Một lúc sau, cả hai bắt đầu lấy lại dần ý thức. Triệu Vân Y cảm nhận được những chuyện đã làm, lòng ngổn ngang đau đớn, tay duỗi ra xô mạnh làm hắn bật ngửa.
Bốp..
Tiếng tát tai lanh lảnh vang lên, Triệu Linh Tiêu không tránh nên lãnh trọn một cú, mặt bị đánh sưng vù.
•Tiêu nhi, con làm gì thế hả...
Triệu Vân Y đau lòng hét lên, mắt nàng vì chua xót mà ngấn lệ, ai mà ngờ được nàng lại bị đứa cháu cưng làm ra chuyện như vậy.
•Tiêu nhi, Tiêu nhi xin lỗi cô cô, Tiêu nhi không kìm nén bản thân, Tiêu nhi có lỗi với cô cô..
Triệu Linh Tiêu quỳ xuống gục đầu, mặt biểu tình hối hận, mặc cảm tội lỗi.
•Ngươi mau đi khỏi đây, đi cho ta...
Nàng chỉ tay ra cửa mà gào lên, mặt đã lấm tấm lệ.
•Ta... Ta Biết ta có lỗi với cô cô, nhưng xin cô cô đuổi ta đi...
Triệu Linh Tiêu vẻ mặt hoảng sợ chộp lấy tay Triệu Vân Y nài nỉ.
•Ngươi đi đi.. Đi đi...
Triệu Vân Y không còn kìm nén được nữa, nàng nức nở khóc, toàn thân rút vào góc giường. Triệu Linh Tiêu biết bản thân mình sai trái, không bỏ đi mà cứ bám riết lấy tay nàng không buông. Triệu Vân Y trong cơn tức giận lập tức vung tay tát thêm một cái, cú tát không chút nương tay, mang theo năm phần lực lượng khiến mặt của Triệu Linh Tiêu cũng bị tát thâm đen. Triệu Linh Tiêu bật lùi, nhưng không hề quan tâm,giống như không có chuyện gì, chộp lấy bàn tay Triệu Vân Y mà nói.
•Nếu tát ta mà cô cô thấy thoải mái thì xin cô cô tát tiếp đi....
Triệu Vân Y vùng vẫy hất hắn ra. Triệu Linh Tiêu lại bật lùi lại, hắn quỳ xuống mặt hối hận.
•Ta biết ta có lỗi với cô cô, ta không phải con người, ta là súc sinh... Ta đáng chết, đáng chết, đáng chết.....
Mỗi một câu đáng chết Triệu Linh Tiêu lại tự tát mình, đó là cái tát thật và rất mạnh, hầu như không có chút nương tay, từng tiếng lốp bốp vang vọng.
Triệu Vân Y không để ý, mặc cho hắn liên tục tát mình nàng chỉ gục đầu mà khóc. Tuy nhiên Triệu Linh Tiêu không hề dừng lại, hắn cứ tát mình hết cái này đến cái khác, mặt bị tát sưng đỏ lên, khóe môi cũng đã tràn máu.
Triệu Linh Tiêu kiên trì như vậy đã qua nữa canh giờ, rốt cuộc trái tim của Triệu Vân Y cũng bị đánh động, nàng ngừng khóc và lẳng lặng nhìn hắn. Tên ngốc này không ngừng bạo ngược mình, khuôn mặt khôi ngô cũng đã bị tát đến biến dạng. Nhìn hắn như vậy không hiểu sao lòng nàng lại cảm thấy xót xa, cũng phải thôi, vì hắn là người mà nàng yêu thương nhất mà, cho dù hắn đã làm ra chuyện tày đình thế nhưng tận sâu trong lòng nàng sự yêu thương ấy vẫn không thay đổi.
•Được rồi, mau dừng lại đi..
Triệu Vân Y thều thào nói, giọng vì khóc nhiều mà biến thành khàn khàn.
Triệu Linh Tiêu vẫn không dừng lại, tay vẫn tát vào mặt.
Triệu Vân Y thấy vậy không đành lòng bèn nhích tới vươn tay chộp lấy tay hắn. Triệu Linh Tiêu ngước mặt lên nhìn nàng, khuôn mặt hắn đã phù lên như trái cà chua, mũi miệng đều ứa máu.
•Đồ ngốc, tại sao lại phải ngược mình như vậy hả...
Triệu Vân Y nhẹ mắng.
•Ta không sao, nếu cô cô không tha thứ cho ta thì dù ta có từ tán chết mình cũng có là gì...
( khụ khụ.. Tới đây tác khuyên các bạn đừng dại dột làm mấy chuyện giống main... Người ta nói sướng con ngu cái đầu là vậy đó).
Triệu Linh Tiêu nói.
Triệu Vân Y im lặng, nàng tránh ánh nhìn của hắn, mặt không biểu tình.
•Cô cô vẫn không muốn tha thứ cho ta, vậy thì ta..
Hắn nói đoạn, định vung tay đánh tiếp. Triệu Vân Y thấy vậy đưa tay ra ngăn lại.
•Dừng lại đi, hiện tại dù ngươi có tự đánh chết mình thì cũng có ít gì...
Nàng thở dài nói.
Triệu Linh Tiêu sụ mặt xuống.
•Ta biết, tất cả đều là lỗi của ta, ta biết cô cô rất đau khổ, chỉ do ta không kiềm chế bản thân nên mới ra sự việc như vậy, dù ta có hối hận cũng đã muộn...
Nhưng sau đó lại chộp lấy tay nàng siết chặt.
•Nhưng ta sẽ chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình, chỉ cần cô cô tin ta một lần, ta hứa sẽ bù đắp cho cô cô...
Triệu Vân Y mặt buồn rầu đáp.
•Bù đắp, bù đắp như thế nào..
Lòng nàng vô cùng ngổn ngang, rối rắm. Nàng biết chuyện hôm nay đã không có cách giải quyết. Lòng nàng có chút tự trách bản thân đã quá vô tư, không nghĩ đến rằng hắn đã lớn và có những nhu cầu khác, nàng luôn tự cho là hắn vẫn còn nhỏ, không giữ khoảng cách với hắn nên mới sảy ra cớ sự hôm nay.
•Ta sẽ cưới cô cô...
Triệu Linh Tiêu chém đinh chặt sắt nói.
•Ngươi thật ngốc, chuyện không đơn giản như vậy đâu...
Triệu Vân Y u sầu trả lời.
•Ta không quan tâm, chỉ cần cô cô yêu ta, chấp nhận ta là đủ, những chuyện khác không quan trọng...
Triệu Linh Tiêu dùng ánh mắt chân tình nhìn nàng, kiên nghị nói.
•Yêu, giữa chúng ta có thể tồn tại tình yêu sao..
Nàng chua xót nói.
•Ta không biết những chuyện khác, ta chỉ biết tình yêu không phân biệt, chỉ cần hai người nguyện vì nhau thì mọi ngăn trở chỉ là vô nghĩa..
Triệu Linh Tiêu nói, hắn biểu hiện sự quyết đoán không nên có ở lứa tuổi của hắn.
•Ngươi không hiểu, dù bây giờ ta chấp nhận, chúng ta cũng không thể đến với nhau, rào cản này thật sự quá lớn, chúng ta không thể vượt qua nổi...
Triệu Vân Y lắc đầu, lòng nàng như con tàu lạc giữa đại dương, sắp bị con sóng nhấn chìm.
•Ta sẽ mạnh lên, sẽ dùng thực lực của mình để bảo vệ mối quan hệ của hai chúng ta...
Triệu Linh Tiêu nói, nét mặt nghiêm nghị, quật cường. Nếu là người khác nghe hắn nói câu này nhất định sẽ buông lời trào phúng, thế nhưng Triệu Vân Y thì không, nàng nhận thấy sự kiên cường từ trong ánh mắt của hắn, khí chất của hắn đã không còn như ngày xưa, không còn là một tên ngốc nghếch, yếu đuối mà đã biến thành quật cường, hiên ngang. Không biết thời gian qua hắn đã trải qua những chuyện gì khiến hắn phải thay đổi, khiến một tên nhóc trở nên trưởng thành. Trong phút chốc ấy lòng nàng bỗng nhẹ run, nàng thật sự có thể dựa dẫm vào hắn sao, sau này sẽ sảy ra chuyện gì, liệu hắn cùng nàng có thể vượt qua sóng gió này hay không, tất vận mệnh đã an bài ra sao.