Ta một thân cung trang, mặt phủ một tấm lụa mỏng, đoan trang ngồi tại phòng khách. Ngón tay dài mảnh nâng một chén trà hoa cúc, hương khí tỏa ra bốn bề.
Mai Ngọc Phù rốt cuộc tới đây làm gì? Vấn đề này… đáng để suy nghĩ cặn kẽ. Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết vị tiểu thư này chẳng có gì là tốt. Đến khi dần dần quen biết rồi, ta càng cảm thấy nàng thâm tàng bất lộ, thâm trầm đáng sợ. Hôm nay ta phải gả cho Viêm vương, nàng lẽ nào lại cam lòng đem hắn hai tay dâng cho kẻ khác?
Trong lúc ta còn đang chìm trong suy tưởng của mình, bọn hạ nhân đã đưa ba người họ vào đến.
Hoàng Phủ Viêm cùng Mai Ngọc Phù dắt tay nhau đi trước, còn tiểu bất điểm, lại một thân trang phục nha hoàn, đứng sau lưng Mai Ngọc Phù.
Khẽ cười một tiếng, tầm mắt ta lại rơi vào mười ngón tay đan chặt vào nhau, khóe môi dần dần hiện lên tiếu ý.
Muốn làm gì? Thị uy hả?
“Mộ Dung Tử Lung tham kiến vương gia, tham kiến quận chúa.” Ta nhẹ nhàng buông chén trà hoa cúc xuống, thực hiện tư thế đúng chuẩn lễ nghi cung đình.
Mai Ngọc Phù tiểu thư dịu dàng mỉm cười, phong tình vạn chủng, “Miễn lễ.”
“Tạ quận chúa.” Hai tay ta đan nhau, đặt ngay trước mặt, tươi cười đúng lễ, “Vương gia, quận chúa, mời ngồi.” Tuyệt đối không thể để tỷ tỷ tỷ phu mất mặt.
Ngồi xuống rồi, ánh mắt Mai Ngọc Phù lại đảo qua đống sính lễ quý giá đầy nhà, nụ cười ôn nhu mà hữu lễ, “Muội muội hài lòng những món đồ này chứ?” Một đôi mắt tựa như nước hồ thu, ẩn chứa nồng đậm tiếu ý, “Ngọc Phù cảm thấy bản thân mình rất có duyên với tiểu thư, cũng vì hơn người hai tuổi, nên tự ý chủ trương gọi một tiếng muội muội này, mong tiểu thư thứ lỗi.” Ta không phải ngu si cũng không phải bại não, ý tứ của nàng đương nhiên đã biết rõ ràng.
“Đâu dám đâu dám, được quân chú gọi một tiếng muội muội này, là Tử Lung tam sinh hữu hạnh.” Hai người chúng ta ai cũng chưa vào cửa, vọng tưởng áp chế được ta? Mai Ngọc Phù, ngươi quá khinh người rồi.
“Muội muội, nghe nói muội cắt cổ tay tự sát, bây giờ đã khỏe nhiều chưa?” Mai Ngọc Phù cười dài lấy ra một cái hộp, “Tổ yến này là tặng muội muội bồi bổ thân thể.” Cố ý đến gây sự với ta còn bày trò thăm hỏi? Tâm ý của nàng, có quỷ mới tin.
“Đa tạ tỷ tỷ.” Nàng dám tặng ta cũng không dám ăn, ai biết được nàng có hạ độc trong đó không chứ. Ta khẽ liếc nhìn Hoàng Phủ Lam Nhi đang đứng yên bấy động một bên, cười cười nói, “Tiểu muội muội, ngồi đi a.” Muốn đứng cũng phải để Mai Ngọc Phù đứng, không đến phiên tiểu bất điểm.
Tiểu bất điểm trừng lớn mắt nhìn ta, không dám tin là thật, “Mộ Dung tiểu thư, ta có thể ngồi sao? Ta là nha hoàn đó á.”
Ta mạn bất kinh tâm nhìn Mai Ngọc Phù một cái, “Nha hoàn thì đã sao? Cũng là người mà. Vô Lệ là nha hoàn của ta, nhưng cũng như muội muội.” Lời này hoàn toàn là thật, ta lúc nào cũng xem Vô Lệ như muội muội mà.
“Đa tạ đại tiểu thư.” Tiểu bất điểm cười một cách ngây thơ, hoạt bát lanh lợi chạy tới ngồi cạnh ta, “Tỷ tỷ, tỷ thật tốt nha.”
Ngay lúc này, hạ nhân dâng lên trà nóng, ta nhàn nhàn bảo, “Lấy cho vị muội muội này một chén trà, lát nữa đem đến chút trái cây điểm tâm cho nàn.” Tiểu bất điểm là muội muội ta rất yêu thương, đương nhiên có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộh này, còn hai vị kia, cứ thoải mái ngồi ngốc ở đó hóng gió đi.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đối với ta tốt như vậy? Ta chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi thôi a.”Đôi thủy mâu trong suốt Hoàng Phủ Lam Nhi toát lên đầy vẻ nghi hoặc.
“Nhìn bộ dáng của muội, cùng lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi thôi. Nhỏ như vậy đã phải đi làm nha hoàn, nhất định rất cực khổ.” Những lời trên tuy chỉ là nối dối, nhưng cũng có chút thật lòng nói ra. Ta lúc còn rất nhỏ rất nhỏ đã phải ra ngoài làm việc, biết được cảm giác đó là gì. Cho dù nàng không phải công chúa, không phải muội muội ta, ta cũng đối tốt với nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ tốt quá.” Nàng cảm động hít hít mũi, “Ta tên Lam Nhi, sau này tỷ cứ gọi như vậy.”
“Không ngờ muội muội cùng Lam Nhi vừa gặp như đã quen.”Mai Ngọc Phù nhỏ giọng khẽ tiếng chen vào, trong lời nói ngập tràn hân hoan.
Nữ nhân này, thật lợi hại.
Ta kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Nhi, thương tiếc vuốt ve bàn tay của nàng, “Phải a, sau này nếu như ta gả vào vương phủ rồi, có thể để Lam Nhi đi theo bầu bạn cùng ta không.”
“Lam Nhi tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ sợ hầu hạ không được chu đáo. Đến khi ngươi gả vào vương phủ rồi, tự ta sẽ an bày người đến hầu hạ ngươi.” Kẻ từ đầu đến cuối không nói câu nào – Hoàng Phủ Viêm rốt cuộc cũng nói một câu.
“Hầu hạ?” Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, cảm thán nói, “Ta có tay có chân, hoàn toàn khỏe mạnh, cần người hầu hạ làm gì? Ở Mộ Dung gia nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có một mình Vô Lệ ở bên cạnh ta. Vô Lệ đi rồi, cũng là ta tự mình chăm sóc mình.” Cũng không phải tàn phế, chuyện của bản thân, bản thân sao không tự làm?
Nhớ năm xưa lúc còn ở Phi Ưng bang, kẻ hầu người hạ không dưới trăm người, nhưng cũng đều là ta tự mình động thủ.
“Muội muội nói vậy sai rồi, muội thân là thiên kim tướng quân, thân thể cao quý, sao có thể tự mình động thủ những chuyện lặt vặt như vậy.” Quả nhiên là chủ nghĩa phong kiến điển hình.
Ta rất muốn duy trì phong độ, đáng tiếc lại nhẫn không được nữa, “Thân thể cao quý?” Ta trào phúng cười, “Thiên kim tướng quân? Nếu như cha ta chỉ là một nông phu bình thường, ta cũng không phải thiên kin tiểu thư thì sao? Từ lúc bắt đầu, mỗi người đều một dạng như nhau. Bất luận là nha hoàn hay thiên kim tiểu thư, mọi người đều bình đẳng. Nhìn người không thể nhìn xuất thân, thế sự vô thường, phong thủy luân chuyển.” Vô Lệ nhà ta, thân phận chỉ là một nha hoàn tầm thường. Nhưng có ai ngờ rằng, nàng lại là tổng tài trợ lý của tập đoàn Lục thị?
Mai Ngọc Phù bị ta mỉa mai một trận, khuôn mặt mỹ lệ bắt đầu lúc hồng lúc trắng, “Ta… Ta… không phải là có ý đó, chỉ là…”
Cứ tưởng rằng Hoàng Phủ Viêm sẽ giúp Mai Ngọc Phù biện hộ, chẳng ngờ rằng, hắn lại đứng về phía ta, “Mộ Dung tiểu thư, thật khiến ta cảm thấy ngạc nhiên.”
Ta chân mày khẽ nhíu, “Ngươi quen ta sao? Có thấy ta làm gì kinh hãi thế tục cũng đường ngạc nhiên như vậy, bởi vì, chúng ta không quen, ngươi căn bản không hiểu được ta.”
Tiểu bất điểm hai tay ôm điểm tâm, hai má phập phồng, “Phải phải, ngài cùng Mộ Dung tiểu thư không hề quen biết.”
Ta không khỏi mỉm cười, đưa một chén trà tới trước mặt nàng, “Cẩn thận coi chừng nghẹn, từ từ mà ăn, ăn xong vẫn còn mà.” Hai vị ngồi đối diện ta kia, các ngươi cứ ngồi xem là được.
“Ngon lắm a.” Điểm tâm dính lại trên khuôn mặt nàng, vô cùng khả ái.
Nụ cười thỏa mãn của nàng tựa hồ đã lây nhiễm đến ta, ta cũng hài lòng cười lại, “Nếu muội thích, có thể thường đến đây ăn.” Có thể nhìn thấy nụ cười kia mà cảm thấy vui vẻ, cũng là một loại hạnh phúc.
“Mộ Dung tiểu thư, lần trước bản vương dẫn người vương phủ xông vào, thật là có lỗi, thỉnh tướng quân cùng phu nhân lượng thứ.” Đến nhà tạ tội chính là thái độ này sao?
Ta nhàn nhạt ‘Ờ’ một tiếng, tự tiếu phi tiếu, “Đả thương hộ viện nhà ta, xông vào Phong Vân các, chỉ một câu thứ lỗi là xong hết mọi chuyện sao?” Máu của lão nương chẳng phải chảy không rồi à?
Trên cổ tay hắn, cắt một đường, sau đó nói một câu xin thứ lỗi, hắn có chịu hay không?
“Ngươi muốn thế nào?” Trong đôi hắc mâu của Hoàng Phủ Viêm tựa hồ hiện lên một tia cười như có như không, ung dung nhàn nhã nhìn ta.
Mai Ngọc Phù vội vàng đứng ra hòa giải, “Muội muội, huynh ấy đã xin lỗi rồi mà.”
Ánh mắt ta phát lạnh, lạnh lùng lườm nàng một cái, “Giết người rồi nói một câu xin lỗi, ngươi có chịu được không?” Nữ nhân này, thật sự đã xem mình như Viêm vương phi rồi? Cọp cái không ra oai, nàng tưởng ta là mèo bệnh chắc.
Hoàng Phủ Viêm nhất định là phát sốt đến đầu óc có vấn đều, ta đối với Mai Ngọc Phù vô lễ như vậy, hắn cư nhiên không tức giận, trái lại còn nở nụ cười, “Nếu đã là vậy, ta mời ngươi uống trà tạ tôi.” Hắn cư nhiên dùng ‘ta’ mà không phải hai chữ ‘bản vương’, quả nhiên là phát sốt rồi.
“Ngươi mời thì ta phải uống? Chẳng phải rất mất mặt à?” Uống trà cũng phải coi tâm trạng, có Mai Ngọc Phù ở đây, ta căn bản không có tâm trạng uống trà.
“Đúng vậy.” Hoàng Phủ Lam Nhi vẫn ngồi một bên tận hưởng hương vị điểm tâm, chốc lát lại gật đầu phụ họa, “Thật sự là rất mất mặt, nếu có người dẫn quân xông vào nhà ta, ta nhất định cũng rất chán ghét hắn.”
Tiểu thư à? Trước khi nói chuyện làm ơn suy nghĩ có được hay không? Nhà ngươi là hoàng cung á, ai dám xông vào? Trừ khi hắn chán sống.
“Nghe nói Mộ Dung cô nương đối với trà đạo rất có nghiên cứu, bản vương cũng muốn mở rộng tầm mắt một phen.”Hắn không chút nào che giấu hứng thú đối với ta.
“Con người ta thật sự rất tệ hại, từ nhỏ chưa từng đọc qua bất cứ sách gì, từ ‘Nữ huấn’, ‘Nữ tắc’ đến ‘Phụ đức’ các loại, ta căn bản chưa từng liếc mắt qua, một chữ cũng không biết. Thậm chí cả cầm kỳ thi họa, cũng chưa từng gặp qua, còn chuyện pha trà… Dùng nước pha, ai mà không biết? Chưa chạm tới thêu thùa, chưa bước qua trù phòng. Kỳ thực ta rất tệ hại, tệ đến tột bậc, ngươi đừng có hứng thú với ta.” Ta cố ý tự hạ thấp bản thân, đem mình ra nói đến cái gì cũng tệ, cùng phế vật chẳng khác gì nhau.
Trong mắt Hoàng Phủ Viêm hiện lên một tia nghiền ngẫm, “A? Nghe nói đại tiểu thư Mộ Dung gia là một tài nữ, chẳng lẽ đây chỉ là đồn đại thôi sao?”
“Đúng đúng đúng đúng…” Lập tức gật đầu, “Toàn là đồn đại cả.”
Đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên, trầm thấp mở miệng, “Không yêu hoàng cung tráng lệ, chỉ là tội lỗi kiếp trước gây ra. Hoa nở hoa rơi tự có khi, chung quy đều bởi thần mùa xuân, đi cũng không được, ở cũng không xong…”
Ta vội vàng chặt đứt lời hắn, “Lời này không phải ta nói, cùng ta không có chút quan hệ gì.” Quả thật là không phải ta nói, tàn là sao chép cả thôi.
Vừa dứt lời, ta lập tức liền hối hận. Không phải ta nói mà, ta kích động như vậy làm chi?
“Ta nói là do ngươi nói sao?” Hắn càng thêm hứng thú nhìn ta.
Lão huynh, ngươi quả thật là đã mù rồi. Bên cạnh ngươi là một đại mỹ nữ, hứng thú nhìn ta như vậy làm gì?
“Ặc…” Ta xấu hổ cười cười, “Có phải ta quá kích động rồi không.”
Hoàng Phủ Viêm đứng lên, ý vị sâu xa nhìn ta, “Chúng ta nói chuyện riêng một lát.”
“Được, vậy hồ tâm đình ở Di Hồng viện đi.” Muốn nói chuyện riêng với ta? Chỉ e ngươi không có can đảm đó.
“Di Hồng viện? Tên kĩ viện sao?” Tiểu bất điểm ngây ngốc ngẩng đầu.
Ta nhịn không được gõ đầu nàng một cái, “Di Hồng Khoái Lục. Ta là Di Hồng, thái tử phi là Khoái Lục.”
Căn dặn Tiểu Hồng Tiểu Lan chiếu cố Mai tiểu thư cùng tiểu bất điểm xong. Ta dẫn hắn ra sau hậu viện. Ai, từ khi Tuyết Liễu trà trộn đến bên cạnh Lăng Sở Nam, hai người họ đã muốn thành nha hoàn chuyên dụng của ta rồi. Sau này xuất giá, phải suy xét chọn một trong hai đi bồi giá mới được.
Di Hồng viện hoa sen nở rộ, cây xanh che bóng, cảnh trí tươi đẹp vô cùng,
Đi lên cầu treo, ta kịch liệt lung lay, “Vương gia, cẩn thận nha.” Cẩn thận bị quẳng xuống dưới ăn bùn.
Hoàng Phủ Viêm hai tay chắp sau người, tư thế trước sau vẫn vững như bàn thạch, “Mộ Dung tiểu thư, hình như quá coi thường ta rồi.”
“Là có ý gì?” Ta lung lay càng lúc càng lợi hại hơn, “ Xin lỗi, đại não ta không được tốt lắm, không hiểu ý tứ của Viêm vương.” Triệt để giả ngu.
“Ngươi tại sao lại gả cho ta?” Hắn bất ngờ hỏi một câu.
“Tại sao lại lấy ta?” Ta hỏi ngược lại hắn.
Hắn chân mày khẽ chau, “Ngươi hiểu mà.”
“Hoàn toàn hiểu rõ.” Mộ Dung đại tiểu thư tuy không phải chính thất sinh ra. Nhưng có phận được MỘ Dung tướng quân cùng Mộ Dung phu nhân sủng ái, trong Mộ Dung gia, địa vị cùng nhị tiểu thư không hề thua kém. Mộ Dung đại tiểu thư trở thành Viêm vương phi. Sau này nếu có binh biến, Mộ Dung tướng quân rất có thể sẽ nể mặt Mộ Dung Tử Lung, bảo trì trung lập. Đều là nữ nhi của mình, cẳng tay bàn tay đều là cốt nhục. Cho dù giúp đỡ thái tử, cũng sẽ không làm khó Viêm vương, “Vương gia, ta rất coi thường ngươi.”
“Sao?” Hắn chẳng những không chút tức giận, ngược lại còn mỉm cười, “Tại sao?”
“Dùng nữ nhân làm lá chắn thật sự là rất đê tiện.” Đúng vậy, rất đê tiện. Chỉ có điều, lịch triều lịch đại, nam nhân đem nữ nhân ra làm con cờ nhiều vô số kể.
“Tại sao ngươi lại gả cho ta?” Hắn tựa hồ sớm đã đoán được ta sẽ nói những gì.
Ta ưu nhã ngồi trên băng ghế, bắt chéo hai chân. Ngẩng đầu, hưởng thụ gió nhẹ hiu hiu, “Thế gian đều cho rằng, triều đình là chiến trường của nam nhân. Nhưng ta xem ra, hoàng hoàn chi tranh oanh oanh liệt liệt, cũng là chiến trường của nữ nhân. Từ cổ chí kim, hồng nhan xá tử yên hòng, đều là những kẻ đấu tranh khốc liệt nhất triều đình.”
“Giải thích thế nào?”
Ta chăm chú nhìn hắn, “Xin hỏi vương gia, thái tử tại sao lại thấy thái tử phi, ngươi tại sao lại lấy ta?”
Hắn trầm mặc không nói nửa lời, chắc hẳn đã đoán được ý tứ của ta.
“Hồng nhan xá tử yên hồng đều là vật hi sinh, một vật hi sinh không thể thiếu. Không có nữ nhân chúng ta, không có thế lực gia tộc sau lưng chúng ta, dùng cái gì để đấu? Chúng ta rất vô tội, chẳng qua là bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió.”Cái triều đại tan vỡ trong lịch sử, có bao nhiêu hoàng đế không dùng nữ nhân đổi lấy giang sơn?
Hoàng Phủ Viêm nghiêng mặt, tự tiếu phi tiếu, “Bây giờ xem ra, lấy ngươi, tựa hồ không phải chuyện gì xấu.”
Trong lòng ta ‘lộp độp’ vài tiếng, “Ta không muốn gả cho ngươi.” Gây được sự chú ý của hắn, vốn không phải mục đích của ta a. Ta chỉ là… chỉ là… không quen nhìn hắn tự cho mình là giỏi thôi.
“Ta cũng không muốn lấy ngươi.”Hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.
“Thân là nữ nhi của tướng quân, ta tựa hồ không có quyền được lựa chọn hôn sự cho mình. Thay vì chống cự vô ích, chi bằng, ta nhận mệnh.” Ta vỗ vỗ vai hắn, “Ít nhất, chúng ta cũng đã tương đối lớn khôn rồi. Gả cho ngươi, vẫn tốt hơn gả cho một vị hôn phu mà đến đêm tân hôn mới biết mặt.” Ta lưu loát nói một tràn bịa đặt, “Hơn nữa, ngươi cũng có nữ tử mình yêu rồi, sẽ không quấy nhiễu ta, ta có thể sống cuộc sống theo ý mình.” Da mặt ta vốn dĩ có thể so ngang với trường thành, đừng tưởng rằng ta khi nói dối liền đỏ mặt.
“Ngươi muốn một cuộc sống như thế nào?” Hắn cơ hồ phi thường hiếu kỳ.
Ta ưỡn ngực, hào tình vạn trượng, “Một cuộc sống giống như nam nhi.” Trừ cấu tạo thân thể, cách thức sinh hoạt của ta chẳng khác nam nhi là mấy.
“Sao?” Hắn buông mắt, thần tình xẹt qua một tia quái dụ, “Ngươi cho rằng cuộc sống của nam nhân là cuộc sống như thế nào?”
“Ta muốn thoát khỏi tất cả ràng buộc lễ giáo thế tục, không hỏi sự đời, hồng trần tiêu dao, tiếu ngạo giang hồ. Ẩn cư sơn lâm thì bỏ, bởi vì ta không thích cuộc sống khổ cực. Huống chi, ta chỉ cầu bốn chữ ‘tùy tâm sở dục’ này thôi.” Những ngày như thế, đích thực là mơ ước của ta.
“Ta tưởng rằng, ngươi sẽ nói rong ruổi sa trường, báo ân triều đình. Quan to tể tướng, quyền khuynh thiên hạ.” Phần tử dã tâm quả nhiên là phần tử dã tâm, lúc nào cũng nghĩ đến thăng quan phát tài.
“Rong ruổi sa trường cũng được, chỉ là, ta không cầu xuất tướng nhập tướng, chỉ cầu bảo vệ quốc gia.” Công danh lợi lộc, đối với ta chỉ như một thoáng phù vân.
“Tại sao?” Hắn giống hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Ánh mắt ta dần dần trở nên nồng đậm, bình tĩnh giống như nước đọng ao tù, “Công cao chấn chủ.”
Gió sớm mai se lạnh, chầm chậm thổi bay y phục của ta, tóc đen tung tăng trong gió. Thanh ti loạn vũ, che khuất ánh mắt của ta…
Si ngốc nhìn ta hồi lâu, Hoàng Phủ Viêm thở dài mở miệng, “Có lẽ, ngươi nên gả cho tam đệ thì hơn.”
“Tại sao?” Ta đối với nhân yêu không có hứng thú.
“Mộ Dung Tử Lung, ngươi có thể toán tẫn thiên hạ.” Đôi hắc mâu thâm thúy chăm chú nhìn ta, “Một nữ tử thông tuệ như ngươi, nhất định có thể phò tá tam đệ lập thành đại nghiệp.” Đừng khen ta quá đáng như vậy, ta chỉ biết mồm mép vậy thôi mà.
Đối với lời khen của hắn, ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười, “Đế vương, không cho phép dưới gối mình là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, toán tẫn thiên hạ.”Tất cả trên đời này, ta đã nhìn thấu từ lâu. Bởi vì nhìn thấu, nên mới không tranh.
“Dạng nam nhân âm mưu tính kế như hắn, sẽ thích nữ nhân nhu tình như nước.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm rơi xuống cổ tay ta, “Cắt cổ tay tự sát.” Hắn cười cười, “Ngươi đủ độc.”
Ta không phải ngu si, lập tức hiểu ngay ý hắn, “Độc ác tột đỉnh, chính là hạ thủ với bản thân mình.” Ta là sát thủ, một chữ ‘độc’ này, sớm đã ăn sâu vào huyết quản rồi.
“Lấy ngươi, thật sự rất nguy hiểm.” Hắn đưa tay, tà mị xẹt qua đôi gà má của ta.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, chuyện đêm đó chẳng qua chỉ là sự trùng hợp thôi, ân ân oán oán giữa tam gia đảng cùng thái tử đảng, ta không hứng thú.” Ta vươn tay chạm vào một đóa sen trong hồ, vân đạm phong khinh, “Ta rất may mắn, là một nữ tử. Trách nhiệm của ta, chỉ có thành thân. Không ai ép ta tham gia đảng tranh, cũng không ai ép ta đi trộm cơ mật.” Hoàng Phủ Viêm là người thông minh, nhất định đã biết đêm đó ta cắt cổ tay chỉ là mượn cớ. Chỉ là, hắn không có chứng cứ thôi.
Mưu đồ của hắn, ta hiểu rất rõ, dẫn người xông vào, chỉ để Mộ Dung gia vô phương thoát tội. Đáng tiếc, lại đến chậm một bước.
Mộ Dung gia là chỗ bất cứ ai cũng không thể chọc vào, không có chứng cứ, tốt nhất đừng hành động nông nổi. Hậu quả của việc hành động sơ suất, hắn gánh không nổi.
Hắn nửa như nói đùa nói, “Ta có thể mượn sức ngươi được không?”
Ta khẽ bật cười, “Nếu như ta có lòng tranh danh lợi, ngươi có thể.” Nhưng đáng tiếc, ta không có.
“Ngươi có thể tùy tâm sở dục, tiêu dao thế ngoại, bất luận ngươi muốn làm gì, ta đều không can thiệp. Ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, không cần biết ngươi có muốn hay không.” Hắn cao thâm khó lường nhìn ta, hắc mâu không lộ chút tâm tình gì.
Ta cười cười đứng lên, cho hắn một hứa hẹn, “Ta sẽ ngoan ngoan ngoãn ngoãn làm thê tử của ngươi, làm Viêm vương phi.” Rất tốt, vụ làm ăn này ta không chịu lỗ.
“Ta biết ngươi rất thông minh… Ngọc Phù… có thể…” Đầu năm nay, nam nhân có thể si tình như Hoàng Phủ Viêm, xem ra gần tuyệt chủng cả rồi. Nữ nhân Mai Ngọc Phù đó rốt cuộc có là cái số gì, có thể bắt được thứ gần như tuyệt chủng như hắn?
“Ngươi muốn làm gì ta đều không can thiệp, nếu như muốn ta diễn kịch, cứ nói một tiếng.” Nếu hắn đã phóng khoáng như vậy, ta cũng không keo kiệt làm gì.
“Tử Lung, ta rất mong chờ những ngày sắp tới.” Hắn chân thành nói.
Ta quyến rũ nháy nháy mắt, “Phu quân, ngươi không sợ tỷ tỷ ghen sao?” Để tránh khỏi phiền phức không đáng có, xem ra ta cần phải tránh xa hắn ra một chút. Tiểu thư họ Mai kia, tuyệt không phải kẻ hiền.
Hắn, kẻ luôn nói năng thận trọng, lộ ra một tia tiếu ý, “Ngươi cùng Ngọc Phù nói chuyện đi, hi vọng cả hai có thể chung sống hòa bình.” Ta cùng họ Mai đó không quen không biết, bảo nàng cút ra xa một chút được rồi.
“Được thôi.” Gả cho Viêm vương, sớm muộn cũng phải đấu đá với nàng, trước tiên dò xét nội tình cũng không có gì xấu.
x x x x x x
Sau khi đến hoa viên gặp Mai Ngọc Phù cùng tiểu bất điểm, Hoàng Phủ Viêm rất thức thời đưa tiểu bất điểm rời đi, để chúng ta có không gian riêng nói chuyện.
Chiếu theo tình huống trước mắt mà nói, chúng ta là tình địch. Ta không muốn đối địch với nàng, về phần thái độ của Mai tiểu thư, ta không biết.
Ta nhìn người vô số, nhưng dạng nữ nhân thâm trầm giống như Mai Ngọc Phù tiểu thư đây, lại chưa từng gặp qua. Lấy tâm cơ của nàng, cùng Thanh Nhã, Lăng Sương có phần khá giống. Người ta trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, còn nàng tự học thành tài. Đã từng bội phục chủ nhà trọ của Lăng Sương – Hồ Khuynh Tuyết, nay ta ‘di tình biệt luyến’, chuyển sang bội phục Mai tiểu thư.
Cùng Mai Ngọc Phù tiểu thư sóng vai dạo bước trong hoa viên, nàng mỉm cười hỏi, “Muội muội, muội cùng Viêm đã nói những gì, ta thấy huynh ấy dường như rất vui vẻ.” Cố từng dùng một chữ để gọi hắn, là cố tình đả kích ta sao?
“Chỉ là những chuyện loạn thất bát nhao thôi.” Ta đối với Viêm vương hoàn toàn không có cảm giác, chiêu này không hữu dụng đâu.
“Muội muội, muội hẳn đã biết quan hệ giữa ta và Viêm.” Nụ cười của Mai Ngọc Phù tiểu thư dần dần biết mất, chợt có chút chần chờ, “Muội đừng hiểu lầm, không phải ta có ý gì khác.” Nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng mà cứ tưởng như là thật.
“Ừm.” Tin nàng, ta chính là ngốc. “Ta biết, tỷ tỷ tiếp tục nói đi.” Xem xem nàng có thể nói những gì.
“Muội muội sau này dự tính thế nào?” Ánh mắt nàng toát ra vẻ bi thảm, “Ở giữa ta và Viêm, muội muội sẽ rất xấu hổ. Ta cũng là nữ nhân, hiểu được nỗi khổ của nữ nhân mà.” Oa oa, ánh mắt này… đủ chuyên nghiệp nha.
“Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không can thiệp chuyện của hai người.” Ta thực sự có nhiều chuyện để lo lắm, không có hứng tranh sủng với nàng đâu.
“Cho dù huynh ấy có nạp ta làm thiếp, muội cũng không can thiệp?” Vẻ mặt nàng càng lúc càng trở nên thê lương.
Ta có can thiệp làm gì? Vô duyên vô cớ.
Ta gật hật đầu, “Không can thiệp.”
“Ta…” Mai Ngọc Phù len lén nhìn ta, “Ta theo Viêm nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả danh phận cũng không có. Nếu… muội không thích huynh ấy, có thể để vị trí chính thất đó cho ta không.” Ta ngất, yêu cầu này hơi bị quá đáng rồi a.
Ta nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức thốt ra, “Không được.” Thiếp cùng vương phi là hai địa vị tuyệt nhiên bất đồng, nắm được danh hiệu vương phi, ta mới có thể ở vương phủ hoành hành bá đạo.
“Muội muội, ta… không phải cố ý.” Mai Ngọc Phù xấu hổ nói, “Muội đã không thích huynh ấy, chính thất hay không cũng không khác gì mà.”
“Xin lỗi, ta không đáp ứng được.” Thích hay không thích chẳng có gì quan trọng, thứ ta muốn là địa vị ‘Viêm vương phi’ kìa.
“Tại sao?” Mai Ngọc Phù thần tình biến lạnh, ánh mắt dường như rất hững hờ.
Ta thở dài một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ nên biết cuộc hôn nhân này không giống như bao cuộc hôn nhân khác. Hoàng thượng tứ hon, ta cũng vô phương kháng chỉ a.” Ném hoàng đế lão gia ra làm lá chắn.
“Ta có cách.” Mai Ngọc Phù trong mắt xẹt qua một tia tính toán.
Tuy rằng chỉ là trong giây lát, nhưng vẫn bị ta bắt được.
“Nói nghe xem… “ Ta buông mắt, thần tình biến lạnh.
Mai Ngọc Phù, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?
Nàng xấu hổ liếc mắt nhìn ta, “Ngày thành thân, để tỷ tỷ thay muội muội bái đường. Đến khi bái đường xong, đưa vào động phòng, ta cùng Viêm trở thành phu thê. Gạo đã nấu thành cơm, cô cô có muốn phản đối cũng vô dụng.” Dùng chiêu này?
Ngữ khí ta trở nên lãnh đạm xa cách, “Tội khi quân này, ta gánh không nổi, Mộ Dung gia cũng gánh không nổi đâu.”
Mai Ngọc Phù cho rằng kế sách đã đạt thành, lơ là ngữ khí lãnh đạm của ta, “Đến lúc đó, ta đem hết mọi tội danh đổ lên đầu mình. Muội muội chỉ cần một mực khẳng định đã bị tye tỷ đánh ngất, cái gì cũng không biết.”
Ta cười lạnh, “Chỉ sợ đến lúc đó, tỷ tỷ lại nói, muội muội ta đào hôn, tỷ vì thể diện hoàng gia thay ta lên kiệu. Sau đó, ta dù có trăm cái miệng cũng không biện giải được. Tỷ tỷ đây nhu nhu nhược nhược, làm sao có thể đánh ngất ta. Ta tốt xấu gì cũng sẽ nguy đến tính mạng, không phải sao? Nếu như được vậy, tỷ tỷ có thể được như ý nguyện gả cho Viêm vương. Còn ta, cũng không còn cơ hội gả cho hắn. Nhất tiễn hạ song điêu, tốt lắm.” Ta dám lấy đầu người ra đảm bảo, nàng nhất định đã luyện qua mấy chiêu này rồi. Chỉ là, người ngoài không biết đó thôi.
Mai Ngọc Phù mặt không đổi sắc, “Muội muội sao có thể nghĩ như vậy? Tỷ tỷ chỉ là muốn gả cho người mình yêu, muội muội cũng là nữ nhân, chẳng lẽ không hiểu được sao?”
Ta cười rộ lên, “Ta chỉ sợ đến lúc đó giúp ta an bày một màn bỏ trốn, đem một thi thể ra làm ta trăm miệng cũng không biện giải được. Mộ Dung gia ta mất sạch thể diện, tỷ tỷ lại hưởng hết lợi ích.” Ta không phải thánh nhân, chuyện lợi người hại mìn tuyệt đối không làm.
“Muội muội, có phải đối với ta có hiểu lầm gì chăng?” Mai Ngọc Phù dáng cười gần như sụp đổ.
Ta phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, “Cùng ngũ hoàng tử tư thông gian tình, câu dẫn thái tử, ngươi cho rằng không ai biết những chuyện xấu ngươi làm sao?”
“Ngươi nói bậy…” Trên mặt nạ của Mai Ngọc Phù cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, sắc mặt tái nhợt, nụ cười khuất bóng, “Ta không có…”
“Trên đời không có tường nào không thoáng gió.”Nụ cười ta trở nên cực kỳ gian trá.
Mai Ngọc Phù lẳng lặng nhìn ta, thật sâu hít vào một hơi, “Vậy thì sao? Ngươi sẽ không ở trước mặt Viêm hồ ngôn loạn ngữ chứ.”
“Vậy sao?” Ta bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Xem tâm trạng của ta đi.”
‘Ùm’ một tiếng, bọt nước bắn tung tóe lên mặt ta. Ta đưa tay lau đi bọt nước trên mặt, diện vô biểu tình.
“Cứu mạng a… Mộ Dung tiểu thư, ta… không đắc tội gì với tiểu thư, tại sao tiểu thư lại… Cứu mạng a…” Kỹ thuật diễn xuất của Mai Ngọc Phù quả thật lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực.
Ta cười lạnh, thuận tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, hung hăng ném qua người nàng, “Tiếp tục biểu diễn, ta thích xem.” Loại tạp kĩ này đã nhiều năm không có ai biểu diễn, ngươi diễn được không?
“Cứu mạng a… Mộ Dung tiểu thư… Tiểu thư tại sao lại đối xử với ta như vậy…” Mai Ngọc Phù đã diễn liền diễn cho triệt để.
“Ta ném, ta chọi…” Ta ngồi xổm trên bờ, nhặt từng hòn đá, từng viên từng viên chọi qua người nàng.
“Cứu mạng a…” Mai Ngọc Phù thét chói tai, dần dần chìm xuống.
Ta liên tục ném xuống mấy hòn đá nhỏ, “Ai da, đáng tiếc, chọi trật rồi.” Nhìn xem, ta cần phải luyện tập dùng ám khí hơn rồi.
“Cứu mạng…” Mai Ngọc Phù nổi lên trên mặt nước.
Thấy nàng nhô đầu lên, ta giống như vừa phát hiện thứ gì rất thú vị, ánh mắt sáng lên, “Lên rồi, ta chọi tiếp…” Tính kế ta? Đi tìm chết.
Tiếng la khóc kinh thiên động địa kia hoàn toàn đều lãng phí, qua một hồi, người chung quanh bắt đầu nghe tiếng mò vào.
Mai Ngọc Phù dưới nước giãy giụa nửa ngày, cuối cùng cũng được cứu.
Vùi đầu vào ngực Hoàng Phủ Viêm, Mai Ngọc Phù vẻ mặt bi thương, “Mộ Dung cô nương, tại sao lại đối với ta như vậy? Ta chỉ muốn lẳng lặng yêu người, như vậy có gì không được chứ?” Nhìn biểu tình của nàng, quả nhiên là Đậu Nga tái thế.
Ta không lời nào phản bác, chỉ lạnh lùng nhìn nàng biểu diễn. Chỉ bằng dạng này có thể làm Hoàng Phủ Viêm chán ghét ta, ta tình nguyện để hắn hiểu lầm.
“Viêm… Muội không muốn tiếp tục yêu huynh nữa, quá mệt mỏi rồi…”Vùi đầu vào ngực Hoàng Phủ Viêm, khóc cho hoa lê đái vũ, thê thảm biết bao, “Nàng mới là vương phi của huynh, mới là thê tử của huynh. Còn muội, cái gì cũng đều không phải.”
Một mỹ nhân nhu tình như nước khóc thành thế này, thật khiến người ta đau xót. Nha hoàn hạ nhân đang đứng một bên, đều nhìn ta bằng ánh mắt đầy ai oán, tựa như ta là tội nhân thiên cổ không bằng.
Xí, thị lực thế nào đây.
Hoàng Phủ Viêm từ đầu chí cuối không nói một lời, khuôn mặt âm trầm không nhìn ra chút biểu tình. Hắn đưa tay ôm lấy Mai Ngọc Phù, nhanh chân tách khỏi đoàn người, “Mộ Dung cô nương, chê cười rồi.” Giọng điệu hắn sâu xa khó lường, ngay cả ta cũng không nghe ra thâm ý tiềm ẩn trong đó.
“Đợi muội với…” Hoàng Phủ Lam Nhi bị bỏ quên không cam lòng đuổi theo, “Này này, nhị ca…”
Chạy được vài bước, nàng đột nhiên lui trở về, thần bí cười cười, “Tỷ tỷ, những gì hai người vừa nói, chúng ta đã nghe cả rồi.”
Xong, bộ mặt thật của Mai tiểu thư đã phơi bày ra ánh sáng. Hoàng Phủ Viêm có còn yêu nàng nữa không? Nếu như không yêu nàng, hắn sẽ yêu ai? Khiến hắn có hứng thú với ta, chẳng phải ta biến thành mục tiêu à?
Không phải ta tự cho mình là đúng, nhưng mà, ta đích thực nhìn ra trong mắt hắn có tán thưởng cùng… hứng thú…
Hai thứ này tụ lại một chõ, đủ để một nam nhân nảy sinh tình cảm với nữ nhân…
Sắc mặt ta trở nên cứng ngắc, thân thể đông lại, hóa thành tượng đá đứng sừng sững trong gió ban mai, thật lâu vẫn chưa hồi thần trở lại…