Trong tẩm cung của Tiêu Thục phi, hai tên thái giám sắc mắt ko biến đứng trước mặt Tiêu thục phi khom người nói: "Hoàng thượng có chỉ, mời nương nương mau chóng tự tận, đừng làm khó cho chúng nô tài."
Tiêu Thục phi đứng trong phòng, một đạo bạch luyện từ từ xà ngang được thả xuống, được để phía sau nàng. Trên mặt nàng hiện lên một vẽ xinh đẹpnhưng trong vẽ đẹp đó không tỏ ra chút nao núng hay sợ hãi trước bờ vực của sống chết
Mà bên nàng Thanh Lăng ôm lấythân thể của mẫu than khóc nghe xé ruột rang, đầu dập xuống đất không ngừng, mong hai người trước mặt không phương hại đến tính mạng của mẫu thân mình.
Hai thái giám đã quyết tâm, nhất định phải bức tử tiêu Thục Phi cho bằng được, nếu không họ sẽ phải chịu phạt vì không hoàng thành nhiệm vụ. Vì thế họ chuẩn bị rất tốt, nếu Tiêu Thục Phi không chịu tự tận, thì bọn họ sẽ dung sức mà búc nàng tự tận để hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Thục phi vuốt ve tóc của nữ nhi, ôn nhu cất tiếng: " con không cần thương tâm như vậy, sống chết điều có số cả, chỉ tiếc là khi ta đi rồi, không ai chiếu cố cho ngươi cả.! 」
Thanh Lăng khóc rống lên, ôm chặt lấy mẫu thân, hận không thể dùng tính mạng mình để thay cho mẫu thân.
Tiêu Thục phi lạnh nhạt cười nói: " 「Trong cung này, mẫu thân cũng có một số tỷ muội tâm phúc, nhương dưới sự tranh đoạt trong cung này, cũng chỉ sợ không thể chăm nom cho ngươi được. chỉ có Tiểu Dân tử là người có khả năng chăm lo cho ngươi mà thôi, Với lại hắn đang được ân sũng của Quý phi nương nương, ngươi hãy đi theo hắn, hắn còn tồn tại thì không ai có thể khi dễ ngươiNgươi nhất định phãi đợi hắn, hắn thân thế cô khổ, tuổi còn nhỏ đã phải tiến cung làm thái giám, ngươi như là tỷ tỷ hắn, phải chiếu cố cho hắn đó biết chưa? 」
Thanh Lăng ô yết gật đầu, trên mặt tựa hồ lệ đã nhòe cả mặt, khóc nấc lên từng tiếng không thể nói thành lời.
Tiêu Thục phi khẽ mỉm cười, ôm lấy thân hình của nữ nhi, khuôn mặt nhẹ nhàng dụi vào mái tóc của nàng, tâm thần phiêu đãng, đã nghĩ tới thanh niên tuấn tú kia, người mà khiến nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Bây giờ bản thân đã ở cảnh sinh tử, sẽ không bao giờ được gặp lại thiếu niên bậy bạ đó xuất hiện trước mặt mình nữa,Chỉ mong hắn có thể nghĩ đến mình mà chiếu cố cho nữ nhi mình. Cho nàng tại cung cấm không bị khi phụ hay bị hà hiếp.
Nhớ lại thời gian vui vẽ bên Tiểu dân Tử, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm làm động lòng người. Xuất thần một hồi lâu, mới vừa rồi tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn hai thái giám đang chờ đợi trước mặt mình bình tỉnh lên tiếng: "「hia vị công công, tội phụ đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu ngay bây giờ."! 」
Lý Tiểu Dân xuất kiếm đứng ngay đó, vẽ mặt ngưng trọng nhìn về phía mặt đất.
Tiếng nổ long trời lỡ đất xuất phát từ mặt đất, trên mặt đất đất đá bổng nức toát ra, mặt đất bổng xuất hiện một động khẩu, một bong đen từ đó phóng xuất ra..
Cái bong đen đứng trên mặt đất, Lý Tiểu Dân cùng Vân Phi há hốc miệng ra mà nhìn về cái bóng đen đó.
Cái bóng trước mặt chính các là quái vật, hình dáng thì giống người thập phần cao lớn, nhưng trên một số chổ trên cơ thể lại có xương trắng lộ ra, khi di chuyển thì cứ cứng như khúc gỗ, ngoài ra còn them một đôi mắt trắng dã, quần áo thì đã mục nát từ bao giờ, đây chích xác là một cương thi.
Tại trong tay cảu nó cũng chỉ là trống trơn không có một cái gì làm binh khí. Chỉ là giương một đôi bàn tay, từ từ tiên tới phía Lý Tiểu Dân, [đôi tay nọ rất to lớn ở giữa đôi tay ấy lại tản mát ra một ít khí vụ màu đen, Lý Tiểu Dân nghĩ chỉ cần bị đôi tay đó bắt được da thịt sẽ thối rữa ra hết.
Lý tiểu dân chậm rãi lui ra phía sau, không cùng cương thi kia ngạnh kháng. Cương thi chậm rãi tiến tới, thủy chung không cách nào đuổi theo Lý Tiểu Dân, cũng là không có chút cấp bách nào, do là như vậy không nhanh không chậm cú hướng về phía Lý Tiểu Dân bước tới.
Tiếng nổ ầm ầm từ bốn phía vang lên. Mười mấy đại động từ trên vách tường xuất hiện, từ trong đại động đó, hai mươi mấy cánh tay đưa ra hướng về phía lý Tiểu Dân mà công tới.
Lý Tiểu Dân càm thấy kinh hải, pháp thuật thao túng cương thi, tại sách pháp thuật hắn đã từng xem qua, cũng là hiềm cái quá ác độc và tàn nhẫn, vẫn không có tìm cổ xác chết để chế luyện cương thi. Bây Đông Dĩnh Tử lại chế ra nhiều cương thi như vậy, chỉ sợ không biết đã bỏ ra bao lâu thời gian nữa.
Cương thi đầu tiên đang hướng về phía lý Tiểu Dân mà tiến tới, Lý Tiểu Dân đã không còn đường lui về phía sau nữa, liền huy kiếm đánh tới, hướng về đầu của cương thi mà công kích.
Tuy cương thi nọ di chuyển chậm chạp nhưng công kích lại cực kì nhanh, đem đồi tay lên đở một kiếm của Lý Tiểu Dân, một tiếng " keng" vang lên, tia lữa xẹt lên khắp nơigiống như là chặt lên cương thiếc mà thôi, lực phản chấn làm cánh tay của Lý Tiểu Dân tê dại, nhìn lại trên cánh tay của cương thi thì chỉ có tia bạch phát xuất hiện tại song chưởng, chứng tỏ kiếm vừa rồi chưa thể đả thương tới cương thi nọ.
Cương thi liền huy khởi lòng bàn tay sử ra chiêu thái sơn áp đỉnh hướng về đỉnh đầu của Lý Tiểu Dân mà đánh tới. Lý Tiểu Dân kinh hãi thất sắc, giơ kiếm lên đở một kích đó, đồng thời thuận thế luồn qua hai bàn tay đó chạy thoát ra ngoài, liền huy động kiếm công kích về phía sau của cương thi.
Cánh tay cương thi quỷ dị đưa về phía sau, trong tư thế mà con người không thể nào làm được, đem song chưởng đở lấy công kích của Lý Tiểu Dân.
Nghe sau đầu có tiếng gió vang lên, Lý Tiểu Dân liền tiến lên một bước, đã thấy một cương thi đang huy chưởng đánh về phía sau mình, nghĩ lại nếu mình không thoát được mau thì chỉ sợ đã bị thương nặng dưới tay của cương thi kia.
Mặt khác mười mấy cương thi còn lại đã hướng tới Lý Tiểu Dân mà đi tới,, tựa hồ muốn lấy số đông để mà áp chế Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân di chuyển như lưu tinh, tự tánh được công kích của những cương thi kia. Nhưng những kia tuy di chuyển chậm chạp nhưng song thủ rất là linh hoạt, kiếm thế của Lý Tiểu Dân tuy nhanh nhẹn và hung mãnh, nhưng tựa hồ điều không đã thương được bọn chúng, bù lại Lý Tiểu Dân lại nhanh nhẹn linh hoạt, nên tuy cương thi đông đảo nhưng vẫn tránh được công kích của cương thi và không sợ bị bầy cương thi kia quần công.Trong lúc cương thi vây công, Lý Tiểu Dân kinh hãi thầm nghĩ: " nhiều cương thi như vậy, làm sao mà bảo mệnh đây.
Đột nhiên, một đạo quang mang tà dị hướng tới hắn công tới, Lý Tiểu Dân cuống quít huy kiếm đở lấy, tiếng kim thiết chạm nhau, thân thể Lý Tiểu Dân hướng tới phía sau mà bay điThì ra kiếm đó là do Đông Dĩnh Tử thừa cơ trong lúc hoảng loạn, muốn một kích đoạt mạng của hắn..
Lý Tiểu Dân tại không trung, mắt thấy sắp rơi vào giữa bầy cương thi,, trong lòng khẩn trương, huy kiếm hướng một cương thi đâm tới, mượn lực phản chấn bay cao lên,, tà tà bay về phía vách tườngtrong tay đánh ra một kiếm khiến cho kiếm cắm trên tường, Lý Tiểu Dân bám vào đó thở dốc một hơi để lấy lại sức.
Đông Dĩnh Tữ cuống tiếu một tràng, cả người như thiểm điện tiến tới, người kiếm hợp nhất công kích vào lồng ngực của Lý Tiểu Dân..
Lý Tiểu Dân hít sâu một hơi, mũi chân dùng sức điểm lên bức tường, trong tay dung sức rút thanh kiếm ra hướng về phía Đông Dĩnh Tử công tới.
Ầm một tiếng, Đông Dĩnh TỬ đâm vào bức tường, lúc rút kiếm ra thì trên tường cuất hiện một lỗ lớn..
Lý Tiểu Dân bay lên còn chưa kịp chuyển khí thì Đông Dĩnh Tử lại công tới kiếm tiếp theo.
Lý Tiểu Dân đành ngạnh tiếp một kiếm của Đông Dĩnh Tữ. kiếm lướt đi như thiễm điện hướng tới cổ họng của Đông Dĩnh Tử mà đâm tới..
Hai người đấu nhau tại trên không, kiếm trong tay lien tục công kích lẫn nhau. Phía dưới đã có đám cương thi ngước đầu lên nhìn, trong miệng phát ra những tiếng tê hống làm người khác cảm thấy kinh tâm động phách.
Bởi vì trên trần rất cao, đám cương thi này lại không thể phi thân, không cách nào đến giúp Đông Dĩnh Tữ, làm cho hắn đang từ thế thượng phong liền rơi vào thế hạ phong với Lý Tiểu Dân, trong lòng thất kinh: " tiểu tử này từ nơi nào tới, tại sao kiếm pháp lại tinh diệu như vậy, với lại chưa nghe nói môn phái nào lại có kiếm pháp tinh diệu như vậy, chỉ sợ đấu thêm một lúc nữa sẽ thất bại mà thôi! 」
Trong lòng vừa động, liền thấy Lý Tiểu Dân kiếm pháp huy tới như bana cổ khai thiên, ùn ùn kéo đến, đưa hắn cuốn vào trong đó. Đông Dĩnh Tử kinh hãi, giơ kiếm liều mạng bổ tới, đinh đương một tiếng vang lớn, khó khăn lắm mới đỡ đượcmột kiếm đang đánh tới của Lý Tiểu Dân, bản thân sợ hãi đến nỗi đỗ ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Nương theo lực phản chấn của kiếm Lý Tiểu Dân công tới, Đông Dĩnh Tử thả người bay ngược, nhảy xuống mặt đất, chỉ vào trên mặt Lý Tiểu Dân quát: " Tiểu tử thúi, có bản lĩnh thì xuống mặt đất đấu với bổn đạo gia."! 」
Lý Tiểu Dân vừa tức giận vừa buồn cười, xử dụng kiếm chỉ vào hắn mắng to: "「ta nhổ vào, cái tên Vương Bát nhà ngươi(chắc ảm chỉ rùa đen), xem đại gia ta là thằng ngốc sao! bên người ngươi đều là cương thi, muốn lừa gạt gia gia đi xuống cho các ngươi quần ẩu sao? 」
Đông Dĩnh Tử mặc dù nghe không hiểu「ta nhổ vào」là cái ý tứ gì, nhưng cũng biết hắn đang mắng chính mình, không khỏi tức giận đến âm thầm cắn răng. Đành đứng đó gãi gãi đầu, suy nghĩ biện pháp đưa hắn xuống.
Ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên chứng kiến Vân Phi vẻ mặt sợ hãi núp tại góc tường, thân thể mềm mại đang phát run. Đông Dĩnh Tử con mắt sáng ngời, ngửa đầu cuồng tiếu nói: "「chúng tiểu nhân, nghe lệnh ta, đem cái đỉnh lò kia lại đây cho đạo gia, nhường chỗ cho đại gia đương tràng luyện công cho tiểu tử thúi này xem"! 」
Lý Tiểu Dân vừa nghe đến con mắt liền đỏ lên, nắm chặt lấy chuôi kiếm, hận không thể nhảy xuống đem một kiếm giết chết tên đạo sĩ thúi đó.
Vân phi đã sợ hãi không còn sáng suốt, chứng kiến cương thi lung lay bãi bãi về phía chính mình, lúc này mới rõ nói chính mình là đỉnh lò, không khỏi sợ đến lớn tiếng thét chói tai, bụm mặt liều mạng về phía sau, thiếu chút nữa muốn chui váo vách tường bên trong để trốn chạy.
Lý Tiểu Dân vừa sợ vừa giận, mắt thấy tên dâm tặc này muốn trước mặt mình làm nhục đàn bà chính mình, như thế nào cũng không thể chịu nỗi khẩu khí này. Mặc dù Vân phi là rất ghê tởm muốn hại mình nhiều lần như vậy,nhưng rốt cuộc cũng là đàn bà của chính mình, như thế nào có để tên kia chà đạp như vậy?
Trong lòng cuồng nộ,Lý Tiểu Dân tay niết pháp chỉ hô to một tiếng: " tật"! 」
Một đạo linh phù ầm ầm từ trong tay đánh ra, tại không trung xẹt qua một đạo kim quang, xẹt qua trường không, phanh địa một tiếng đánh một cương thi đang tiến về phía Vân Phi. Cương thi nọ đột nhiên ngừng lại, trên người co quắp một hồi rồi đột nhiên ngã xuống, không còn động đậy nữa.
Ngay sau đó, liền nghe được một trận tiếng xé gió như mưa to vang lên. Lý Tiểu Dân hai tay bay lên, linh phù không ngừng đánh ra, ầm ầm kích tại trên người của đám cương thi, 噼 đám cương thi đã dừng cước bộ trên người đã bị linh phù tập kích không thể hoạt động nữa.
Thừa cơ hội này, Lý Tiểu Dân bay vụt xuống, trong tay hàn quang tản mát hướng về đám cương thi bổ tới.
Kiếm khí cùng mũi kiếm bổ vào trên người đám cương thi, ầm ầm chấn động. Đám cương thi này mặc dù cứng rắn, có thể chống được thần binh tập kích. Tuy là được Đông Dĩnh Tử luyện chế nhiềunăm, nhưng cũng chỉ luyện được đôi tay đao thương bất nhập, trên người vẫn còn yếu ớt, được Lý Tiểu Dân mang theo đại lượng tiên lực đem phanh thây tán loạn, ầm ầm vang lên lên trong không trung bao nhiêu thi cốt vang vào vách tường vỡ vụng.
Rồi đột nhiên, một đạo kình khí xé rách không khí, trực hậu tâm Lý Tiểu Dân đâm tới. Lý tiểu dân sớm có phòng bị, xoay người lại liền đáng xuất một kiếm, vang lên một tiếng nổ, cả người lại bị chấn lực bay về phía sai, trọng trọng đánh vào trên vách tường. Dưới đòn nghiêm trọng đó,Lý Tiểu Dân nhịn không được há miệng phun một khẩu tiêng huyết lên vách tường, người xuất kiếm đánh lén hắn, không ai khác là tên Đông Dĩnh Tử.
Cương thi hắn tu luyện nhiều năm như mỗi cương thi khiến hắn tốn không ít tâm huyết. Hôm nay lại bị Lý Tiểu Dân thừa lúc hắn chưa chuẩn bị lại đánh một dòn bất ngờ,khiến cho thương vong thảm trọng, khiến hắn điên cuồng,vần toàn thân pháp lực, một kiếm đâm tới Lý Tiểu Dân đang dung toàn bộ tiên lực công kích đám cương thi, khiến cho Lý Tiểu Dân mang nội thương trầm trọng.bg-ssp-{height:px}
Đông dĩnh tử thấy hắn bị thương, vừa giận vừa vui liền như thiểm điện công kích Lý Tiểu Dân.
Lúc bị thương do lực lượng đại giảm, dùng hết khí lựcmiễn cưỡng cãn được hắn vài kiếm, rốt cục vẫn kiệt lực, bị hắn một kiếm công kích trúng liền lùi mấy buoc té vào trong lòng của Vân Phi ngay góc tường.
Vân phi đã sợ đến hồn phách bay đi, mắt thấy Lý Tiểu Dân vì cứu nàng, lâm vào hiểm địa, lại bị yêu đạo kia đánh trúng, miệng phun tiên huyết, trong lòng không khỏi cảm kích, oán hận trong lòng đối với Lý Tiểu Dân đã vơi đi mấy phần. Gặp hắn té ngã, cuống quít ôm lấy hắn, lúc này mới không có làm Lý Tiểu Dân ngả xuống mặt đất.
Đông Dĩnh Tử nanh cười, từng bước đi tới, lên tiếng nổi giận mắng: "「cẩu vật, hại gia tổn thất nhiều cương thi đắc lực như thế, nhất định phải đem ngươi làm thành cương thi, để thường tội của ngươi." 」
Lý tiểu dân ho khan, muốn giãy dụa đứng lên,nhưng rốt cục cả người vô lực, chỉ có thể nằm ở trong lòng Vân Phi, hận hận trừng mắt nhìn Đông Dĩnh Tử, máu tươi như suối, tự trong miệng chảy xuôi đi ra, quần áo trước ngực nhiểm cả một mãng đỏ hồng.
Ngẩng đầu nhìn yêu đạo đầy nanh ác kia, lại nhìn thiếu niên tuấn tú trong lòng mình, Vân phi rốt cuộc nhịn không được nước mắt tuôn rơi ra, một giọt nhiểu vào trên mặt của khuôn mặt trắng bệch của thanh niên tuấn tú kia.
Đôi cánh tay ngọc của nàng, ôm chặt lấy thân thể của tiểu nam hài này, cúi đầu xuống ôn nhu nói: "hôm nay chúng ta sẽ chết cùng nhau."
Tại bên dưới bạch luyện, Tiêu Thục phi đứng ở trên ghế, nhấc tay kéo bạch luyện, trên mặt không hề có vẽ e ngại, liền đem bạch luyện mang vào cổ.
Thanh Lăng quỳ gối phía dưới cái ghế, ôm lấy chân của mẩu thân khóc rống lên: "mẫu thân, không nên bỏ lại ta nơi này." 」
Tiêu Thục phi tay không khỏi dừng lại, cúi đầu nhìn thở dài một tiếng, làm cho mình không yên lòng chính là tiểu hài tử này.
Hai thái giám nọ nhịn không được, lớn tiếng quát: "「mời nương nương mau mau một chút, nếu để tới hừng đông, chỉ sợ sẽ phải bắt công chúa chịu tội theo nữa đó!"
Thanh Lăng quỳ xuống đất khóc ròng nói: " cầu hai vị công công, đừng nên ép mẫu thân ta" 」
Trong đó một thái giám thở dài nói: "「công chúa, làm sao chúng ta dám bức nương nương tự tận, đều là ý chỉ của hoàng thượng, chúng ta làm nô tài, sao dám không tuân!"
Thanh Lăng che mặt khóc nói: "van cầu các ngươi, ngàn vạn lần đừng cho bức tử mẹ ta, chỉ cần có thể làm cho mẹ ta sống sót, cho ta làm cái gì cũng được."
Tên thái giám còn lại cười lạnh nói: " ngươi có thể làm cái gì? Có thể làm cho chúng ta thăng quan phát tài sao? Vẫn còn có thể dụng thân thể ngươi......」"
Còn chưa nói hết lời, liền bị tên thái giám kia bin cứng miệng nói: " ngươi điên rồi! lời đại nghịch bất đạo như thế mà cũng dám nói."
Tên thái giám kia liền hoảng sợ, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: " caca đệ lỡ lời phải làm sao đây."
Người thái giám dìu hắn đứng lên, thở dài nói: "chúng ta vốn là thân huynh đệ, ta còn có thể đi cáo phát ngươi không? Chỉ là......」
Hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Lăng, ánh mắt âm trầm, có ý do dự.
Tên thái giám như vớt được cái phao cứu mạng, mắt đỏ lên manh thanh nói:" sát nàng diệt khẩu không phải không được! Bất quá là mất một công chúa sẽ không ai để ý đâu! Đến lúc đó chỉ cần nói nàng chịu đả kích do mẫu thân tự tận, đã thượng điếu tự sát, không lẽ có kẻ còn đi kiểm nghiệm sao?"
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Tiêu Thục phi dột nhiên đại biến, hai tay kinh luyên nắm chặt thằng quyển, run giọng nói: "「hai vị công công, tội phụ là ta, chỉ là ta chỉ còn một vị nữ nhi này, hai vị công công đại phát từ bi, nó tuổi xanh xuân còn đầy đừng nên sát hại đến nó.!"
Nàng cúi đầu, hướng Thanh Lăng hoàng thanh nói: " Thanh Lăng! Sự việc hôm nay ngươi phải hoàn toàn quên đi có biết hay không hả?"
Thanh Lăng cũng lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: " mẫu thân! Hôm nay ta cùng với mẫu thân cùng chết, còn có cái gì có thể nói? Cũng là làm cho nữ nhi khỏi cô độc, rơi vào tay của bọn hạ nhân, để bọn chúng khi phụ bản thân mình!"
Tên thái giám ấy ngeh vậy liền đem bạch luyện đi tới cất tiếng đánh ác: "nếu công chúa nói như vậy, tiểu nhân dã sẽ không khách khí sau khi các người rời đi, ta sẽ dốt thật nhiều giấy tiền vàng bạc, đừng có mà dne làm phiền ta đó!"
Tên thái giám kia thở dài một hơi, nhìn tới Thanh Lăng có vẻ không muốn rat ay, nhưng nghĩ tới thân huynh đệ của mình, nên cũng quay mặt đi không để ý đến các nàng nữa.
Tiêu thục phi mặt kinh hoàng, nhảy xuống cái ghế, ôm chặt lấy nữ nhi, run giọng nói: " không nên, không nên! Nữ nhi, ngươi nhất định phải sống sót, tiểu dân tử sẽ giúp ngươi, hắn sẽ không cho ngươi một đời cô khổ! Hai vị công công, Lý công công là ngự phòng tổng quản, vừa con nuôi của Quý phi nương nương, tiên pháp siêu quần, cùng Thanh Lăng luôn luôn tình đầu ý hợp, nếu là bức tử Thanh Lăng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua đâu 」"
Tên thái giám bổng ngẩng mặt ra, cước bộ chậm lại. Nhớ tới tiểu dân tử công công uy thế trong cung chói lọi như ban ngày, chính mình nếu giết nữ tử tính đầu ý hợp với hắn, hắn nhất định trã thù một cách thảm thiết, nghĩ tới đó hắn không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Đang do dự, đột nhiên phát ra thanh âm: "huynh đệ, nếu muốn làm, phải làm cho bằng được! nếu để cho công chúa còn sống, nói cho Lý công công, mệnh của huynh đệ ta chắc chắn không còn."
Nghe xong lời nói của ca ca, thái giám đệ đệ nhất thời đảm khí nổi lên, tay cầm bạch luyện đi tới, trong miệng hắc hắc cười, liền đem bạch luyện để trên cổ Thanh Lăng.
Trong một sát na, động tác hắn dột nhiên ngừng lại, con mắt đã trở nên thất thần, ngơ ngác nhìn trước mắt nhìn một đôi mỹ nữ đang khoc rống lên..
Tiêu thục phi chắc chắn phải chết, chính là không muốn nữ nhi chết theo mình, bởi vậy khóc không ngừng. Ai ngờ động tác của tên thái giám kia đột nhiên ngừng lại, không khỏi cả kinh, kinh ngạc nhìn hai tên thái giám đừng ngây người ra, không biết là mắc bệnh gì mà cả động đậy cũng không có..
Trong không khí, một mùi hương kéo đến. một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp dần xuất hiện, miệng cười duyên tới hai mẹ con còn đang ngơ ngác trên mặt đất.
MẶc dù là sắp chết, nhưng chứng kiến tình cảnh quỷ dị như vậy, hai người vẫn còn nhịn không được kinh hãi. Thanh Lăng nhào vào trong lòng mẫu thân, cả thân thể kiều mị run lên, không dám ngẩng đầu nhìn lại.
Tiêu thục phi ôm chặt lấy nữ nhi, cường tự trấn định, cắn răng nói: "「ngươi là người là quỷ? 」"
Nữ tử xinh đẹp kia, đứng đứng trước mặt hai mẹ con kia, cầm trong tay nhất phương hương mạt, yểm khẩu cười duyên nói: " 「đương nhiên là quỷ! Các ngươi có sợ hay không? 」"
Tiêu Thục phi trên ngọc dung, lộ ra một tia cười khổ, lạnh nhạt nói: " 「ta cũng là muốn làm quỷ thì còn sợ gì nữa! chỉ mong ngươi làm cho nữ nhi ta sống sót, kiếp sau ta tất nhiên báo đápđại ân đại đức của cô nương!" 」
Nữ tử mỉm cười nói: " ngươi thật sự muốn Thanh Lăng còn sống sao?"
Tiêu Thục phi cuống quít gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Thanh Lăng liền từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, quỳ xuống, cất tiếng nói: "「tỷ tỷ! Van cầu ngươi cứu mẫu thân ta,muốn ta làm gì ta sẽ nguyện ý mà tuân theo ngươi, van cầu ngươi mà" 」
Nhìn một đôi mẫu tử xinh đẹp như hoa trước mặt mình,nữ tữ này tuy tự phụ mình là đã rất xinh đẹp, cũng không khỏi thở dài nói: " quả nhiên là do vậy, ta thấy chủ nhân vẫn nhất nhất không quên các ngươi bảo ta đi cứu các ngươi! Chủ nhân thật yêu thương các ngươi a."
Tiêu Thục phi ngẩn ra, trực giác cảm thấy có một tia sinh cơ, liền hỏi: " cô nương, ngươi nói chủ nhân, vậy chủ nhân người là ai vậy?"
Nữ tử liền cười nói: "tên của chủ nhân, ta cũng không dám nói! Bất quá, hắn rất thích hai mẹ con ngươi là được, ban đêm nghĩ đến mẹ con ngươi ngủ ko được, thường dung ta làm thế thân trên giường …….."
Tiêu Thục phi ngọc dung có chút đỏ lên, nghĩ không ra pháp sư nào có thực lực cường đại lại còn háo sắc gặp qua mẹ con mình rồi, chẳng lẽ là pháp sư quy sơn phái lần trước tiến cung, nhìn thấy con gái mình xinh đẹp, nên đã động sắc tâm rồi sao.?
Thanh Lăng quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng, run giọng nói: " 「tỷ tỷ, các ngươi nhất định là pháp lực rất cường đại chỉ cần các người làm cho mẫu thân ta, thoát khỏi bức tử của hoàng thượng, ta nguyện cả đời lam cung nô cùng tỷ cùng tỷ…. cho chủ nhân sai khiến."
Tiêu thục phi kinh hãi, kéo Thanh Lăng, thất thanh kêu lên: "Thanh Lăng, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy! Sự trong sạch của con gái là chính yếu nhất, nếu mất đi trong trắng, sau này sao còn có thể lập gia đình được nữa!"
Nữ tử xinh đẹp nhíu mày nói: " nếu ngay cả mệnh cũng không còn, thì tấm thân thanh bạch có còn ý nghĩa gì nữa?"
Tiêu Thục phi ngẩn ngơ, ngẫm lại nữ tử này hàm ý uy hiếp, nếu mẹ con mình không chịu tòng mệnh, tùy ý cho chủ nhân nàng dâm dục, chỉ sợ [liền bỏ yêu pháp đang chế trụ hai tên thái giám kia, làm cho chính mẹ con mình hàm oan mà chết. Lập tức không dám kháng biện, chỉ là cùng nữ nhi ôm đầu khóc rống.
Xinh đẹp nữ tử kiên nhẫn nhìn một hồi, thở dài nói: " đừng làm bộ dáng sinh ly tữ biết như vậy, không phải là gả cho chủ nhân ta, làm cho hắn khoái hoạt sao? Hai mẹ con các người cũng có thể sống sót, còn có thể ở cùng một chỗ, lẫn tương xưng tỷ muội lẫn nhau, sự việc này có gì mà không tốt chứ! Chính là vì tánh mạng của ngươi, nên con gái ngươi phải chịu ủy khuất một ít mà thôi! Mặc dù nữ nhi ngươi có thể mất trong sạch,nhưng chính là chỉ cần cả đời đi theo chủ nhân ta, thì sẽ không lo sợ gì nữa cả?" 」
Nói xong nàng liền lấy một cái ghế ngòi xuống lại cất tiếng: " Còn không bao lâu nữa trời sẽ sáng. Nếu là còn không có quyết định, một khi hừng đông có người đến xem, phát hiện các ngươi còn chưa có chết, chỉ là thần tiên tới, cũng không cứu được tính mạng của mẹ con ngươi đâu!