mấy người đứng ở cách đó không xa, biểu tình trên mặt vừa dữ tợn lại như trào phúng:
– Thẩm Nhạn, ngươi cho rằng mình thắng sao? Ha ha ha, đừng ngốc thế! Chỉ là nam chính trong tiểu thuyết ba xu, xem xem cái tên buồn cười của ngươi, xem xem võ công tức cười của ngươi, ngươi cho rằng mình chính là người thật sao? Tên tác giả ngu ngốc đó sao chép Cổ Long còn chép không hết! Còn Thẩm Nhạn, sao ngươi không gọi Thẩm Lãng đi? Sao không gọi là Lục Tiểu Phụng đi? Ha ha ha ha! Chẳng qua là mớ tiểu thuyết ăn theo !
– Ngươi! Tất cả các ngươi m n đều là giả! Đều là một đám tưởng tượng ra từ giấy! Các ngươi cho rằng mình sống tiêu sái soái khí, kỳ thật chỉ là tạo vật trong đầu người khác, chỉ có thể nhảy múa dưới sự khống chế của tác giả, m n ta đọc đến ngấy! Nếu không phải bị ngu ngốc kia làm rối, ta sẽ rơi vào tình trạng này sao? Ta sẽ bị các ngươi chỉnh chết sao? Ha ha ha!!!
Trương Tùng chỉ về phía mọi người, không biết là đau đớn quá độ, hay là kích động khó thể kiềm chế, cả người hắn đều đang run, máu tươi từ vết thương ở bụng chảy ra, môi lại bị độc tố nhiễm thành ô hắc, nhưng hắn vẫn cười, cuồng tiếu không ngừng.
– Ta mới là thần của thế giới các ngươi, hiểu không?! Chúa cao đẳng tạo vật chất! Ngươi cho rằng những người đó đều là ta giết? Đừng có ngốc! Tất cả đáng chết phải chết, nếu không phải ta, thế giới này sớm m n liền thành nồi cháo! Các ngươi biết trong truyện vốn phải chết bao nhiêu người không? Biết đám Tuệ Tâm não tàn kia sẽ bị Tô Tử Hồng đùa giỡn thành cái gì bộ chó gì không?! Chỉ cái truyện chó má, nội dung nhược trí này, còn chậm trễ ta bốn năm… Cút! Cút hết cho lão tử! Lão tử không chơi nữa, ha ha ha, về nhà uống Coca chơi game, m n ta thèm vào các ngươi?!
Gió núi nức nở thổi lên, mang tiếng vang chẳng lành. Mùi máu tươi, mùi lưu huỳnh, gồm hương rượu đắng chát và ngọt lành, tất cả hòa quyện vào nhau cùng với tiếng cười điên cuồng của hắn, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cam Tam Lang nhíu mày, thấp giọng hỏi:
– Hắn điên rồi sao? Mấy câu đó là có ý gì?
Thẩm Nhạn không thể trả lời, trên thực tế, bây giờ hắn ngay cả một chữ cũng không thể nói ra.
Hắn không giống Cam Tam, cũng không như Khai Dương hay Diệp Phỉ Phỉ, hắn biết nguồn gốc của Trích Tinh lâu chủ, cũng đã thấy dị nhân như Nghiêm Mạc, cho nên hắn có thể nghe hiểu ý của hắn ta, ít nhất có thể nghe hiểu hơn phân nửa.
Mà hơn phân nửa này, có nghĩa là gì?
Thẩm Nhạn không dám nghĩ lại, chỉ vì đáp án quá khủng bố, giống như hố đen có thể nuốt hết tất cả, bất luận là mình, hay là mọi người bên cạnh hắn.
Thẩm Nhạn không thể trả lời, Nghiêm Mạc lại mở miệng nói:
– Hắn điên rồi.
Trong giọng Nghiêm Mạc có sự bình tĩnh không cho phép nghi ngờ, giọng nói ấy như là thứ gì đó phân lượng mười phần, xuyên qua suy nghĩ mơ hồ của Thẩm Nhạn, cũng kéo lại hắn từ bờ vực sâu thẳm.
Chỉ là do dự một lát, Thẩm Nhạn đột nhiên khẽ cười một tiếng, đứng vững chân:
– Không sai, hắn điên rồi.
Một bên khác, leng keng một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.
Khai Dương vươn tay nắm lấy cổ tay Trương Tùng, nhanh như chớp giật, không cho đào thoát. Hắn dùng lực nắm lớn như vậy, giọng lại đang hơi run:
– Chủ nhân, xin người…
Trương Tùng xoay qua, nhìn về phía nam tử cao lớn trước mặt. Người nọ thần sắc ngưng trọng chưa bao giờ có, làm cái mặt đầu gỗ như có chút biểu cảm, trong con ngươi đen sẫm không còn là bình thản không gợn sóng, có sửng sốt, kinh hãi, cũng có quyết tuyệt kháng cự.
Đây là tiểu đệ đầu tiên, cũng là duy nhất Trương Tùng thu ở thế giới này, từ thủy chí chung đi theo cạnh hắn.
Khóe môi hắn cong thành cái mỉm cười vặn vẹo, trong mắt hình như cũng thêm tiếc hận:
– Độ thân mật… Đáng tiếc…
Hắn không thể nói xong.
Không biết từ khi nào, những con số trong đầu lao nhanh toàn bộ về , thế giới rơi vào cảnh hỗn mang, rốt cuộc không cảm giác quang ảnh và âm thanh, không chạm được mọi thứ đang tồn tại. Thân thể mất đi khống chế đổ thẳng xuống đất.
Nhưng thân thể này còn chưa ngã xuống đất, Khai Dương một bước xa vọt lên, ôm chặt lấy chủ nhân mình.
Hắn không rõ Cửu Long hoàn có ý nghĩa gì đối với Trương Tùng, thế nhưng hắn biết, cuối cùng hắn đã hủy thứ bức điên chủ nhân, có thể mang theo chủ nhân an toàn rời đi.
Đôi mắt lại bình tĩnh vô ba, ánh mắt Khai Dương cảnh giác nhìn những người trước mặt, như con ưng che chở chim non, xoay người lao đi phương xa.
Cam Tam Lang khẽ nhúc nhích chân định bụng đuổi theo, Thẩm Nhạn lại kéo gã lại lắc đầu:
– Không cần. Ta cảm giác, hẳn là không cần nữa.
– Tại sao? Trích Tinh lâu chủ còn chưa chết!
Cam Tam không hiểu họ Trương kia phát điên cái gì, thế nhưng gã có thể thấy đối phương chỉ là mất đi ý thức mà không phải mất mạng.
– Dù hắn có thể tỉnh lại, cũng không phải người kia.
Thẩm Nhạn ném một câu chả hiểu đầu đuôi như vậy, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mạc.
– Nghiêm huynh, thương thế của huynh thế nào?
– Không sao.
Máu đầu vai đã sớm ngừng, Nghiêm Mạc hỏi ngược lại. – Muốn đi tìm Tuệ Tâm?
– Đúng vậy.
Vừa rồi tiếng nổ mạnh làm cho người ta sợ hãi vô cùng, mà lúc này còn chưa có ai xuất hiện tra xét tình huống bên này, sợ là Tuệ Tâm Phương Trượng cũng ra chút vấn đề, bọn họ đương nhiên phải tốc tốc đuổi qua mới được.
Nhìn thần tình sáng tỏ trên mặt Nghiêm Mạc, Thẩm Nhạn không khỏi mỉm cười, cất bước liền chạy hướng ra sơn cốc.
Cam Tam quả thực chả hiểu làm sao, nhìn bóng dáng hai người không quay đầu lại kia, nhấc chân liền muốn theo sau, trên vách núi đột nhiên truyền đến tiếng nổi giận đùng đùng:
– Cam Tam! Ngươi muốn ném ta một mình sao? Rốt cuộc có mắt hay không vậy!
Nói chuyện đương nhiên là Diệp Phỉ Phỉ, nay nàng cũng không có võ công gì, chỉ có thể ngóng trông xem kịch.
Nhưng cảnh này không khỏi vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Trơ mắt nhìn địch nhân tan tác, rồi điên, lại trốn sạch sẽ, tiểu tử Thẩm Nhạn kia còn thấy sắc quên bạn quên tồn tại của mình, trong lòng nàng lửa giận quả thực phải ngập trời, đổ ập xuống liền quát phía Cam Tam.
Tiếu Vô Thường Cam Tam Lang đối mặt địch nhân gấp mười gấp trăm lần mình đều không hề sợ hãi, nhưng lại chẳng làm gì được hại hữu không tính là lợi hại này, khe khẽ thở dài, gã nhấc chân chạy lên núi.
Lúc này Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc đã chạy ra hơn mấy dặm. Không hề cần dụ địch, cũng không cần giữ lại thể lực, cuồng phong gào thét sát thân hai người, ống tay áo bay bay giống như cưỡi gió mà đi.
Nhưng không chạy ra bao lâu, Thẩm Nhạn đột nhiên mở miệng hỏi:
– Hắn ta thật sự trở về rồi sao?
Hỏi có chút không đầu không đuôi, Nghiêm Mạc lại biết đối phương đang nói cái gì.
Tên Trích Tinh lâu chủ điên cuồng hiểm ác thật sự trở lại thế giới của hắn rồi sao?
Vẫn không lập tức trả lời, sau một lúc lâu, Nghiêm Mạc mới mở miệng:
– Có lẽ.
Giọng y có chút lạnh lẽo, nghe không ra cảm xúc gì.
Thẩm Nhạn không khỏi thoáng nhướn mày:
– Bất luận hoàn thành cái gọi là ‘Nhiệm vụ’ hay không, hắn đều có thể trở về sao? Vậy huynh…
Liệu huynh cũng có nhiệm vụ gì không?
Cũng sẽ rời đi như vậy?
Nghiêm Mạc xoay qua, nhìn Thẩm Nhạn.
Người nam tử thường cười lúc này biểu tình phải nói là nghiêm trang, mang theo lo âu cùng khó chịu che giấu không thành công lắm.
Nhìn thần sắc đối phương, khóe môi Nghiêm Mạc lộ ý cười:
– Nếu trở về sẽ bị người khác khống chế, còn không bằng ở đây.
Trong lời nói vừa có trịnh trọng, cũng có trào phúng, giống như một cơn gió mát, thổi đi trầm ngưng trên mặt Thẩm Nhạn.
Hắn đột nhiên cũng cười, đúng vậy, hắn đương nhiên biết, Nghiêm huynh y và Trích Tinh lâu chủ kia không giống nhau.
– Còn huynh?
Nghiêm Mạc lại chợt dừng cước bộ, vươn tay kéo lại Thẩm Nhạn.
– Tin lời tên đó nói sao? Gì mà nhân vật trong sách…
Thẩm Nhạn có thể hiểu được ý tên điên kia nói, Nghiêm Mạc làm sao không hiểu?
Mà tràng nói như điên kia, vừa vặn công bố tất cả câu đố làm người khác khó hiểu.
Vì sao Trích Tinh lâu có thể đoán được hành tung Thẩm Nhạn, vì sao tất cả mọi người không giữ được bí mật, tại sao Diệp Phỉ Phỉ, Cam Tam, Khổ Viên thậm chí Lý gia trang, Uy Viễn tiêu cục, Đạp Tuyết sơn trang, Tô phủ đều rơi vào âm mưu tính kế của Trích Tinh lâu, mà dị thế lai khách như Nghiêm Mạc, lại có thể thoải mái làm cho bọn họ trở tay không kịp.
Phật nói có ba ngàn thế giới, hai người bọn họ vốn là đến từ hai thời không hoàn toàn bất đồng, sợ là không ai rõ hơn bọn hắn thứ bao hàm trong nhân quả.
Một quyển tiểu thuyết?
Một bộ thoại bản?
Nếu thật sự như thế, thì có gì khác vô căn cứ đâu?
Bọn họ rốt cuộc là chân thật tồn tại, hay là tạo vật từ vọng niệm của người khác.
tham vọng không chính đáng, ý nghĩ xằng bậy.
Thẩm Nhạn dừng chân, hắn không thể không dừng.
Vừa rồi Nghiêm Mạc kéo hắn lại từ vực thẳm, nay lại cùng hắn sóng vai đứng ở trước hố đen.
Cánh tay kéo hắn tay rất mạnh, lại ấm áp lạ thường, chẳng sợ cách lớp lớp quần áo cũng có thể chạm được sức sống mạnh mẽ trong đó.
Đây là một con người sống.
Sống chân thật, từng cùng hắn đồng sinh cộng tử, da thịt thân cận.
Mỗi một tấc thống khổ, mỗi một phân vui thích hắn từng cảm nhận được đều khắc vào trong cốt tủy, có người chia sẻ cùng phẩm, nếu đây cũng là vọng cảnh, thế gian còn có chân thật gì tồn tại sao?
Trong đôi mắt sáng sủa của Thẩm Nhạn dần dần tràn ra ý cười, không hề hoang mang, cũng không lại sợ hãi, trên mặt có thản nhiên động nhân, cũng có thoải mái dũng cảm.
– Tin hay không tin thì có gì khác nhau? Ta vẫn luôn là ta. Dù huynh ta đều là nhân vật trong thoại bản thì thế nào, ai có thể cam đoan mình không phải tạo vật của vị tiên gia đại năng nào sáng chế cốt cho vui chứ. Có thời gian lo lắng thứ hư vô mờ mịt thế này, không bằng qua những ngày vui vẻ của chính mình.
Hắn dừng một chút, bên môi lộ nụ cười rạng rỡ.
– Đương nhiên, tốt nhất là cùng với huynh.
Lãng tử nói tình thoại, quả thực có thể khiến mọi nữ nhân thế gian đều rơi vào tim loạn, nhưng mà Nghiêm Mạc không phải nữ nhân, ánh mắt y chỉ là thoáng sáng chút, nụ cười bên môi cũng đậm một chút, không quá rõ ràng, lại khiến gương mặt tuấn mỹ vô hạ ấy càng rạng rỡ sinh huy.
– Được.
Một chữ, chùy nện âm dứt.
Như là xóa đi mọi nghi hoặc, giải quyết tất cả phiền não, hai người lại cất bước, sóng vai chạy về phương xa, ống tay áo phấp phới bay bay, dáng người nhẹ nhàng tựa tiên.
– Đúng rồi, Nghiêm huynh ban đầu như thế nào? Trong thế giới của huynh.
– …Không nữ khí như vầy.
– Hay là nói không anh tuấn tiêu sái bằng ta?
– Hừ.
Giọng nói hơi mang trêu đùa dần dần đi xa, đao quang kiếm ảnh còn ở phía trước, nhưng không gì có thể ngăn cản bước chân hai người họ nữa.
– Toàn văn hoàn –