Lý Tiểu Dân lúc này mới nhớ tới, mình gần đây không xem tình báo, liền gọi Phong di chủ quản công việc tình báo trong cung, trong lòng thầm liên lạc với nàng, được biết việc Tiễn Tùng thượng tấu từ đầu tới cuối.
Một bên là hoàng hậu xinh đẹp mê người, một bên tiến hành liên lạc vô tuyến thông tin ở trong đầu, Lý Tiểu Dân phân tâm nhị dụng, lòng đang suy nghĩ, Tiễn Tùng rốt cuộc là có ý gì.
Hắn đem nghi vấn của mình nói với Chu hoàng hậu, Chu hoàng hậu ở dưới thân hắn thở gấp, xuất ra tài trí của mình, phân tích rõ việc này, nhưng cũng không có kết luận xác thực gì.
Hai người một bên mây mưa, một bên tham khảo kỹ càng, cho đến khi Chu hoàng hậu đổ mồ hôi đầm đìa, khắp người sướng mỹ đến cực điểm, mới đưa ra kết luận cuối cùng, nếu đi chuyến này có thể gia tăng quân lực của Lý Tiểu Dân và Chu hoàng hậu thì tạm thời đi phía tây giám quân cũng tốt, về phần chuyện trong đô thành, dù sao cũng đã có quỷ thay hắn xử lý, chẳng sợ Tiễn gia lật trời.
Ở biên thùy phía tây, trong đại doanh phía Tây.
Trước cửa đại doanh, thiên quân vạn mã, xếp trận sừng sững, mỗi tướng sĩ đều áo giáp sáng ngời, cùng đợi để nghênh đón Giám quân do triều đình phái tới.
Đứng đầu quân đội, là một người đội khôi giáp, vóc người vạm vỡ cường tráng, mặt đầy râu, tuổi chừng hơn bốn mươi, đó là Thống Soái Tây Lộ Quân Đổng Tướng Hổ.
Ở phía sau, đều là bộ hạ thân tính của hắn, khuôn mặt lạnh lùng khuất dưới mũ sắt có chút bất an, kiên nhẫn mà cùng đợi Giám quân đại nhân đến.
Vị Giám quân đại nhân này, giống tục lệ trước kìa, đều là do thái giám được tín nhiệm trong cung đảm nhận, làm Thống soái phụ trách giám sát. Mà lần này tới giám quân, lại càng không tầm thường, nghe nói tiên thuật siêu quần, từng tại Kim Lăng trong thành, mạnh mẽ quét sạch, một lần hành động đã tiêu diệt rất nhiều lệ quỷ quấy phá, cứu vạn dân từ trong biển lửa, quả là hết sức lợi hại. Điều này không khỏi khiến chúng tướng sĩ trong lòng không yên, không biết vị Lý công công này, rốt cuộc là có bộ dạng gì.
Ở hướng Đông, bụi bạy mịt mù, hình như có một đoàn binh mã, đang đi về phía này.
Đổng Tướng Hổ tinh thần run lên, thấp giọng quát: "Tới rồi! Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, chuẩn bị nghênh đón Giám quân đại nhân!"
Bộ hạ bên cạnh đều hạ giọng dạ ran, ưỡn ngực, nhìn về bụi mù phía xa.
Dần dần, bụi mù đến gần đại doanh, có thể nhìn thấy võ sĩ cờ giáp sáng loáng, cưỡi trên những con ngựa cao to, bảo vệ một cỗ xe ngựa hoa lệ, chậm rãi đi về phía này.
Đổng Tướng Hổ thúc ngựa chạy ra, dẫn theo hơn mười bộ hạ, hộ vệ, tân sĩ đi đầu quân, phi nhanh đến trước xe ngựa, khom người mỉm cười nói: "Đại nhân giám quân, mạt tướng có lễ!"
Màn xe vén ra, một thiếu niên tuấn tú thư sinh nhảy xuống xe, chắp tay cười nói với Đổng Tướng Hổ: "Đổng Nguyên soái, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật sự là may mắn ba đời!"
Nhìn thiếu niên thanh tú mười bốn mười lăm tuổi này, Đổng Tướng Hổ lại có chút ngoài ý muốn, không ngờ đại nhân giám quân lại còn trẻ như thế, nhưng cũng không dám khinh thường, vội xuống ngựa, chào Lý Tiểu Dân.
Những quan tướng kia thấy Giám quân đại nhân tới, đều tiến lên chào, tuy là mặc khinh giáp, nhưng cũng bái hành lễ, không dám chậm trễ.
Chỉ có một võ tướng, xuất thân Hồ tộc, tính tình tục tằng, thấy Lý Tiểu Dân còn nhỏ tuổi, vóc người gầy yếu, trong lòng bỗng sinh khinh thường, khoanh tay tránh ở một bên, hơi cười lạnh, cũng không tới bái kiến đại nhân giám quân.
Đổng Tướng Hổ thấy vậy, trong lòng cả kinh, vội quát:" Tiêu Hắc Tử, ngươi đang làm gì vậy, còn không mau tới bái kiến Giám quân đại nhân!"
Lý tiểu dân đưa mắt nhìn sang, liền thấy một đại hán khôi ngô, tuổi ngoài hai mươi, mặt tua tủa râu, mặc phục sức tham tướng, bộ dáng thô lỗ, khoanh tay cười lạnh nói: "Ta sớm nghe qua Giám quân đại nhân từng lập rất nhiều công lớn, hóa ra chỉ là một đứa bé, sao xứng để ta cúi đầu?"
Đổng Tướng Hổ cả giận nói:" Tiêu Hắc Tử, ngươi thật to gan! Ta luôn nghĩ ngươi là người Hồ, không biết lễ nghĩa kể ra cũng không trách ngươi được, nhưng không ngờ ngươi lại ngông cuồng như thế, ngang nhiên khinh miệt quan trên, người đâu, bắt hắn quỳ xuống cho ta, đánh mạnh mười côn, để khiển trách!"
Chúng quân binh nghe lệnh, liền tiến lên bắt Tiêu Hắc Tử nằm sấp xuống đất. Tiêu Hắc Tử cũng không phản kháng, chỉ hơi cười lạnh, không thèm để chuyện đột nhiên bị đánh này ở trong lòng.
Lý Tiểu Dân thấy vậy, nhấc tay cười nói: "Chậm đã! Vị tướng quân này tính tình ngay thẳng, nói ta tuổi còn nhỏ, không xứng để cúi đầu. Vậy ta lại hỏi ngươi, nếu ở trên chiến trường, bên quân địch có một trưởng giả, thấy ngươi tuổi còn trẻ, mặc kệ ngươi, thì ngươi cũng không đánh hắn sao?"
Tiêu Hắc Tử ngẩn ra, nói: "Đây là đạo lý gì, trong quân tất nhiên là năng giả vi tôn, người nào có vũ lực mạnh mẽ, người đó sẽ được tôn kính! Ta không bái ngươi, không phải vì ngươi tuổi còn nhỏ, mà bởi vì ngươi là một tên thái giám yếu đuối tay trói gà không chặt, vào trong quân rõ ràng là không nguyện ý, sao xứng cho những đại tướng từng chém giết trên chiến trường như chúng ta bái lạy?"
Lý Tiểu Dân nghe xong dở khóc dở cười, thấy những đại tướng này đều khoanh tay đứng nhìn, có người còn đang âm thầm gật đầu, hiển nhiên Tiêu Hắc Tử đã nói trúng ý sâu trong tâm khảm bọn họ, đều thật sự có ý khinh thường mình, liền quát to:" Tiêu Hắc Tử, ngươi nếu khinh thường ta, vậy có dám tỷ thí võ nghệ với ta không? Nếu ta bại trong tay ngươi, không những ngươi không cần bái, mà ta còn phải bái ngươi mới đúng!"
Tiêu Hắc Tử nghe xong liền ngẩn ra, vung tay đẩy các quân sĩ đang bắt mình, vui vẻ nói:" Không ngờ tên tiểu thái giám nhà ngươi, vẫn còn có vài phần can đảm, cũng coi như là anh hùng hảo hán! Được, hôm nay là ta không đúng, sau khi giao đấu với ngươi, mặc kệ thắng thua, ta đều khấu đầu nhận nhận lỗi!"
Đổng Tướng Hổ thấy vậy liền kinh hãi, sợ tên dã nhân này không biết nặng nhẹ, đả thương Giám quân, nếu mình gánh tội cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu đắc tội với thế lực to lớn sau lưng Lý Tiểu Dân, như vậy sẽ phiền toái lớn. Vội bước lên trước khuyên can, trầm giọng nói: "Giám quân đại nhân, ngươi thân phận cao quý, cần gì chắp nhặt gã thô dã này."bg-ssp-{height:px}
Lý tiểu dân xua tay mỉm cười, bước tới mấy bước, tóm chặt bì giáp trước ngực Tiêu Hắc Tử, tựa trên lưng, xoay mạnh người lại, ném hắn qua bả vai, ngã ầm xuống đất!
Lần này, động tác nhanh như tia chớp, Tiêu Hắc Tử không ngờ hắn nói đánh liền đánh, không kịp né tránh, bị một chiêu này làm ngã, nằm sấp trên mặt đất, đau đến độ rên ối ối.
Chúng tướng quân mặt cũng biến sắc, vị Giám quân đại nhân này, nhìn qua tuổi nhỏ sức yếu, nhưng khí lực lại không nhỏ, mặc dù là bị đánh bất ngờ, nhưng một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi có thể nâng Tiêu Hắc Tử một đại hắn có vóc người khôi ngô như thế, lại còn ném hắn ngã xuống đất, sức mạnh như vậy, cũng không thể xem thường.
Tiêu Hắc Tử da thô thịt dày, chỉ đau nhức một chút, liền cố sức đứng lên, hét lớn:" Cái này không tính! Ngươi đột nhiên xông tới, ta căn bản chưa kịp động thủ, là do ngươi ra tay trước!"
Lý tiểu dân thối lui vài bước, vỗ vỗ tay, mở hai tay ra khom lưng giới bị, miệng cười nói:" Nếu như thế, để ngươi lên, cho ngươi động thủ trước, thế nào?"
Đôi mắt tàn khốc của Tiêu Hắc Tử, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên hét to một tiếng, nhảy bổ tới, đánh về phía Lý Tiểu Dân!
Hai cánh tay hổ, ôm chặt Lý Tiểu Dân, muốn ôm ngang hắn, dùng sức đến độ đầu váng mắt hoa, lại ném ra xa, kiên quyết để hắn ngã một cú!
Lý tiểu dân nhìn thế tới của hắn hung mãnh, cũng không ỷ mạnh mà đấu với hắn, chỉ là thả người bay ngược ra sau, thấy Tiêu Hắc Tử chạy băng băng tới, đạp nhẹ dưới chân, liền lắc mình đến bên cạnh hắn, nhảy lên đá một cước lên đầu gối hắn, lúc này Tiêu Hắc Tử phóng tới bị đập trúng, thân hình khôi ngô rơi mạnh xuống đất, khiến bụi bay mù mịt.
Chúng tướng quân ở bên cạnh nhìn, mặt lại càng biến sắc. Giám quân đại nhân động tác linh hoạt, tiến lui nhịp nhàng, rõ ràng là người luyện võ, một cước này, tấn công vào nhược điểm của địch, mà hình như còn chưa dùng hết toàn lực, lại dễ dàng đánh bại Tiêu Hắc Tử, khiến chúng tướng trong lòng run sợ, tự đánh giá nếu đổi lại là mình, có thể đỡ được một cước quỷ mị nhanh như sấm sét này không.
Tiêu Hắc Tử ôm đầu gối, đau đến độ ngồi dưới đất kêu to, cũng may là chỉ bị thương ngoài da, do Lý Tiểu Dân cũng không dùng lực nhiều, hắn một hồi lâu mới đứng lên, khập khiễng đi về phía Lý Tiểu Dân, hét lớn:" Bộ chiến coi như ngươi lợi hại! Ngươi vóc người nhỏ nhắn, động tác linh hoạt, ta không bì kịp, nhưng ngươi có dám mã chiến với ta không? Nếu thua, ta sẽ khấu ngươi một trăm lần để nhận tội!"
Lý Tiểu Dân mỉm cười, quay đầu lại huýt một tiếng, một con chiến mã toàn thân trắng như tuyết từ sau đoàn chạy tới, đến bên cạnh hắn, cúi đầu áp tai, nhìn bộ dạng hết sức nghe lời.
Chúng tướng thấy vậy tấm tắc lấy làm lạ, không ngờ còn có chiến mã hiểu tính người như vậy, không khỏi bắt đầu hâm mộ, nghĩ nếu mình có chiến mã thông minh như vậy, tự chạy tới tìm chủ nhân mình, thật là tốt biết bao!
Nhìn trên mặt chúng tướng sĩ lộ vẻ hâm mộ, Lý Tiểu Dân cười thầm trong lòng, liếc mắt thấy Lâm Lợi tàng hình dẫn ngựa bay tới, lại thấy hắn biết điều mà nép sang một bên, liền trở mình lên ngựa, giơ ngân thương lên cao, quát:" Tiêu Hắc Tử, lên ngựa, đánh một trận với ta!"
Trường thương nơi tay, khí thế của Lý Tiểu Dân đột nhiên biến đổi, sắc mặt trầm trọng, một cổ sát khí đáng sợ, từ trên người tuôn ra. Chúng tướng đều là hạng người có kinh nghiệm chốn xa trường, liếc mắt một cái liền nhìn ra, sát khí như vậy, chỉ có từ chém giết trên chiến trường mới luyện ra được, không phải một mình ở nhà luyện công thì có thể luyện được, lại nhớ từng nghe nói về công trạng Giám quân lúc chinh chiến phía Nam, hiển nhiên không phải núp phía sau để thủ hạ bán mạng liều mạng chém giết, trong lòng mỗi người không khỏi kinh hãi, phải đánh giá lại vị Giám quân đại nhân này một phen.
Tiêu Hắc Tử thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, cũng không chịu để khí thế yếu đi, khập khiễng trèo lên một con ngựa cao lớn, vung trường đao, lên tiếng quát:" Giám quân đại nhân, mạt tướng xin đắc tội!"
Chiến mã chạy như điên, mạnh mẽ xông tới; hàn quang của trường đao lóe ra, đâm thẳng xuống đầu ngựa Lý Tiểu Dân!
Lý tiểu dân mỉm cười, hàn khí trong mắt dâng lên, ngân thương sáng loáng đâm ra như điện, đánh mạnh một thức lên lưỡi đao, ầm một tiếng, chiến mã Tiêu Hắc Tử nghiêng mình chạy đi, Tiêu Hắc Tử ngồi trên lưng ngựa, hai tay tê dại, đối với sức mạnh của hắn, lại càng thất kinh không thôi.
Lý Tiểu Dân thúc ngựa đuổi theo, chạy quanh đánh ngược trở lại ngựa Tiêu Hắc Tử đang đứng tại chỗ. Chưa quá mấy hiệp, đột nhiên hét lớn một tiếng, ngân thương sáng loáng giống như cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, trường đao bị ngân thương cuốn xoáy vào, chịu không được cư lực trên thương của Lý Tiểu Dân, bị đánh văng ra, rơi ra ngoài xa mười mấy bước, lúc từ không trung rớt xuống suýt nữa đâm bị thương một quân sĩ, hắn sợ đến độ kêu to né ra, kinh hãi không thôi.
Quân vây tứ phía, mặt cũng lộ vẻ kinh bội, dưới sự suất lĩnh của Đông Tướng Hổ, khom người ôm quyền, đồng thanh hô lên: "Giám quân đại nhân hùng dũng, mạt tướng khâm phục!"
Tiêu Hắc Tử ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác mà nhìn hồi lâu, trở mình xuống ngựa, quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: "Giám quân đại nhân quả nhiên lợi hại, là tiểu nhân vô dụng, còn dám vô lễ với đại nhân, xin đại nhân trách phạt!"
Hắn không chờ Lý Tiểu Dân mở lời, liền dập đầu mạnh rồi ngẩng lên, gõ đến độ khiến mặt đất rung động, nhưng vẫn liên tục khấu đầu.
Lý tiểu dân nhảy xuống chiến mã, tiến lên đưa tay nâng Tiêu Hắc Tử dậy, cười nói:" Tiêu tướng quân vốn là nam nhi nhiệt huyết, tất phải như thế! Có thể quen biết Tiêu tướng quân một hảo hán như vậy, bổn quan cũng rất mừng rỡ!"
Đổng Tướng Hổ mỉm cười tiến lên, mang chúng tướng vây lấy nâng Lý Tiểu Dân lên ngựa, cùng đi vào đại doanh. Dọc đường không ngừng tán dương Lý Tiểu Dân võ nghệ hơn người, quả là danh tướng đương triều, khiến người khác phải khâm phục.
Lý tiểu dân mỉm cười khiêm tốn, biết gã là thuộc hạ do Tần lão tướng quân mang tới, cũng giữ lễ với hắn. Chúng tướng rất vui vẻ, bảo vệ Chủ soái giám quân, cùng quay về doanh trại. Sau khi Lý Tiểu Dân tuyên đọc ý chỉ Hoàng đế, liền giết heo mổ dê, khao đãi ba quân, tướng sĩ khắp doanh, há miệng ăn thịt, nâng ly chúc rượu, trong lúc say ha hả cười to, nguyên một đám vui sướng đến tột đỉnh. nguồn
Từ lúc này trở đi, Lý Tiểu Dân mới an tâm ở lại trong quân phía Tây, phụ trách giám sát hành động hằng ngày của đại quân. Đổng Tướng Hổ tuy là võ tướng, nhưng cũng rất thông hiểu chuyện quan trường, tặng rất nhiều vàng bạc châu báu tham ô cướp đoạt ở trong quân cho Giám quân đại nhân, lại chia một phần tham ô mỗi tháng cho hắn, hai người vui vẻ hòa thuận, cũng coi như là một cặp hảo đồng liêu tâm đầu ý hợp.
Mà những bộ hạ kia, trên làm dưới theo, mỗi ngày đều chạy tới tặng lễ vỗ mông ngựa, đối Lý công công vừa có bản lĩnh, vừa là Ngự tiền tầm phúc của hoàng hậu tôn kính không thôi, chỉ mong có thể dựa vào cây đại thụ hắn, để từ nay về sau lên như diều gặp gió, đại khái là không gặp việc khó gì nữa.