Lý Kinh Trọc trải qua một ngày tối tăm mặt mũi ở bệnh viện, thời điểm tan ca mới liếc nhìn được điện thoại một cái, phát hiện có tin nhắn của Liễu Tức Phong: [ Anh sang đón em tan làm, nhận được tin nhắn nhớ gọi lại.
]
Lý Kinh Trọc gọi điện thoại qua: "Không phải sáng nay anh vừa ngồi máy bay về rồi sao?"
"Chiều nay anh lại bay." Liễu Tức Phong nói, "Đang ở ngoài bãi đỗ xe bệnh viện đây, có muốn anh chạy đến trước cửa không?"
Lý Kinh Trọc vừa cởi áo blouse vừa nói: "Ngoài cửa không tiện dừng xe, để em đi sang đó."
Liễu Tức Phong chợt nảy ra một ý, nhưng lại không dám biểu hiện chờ mong quá rõ ràng, chỉ dùng ngữ khí thản nhiên hỏi bâng quơ: "Anh có thể ngắm dáng vẻ em khoác áo blouse bác sĩ không?"
"Không thể." Lý Kinh Trọc từ chối, "Em không mặc áo blouse ngoài giờ làm việc được, bình thường không mặc còn có thể xuống lầu vài phút, đã mặc vào rồi thì tối nay đừng hòng rời khỏi đây.
Chờ nhé, hai phút thôi."
Liễu Tức Phong báo vị trí đỗ xe, quả nhiên chỉ mấy phút sau, cửa sổ xe đã bị gõ.
"Để em lái cho." Lý Kinh Trọc đề nghị, "Một ngày bay hai chuyến không thấy mệt à?"
Liễu Tức Phong nói: "Em bận rộn cả ngày còn có tinh thần như thế, không cần giành với anh, ngoan ngoãn sang ghế phụ đi.
Tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng vỉ trước, sau đó đi xem kịch nói rồi về nhà ngủ, thế nào?"
Lý Kinh Trọc: "......"
"Xuống xe xuống xe." Lý Kinh Trọc ra hiệu, "Không ai lái hết."
Liễu Tức Phong hỏi: "Chuyện gì? Thịt nướng, kịch nói, về nhà ngủ, em không thích phần nào?"
"...!Được rồi, mau xuống xe đi với em qua nhà ăn ăn bữa cơm cho xong, tối nay còn phải sang phòng thí nghiệm."
Liễu Tức Phong đành phải xuống xe, "Bệnh viện các em không tuân thủ luật lao động à?"
Lý Kinh Trọc tiếp lời: "Anh thấy em thế này mà chưa làm hoàng đế được à?"
Liễu Tức Phong: "......"
Hai người ghé vào nhà ăn, Lý Kinh Trọc dặn dò: "Có lẽ sẽ đụng mặt thầy giáo hoặc bạn học, anh không được làm gì xằng bậy đâu đấy."
Liễu Tức Phong hỏi ngược: "Anh thì có thể làm gì? Anh là cậu em đấy nhé."
Lý Kinh Trọc cười mắng: "Cút đi."
Liễu Tức Phong dừng bước, chớp chớp mắt nhìn Lý Kinh Trọc đang nở nụ cười.
"Nhìn gì thế? Mau vào đi."
"Em...!quên chuyện gì rồi đúng không?"
Lý Kinh Trọc hỏi: "Chuyện gì?"
"...!Không có gì, vào đi thôi."
Lý Kinh Trọc giả vờ muốn đá: "Nói mau."
Liễu Tức Phong ngập ngừng: "Nhìn em vui vẻ như vậy...!khiến anh cứ lầm tưởng mình chưa từng làm qua mấy chuyện khốn nạn kia."
"Một ngày, chỉ cần một ngày." Lý Kinh Trọc cúi đầu, mũi giày tùy tiện di di trên mặt sàn, "Anh ở trong bệnh viện nhìn hết cảnh sinh ly tử biệt, sẽ lập tức cảm thấy chỉ cần còn có thể gặp nhau thì không có gì gọi là đáng giận hay không giận.
Huống chi anh vất vả chạy tới chạy lui cố ý muốn cùng em ăn bữa cơm ngủ một giấc, vì sao em phải thái độ khó chịu với anh?"
"Thế," Liễu Tức Phong thử hỏi, "Đến lúc em tiếp tục đọc ghi chép của anh ——"
Lý Kinh Trọc phán chắc nịch: "Vẫn sẽ giận điên lên."
Liễu Tức Phong cực kỳ chân thành phụ họa: "Đúng là nên thế."
Bữa cơm chiều ăn xong rất nhanh, Lý Kinh Trọc không kịp nghỉ ngơi bao lâu đã vội đi qua phòng thí nghiệm, chờ anh bước chân ra về đã là hơn mười một giờ đêm.
Liễu Tức Phong chở anh ghé phòng ngủ trước kia dọn đồ, xong lại lái xe về chỗ ở mới.
Hai người ôm nhau ngủ, sáng sớm hôm sau cùng ăn sáng xong, Liễu Tức Phong đưa Lý Kinh Trọc đi bệnh viện, sau đó lên máy bay trở về nhà cũ tiếp tục xử lý những chuyện mình chưa xử lý xong.
Cuộc sống xuôi ngược hai đầu như vậy giằng co mất một tuần.
Một tuần này, mỗi buổi tối Lý Kinh Trọc trở về nhà sẽ thấy nhà cửa khác đi một ít.
Đúng vậy, nhà.
Thậm chí chính anh cũng không rõ lắm rốt cuộc vào ngày thứ mấy, trong lòng mình đã rất tự nhiên gọi căn nhà của Liễu Tức Phong là "nhà".
Ngày đầu tiên bước vào, trong nhà trống rỗng, muốn uống một ly nước ấm cũng không kiếm ra thứ gì để nấu nước.
Tối ngày hôm sau, trên bàn cơm đã trải một chiếc khăn màu vàng ấm áp và một giỏ hoa cẩm quỳ; trong bếp bày bộ trà cụ và loại trà anh thích nhất; trên bàn sách trải tấm nỉ, giấy tuyên, bút lông, mực, màu vẽ, đĩa sứ, giá cắm bút...!những bức tranh trước kia cũng được bồi cẩn thận đặt trên giá; giá sách chiếm gần hết một mặt tường dưới phòng khách lầu một được nhét đầy sách, sàn nhà trải thảm dày.
Trước khi ngủ Liễu Tức Phong sẽ ngồi trên thảm đọc sách, Lý Kinh Trọc gối lên đùi hắn đọc ghi chép, vì trở về quá muộn cho nên chưa xem được mấy trang đã ngủ quên mất rồi.
Tối ngày thứ ba, Liễu Tức Phong dẫn anh lên ban công, bừng bừng hứng thú chỉ vào mấy cái chậu và giá gỗ, thuyết minh trong chậu nào gieo hạt dâu tây, chậu nào tương lai sẽ có cà chua bi, bồn nào sẽ mọc lên từng cây rau xà lách to tròn nhiều lớp.
Lý Kinh Trọc ngồi trước đám thực vật còn chưa kịp mọc ra đó, tiếp tục xem ghi chép của Liễu Tức Phong.
Giữa mùi hương đất bùn hòa cùng gió đêm, cuối cùng anh đọc đến đoạn ghi chép Liễu Tức Phong thích mình.
Trèo đèo lội suối, liễu rủ hoa cười.
Buổi tối ngày thứ tư, anh phát hiện ra khoảng sân trước nhà được đào một cái ao nhỏ, trong ao vẫn chưa có nước.
Liễu Tức Phong dỡ một cây liễu mầm từ trên xe xuống, muốn cùng anh tự tay trồng trước cửa.
Tối ngày thứ năm Lý Kinh Trọc trở về nhà, mèo nhà bọn họ đã ngồi trên ghế sô pha đại chiến với dây sạc điện thoại lò xo bằng inox, sau một hiệp, dây sạc chiến thắng.
Tối ngày thứ sáu anh không phải đi trực cũng không cần đi phòng thí nghiệm, Liễu Tức Phong chở Lý Kinh Trọc về nhà ăn cơm, khoe mình mới nhận được mấy cân thịt bò cay và mì tươi bằng đường hàng không, tối nay sẽ nấu món mì bò cay.
Bên bệ bếp bày hai cái bát song hỉ, thịt bò đã nóng, mì đã thả sẵn sàng, Liễu Tức Phong muốn làm thêm hai cái trứng lòng đào, bị mắng cho một trận đành phải đổi thành trứng da hổ.
Trứng luộc sơ rồi chiên dầu cho phần da bên ngoài săn lại, chuyển thành màu vàng.
Buổi tối ngày thứ bảy, cuối cùng anh đã đọc xong toàn bộ ghi chép của hắn.
Ban đêm trời đổ mưa to, gió thổi ào ào làm cây cối ngoài đường không ngừng nghiêng ngả.
Lý Kinh Trọc bừng tỉnh giữa cơn mưa, phát hiện Liễu Tức Phong không ở bên cạnh.
"Liễu Tức Phong?" Anh xuống giường đi tìm người.
Trong nhà tối om, cửa chính mở rộng, bên ngoài bậc thềm chỉ mở một ngọn đèn vàng.
Lý Kinh Trọc đi qua, trông thấy Liễu Tức Phong toàn thân ướt sũng đang chống đỡ cho cây liễu mầm yếu ớt mảnh khảnh kia.
"Mưa lớn thế này, anh ——" Lý Kinh Trọc vội vàng rút một cây dù lớn từ trong giá, chạy ra giúp Liễu Tức Phong che mưa.
Liễu Tức Phong chèn chặt hố bằng đất khô, dùng dây thừng và cọc gỗ cố định lại thân liễu để nó đứng vững vàng lần nữa bên cạnh bờ ao.
"Chưa kịp lớn nên hơi yếu ớt, sau này sẽ tốt hơn." Liễu Tức Phong dùng mu bàn tay lau nước mưa trên trán, cười nói.
"Vào nhà đi." Lý Kinh Trọc giục, "Mau vào tắm nước nóng."
"Chờ chút đã." Liễu Tức Phong nói, "Em đứng trên bậc thang đi."
"Anh lại muốn làm gì nữa? Mưa lớn như thế, có chuyện gì vào nhà đã rồi nói."
"Thôi, em đứng ở đấy cũng được."
Lý Kinh Trọc bất đắc dĩ: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Liễu Tức Phong cong hai gối, quỳ thẳng xuống đất bùn bên chân Lý Kinh Trọc.
Mưa to tầm tã lại xối thẳng xuống đầu Liễu Tức Phong, dòng nước uốn lượn theo mái tóc dài chảy dọc gương mặt, sống mũi, môi, xương quai xanh, vạt áo, cuối cùng nhỏ lại vào đất bùn.
Hắn không mở miệng.
Một chữ cũng không nói.
Cứ như vậy yên lặng quỳ thẳng tắp, cho đến khi một tia chớp xẹt qua, đôi con ngươi đen tuyền của hắn phản chiếu dáng vẻ thanh triệt của Lý Kinh Trọc.
Mãi đến khi mưa tạnh hẳn..