Trăng lặng sáng trong, đêm lạnh như nước.
Một bóng đen từ Bích Ảnh Các hiện ra, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc này vẫn còn sớm, Như Ý lâu vẫn người đến người đi như cũ, náo nhiệt lạ thường. Lăng Sương đi tới cửa phòng Thiên Tự Tam Hào, cong ngón tay đặt lên cánh cửa chạm hoa cây cảnh khẽ gõ ba tiếng.
Sau khi tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng mở “két” một tiếng. Bóng trắng đứng ở cửa, đẹp đẽ sáng sủa phi phàm.
Lăng Sương nháy mắt mấy cái, lộ ra núm đồng tiền vui vẻ.
“Sao ngươi lại tới đây?” Người áo trắng đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lăng Sương dương dương tự đắc với vò rượu trong tay, “Ta tới mời người uống a.” Vò rượu này chính là vò mai hoa nhưỡng cuối cùng của Tiêu người đẹp đấy, nói cách khác, thế gian chỉ còn một vò ấy.
Vẻ mặt hắn hiện lên một tia nghi ngờ, “Mai hoa nhưỡng?” Mai hoa nhưỡng của Tiêu Túy Nguyệt rất ít khi dùng đến, ngoại trừ võ lâm đại hội mấy chục năm trước đem ra chiêu đãi mấy vị hảo bằng hữu của Lâm Chấn Bắc, còn lại không ai biết mai hoa nhưỡng có mùi vị gì. Nàng là ai? Làm sao có thể có được mai hoa nhưỡng tuyệt nhất giang hồ?
“Đúng vậy, là mai hoa nhưỡng.” Lăng Sương gật đầu, sải bước vào cửa.
Người con trai thuận tay đóng cửa lại, ngồi vào bàn trước mặt, “Ở đâu có?”
Lăng Sương ngượng ngùng cùng e sợ, lại lẽ thẳng khí hùng nói, “Trộm, ta giỏi nhất chính là việc này.” Mai hoa nhưỡng chôn trong buồng ngủ của Lâm tiền bối cùng Tiêu người đẹp, trên đời này e rằng không ai có thể trộm được.
Người con trai ngước mắt, con ngươi đen nhìn Lăng Sương, một cái chớp mắt cũng không chớp.
Nàng mặc một thân màu vàng hạnh, viền mép tay áo thêu nụ hoa tơ màu bạc, quần dài trăm nếp rủ xuống đất. Tóc dài vấn thành lưu vân, trên búi cắm châu hoa vàng hạnh làm trang sức. Không son phấn, thản nhiên tao nhã. (TYV: “lưu vân”, “mây trôi”, hình minh hoạ: )
Bất kể nhìn thế nào, cũng không giống trộm, ngược lại giống tiểu thư khuê các.
Lăng Sương chạm phải ánh mắt hắn, sờ sờ cổ, có chút không được tự nhiên, “Nhìn ta làm gì?” Có khi nào trên mặt nàng bị bẩn chỗ nào đó? Hay là cổ áo mở quá thấp?
“Trộm ta cũng uống.” Người con trai trả lời một nẻo, cầm lấy hai cái chén.
Lăng Sương le lưỡi, “Dù sao cũng là ta mời uống.”
Người con trai liếc nhìn Lăng Sương, cúi đầu mở nắp bình. Tức thì, một luồng mùi thơm thanh thuần tràn ra. Hương thơm hoa mai nhàn nhạt, rượu lâu năm thuần hương nhàn nhạt. Trong hương hoa mai, dường như mang theo một chút mát lạnh, vừa phải, lạnh mà không lạnh.
Chất lỏng màu hổ phách chầm chậm chảy ra, hương thơm càng đậm, Lăng Sương lại nhịn không được đánh một trận lạnh run, “Có cảm giác gì đó.” Kỳ quái, làm sao đột nhiên thấy lạnh?
Người con trai buông bình, phun ra một chữ, “Lạnh.”
“Kỳ quái, rượu này làm sao có cảm giác mát lạnh như thế?” Mà còn lạnh vừa phải.
Mai hoa nhưỡng, không hổ là mai hoa nhưỡng.
“Không biết.” Người con trai đặt chén rượu trước mặt Lăng Sương, “Uống đi.”
“Ta thử xem.”
Lăng Sương không thích rượu, đối mặt mai hoa nhưỡng lại chẳng biết tại sao thấy hưng phấn. Rượu ngon ngàn năm khó gặp, há lại không uống?
Bưng chén rượu, nàng vươn đầu lưỡi nếm một chút, cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan nhất thời truyền khắp toàn thân.
Hương rượu, hương hoa, hương thơm ngát năm tháng lắng đọng, ba loại hương vị hoà vào nhau, qua nhiều lần gọt giũa.
“Rượu ngon a.” Dù nàng không biết uống rượu, cũng có thể nhận xét được vài phần mùi vị. Mai hoa nhưỡng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người con trai ngắm nghía chén rượu, thản nhiên chăm chú nhìn chất lỏng trong chén, “Ta chưa từng uống qua rượu ngon như vậy.”
“Ta cũng chưa uống qua.” Nếu như không phải hắn muốn uống, nàng suốt đời cũng không chắc chắn có thể nếm mùi vị của mai hoa nhưỡng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, “Ta luôn không nói cảm tạ.”
Lăng Sương tâm tư nhanh nhạy, sao lại không hiểu ý tứ của hắn. Khoát khoát tay hào phóng, “Không nói thì không nói.” Mời hắn uống rượu không phải vì câu cảm tạ kia.
Người con trai chậm rãi rót rượu, “Uống ba chén, còn dư chúng ta ngày khác lại uống.” Rượu ngon như vậy, nên từ từ nhấm nháp.
“Được.” Rượu lâu năm sức ngấm lớn, nàng cũng không dám uống nhiều lắm. Bưng chén rượu, Lăng Sương mỉm cười, “Đêm Trung Thu cùng nhau uống, thế nào.”
Người con trai dừng động tác rót rượu “Trung Thu?” Trung Thu là cái gì?
Lăng Sương vội chữa lại, “Mười lăm tháng tám.” Khỏi phải nói, thời đại này nhất định không có lễ Trung Thu.
“Năm tới đi.” Hắn nhấp một ngụm.
Lăng Sương gật đầu, “Cũng đúng, cũng sắp tới Trung Thu rồi, năm nay, chúng ta đã uống qua.”
“Giờ tý mười lăm tháng tám năm tới, đình Bích Ba ven hồ Bích Ba.” Người con trai giọng điệu bình thản, lại mang theo cảm giác không thể nghi ngờ.(TYV: giờ tý là từ giờ đêm đến giờ sáng.)
Chỉ bằng những lời này, Lăng Sương chắc chắn hắn không phải người thường.
“Ngươi thật bá đạo, có điều, ta đồng ý.” Ven hồ Bích Ba cách Lâm gia không xa, thuộc địa bàn của nàng.
“Tàn Tâm.” Hắng khẽ phun ra hai chữ.
“Cái gì?” Hai chữ này là ý gì? Thật chẳng ra sao cả.
Giọng hắn vô cùng lạnh nhạt, “Tên của ta.”
Tàn Tâm? Tên này… khiến nàng đầu đầy vạch đen xúc động, có điều kịp thời nhịn xuống, “Ta là Lăng Sương.”
Chiếu theo hình thức thông thường, nói đến phần này, nên bắt tay trao đổi danh thiếp.
Nhưng, Tàn Tâm vô cùng mất hứng, “Ngươi đã nói.”
Răng ngà khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Lăng Sương ngượng ngùng liếc hắn một cái, “Ta biết, cho ta chút thể diện được không? Đừng có lúc nào cũng lí trí như vậy chứ.”
Tàn Tâm khẽ nhíu mày, “Vừa ngượng ngùng, vừa mắng lời thô tục.” Cũng có loại con gái như vậy? Thật là quái gở.
Lăng Sương trợn trắng mắt, “Đây là đặc sắc của ta.”
Thân là sát thủ, đương nhiên không thể mỗi ngày ra ngoài xuất đầu lộ diện, đem thân phận của mình công cáo thiên hạ.
Cha nuôi nói, cảnh giới cao nhất của sát thủ, là không giống sát thủ.
Cha nuôi vừa đem nàng chăm sóc huấn luyện thành thục nữ, vừa dạy nàng đủ loại thủ đoạn giết người tàn nhẫn. Dùng dáng vẻ thục nữ, đi học cách giết người, có lẽ là chuyện buồn cười nhất trên đời. Càng buồn cười hơn là, nàng lại từng được nhận giáo dục bình thường. Hơn nữa, tốt nghiệp trường học nữ quý tộc, còn từng nhận đủ loại huấn luyện thục nữ. Trong xương cốt không phải thục nữ, lại miễn cưỡng giả thục nữ hơn hai mươi năm, kết quả giờ thành ra thế này, ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai.
Nàng là sát thủ quốc tế đứng hàng thứ tư, áp đảo cả hai vị sư tỷ. Nàng sở dĩ có được thành tựu như thế, có quan hệ rất lớn với điều kiện của bản thân nàng. Văn tài võ lược, nàng tự nhận không bằng hai vị sư tỷ. Chính là, lúc nàng thi hành nhiệm vụ, không cần võ nghệ cao cường, không cần dựa vào thiết bị công nghệ cao. Bằng khuôn mặt nàng, bằng dáng vẻ e thẹn của nàng, không ai có thể hoài nghi nàng lòng dạ khôn lường. Càng không ai có thể tin, cô gái như thế, lại là sát thủ nổi tiếng. Thanh thanh thản thản cùng người gác cổng nói tìm XX, người ta sẽ ngốc nghếch ôi ôi dẫn hắn tới. Sau khi giết người cũng không cần chạy trốn, không cần khổ chiến, lẫn vào đám người ngay thì cả hoả nhãn kim tinh cũng không nghi nổi nàng. (TYV: “hoả nhãn kim tinh” vốn là mắt của Tôn Ngộ Không, có thể tạm hiểu là, “mắt đỏ ngươi vàng”, ý chỉ đôi mắt sắc bén)
Một thân âu phục màu trắng, thanh thuần cực hạn. Ra tay dứt khoát tàn nhẫn, kẻ khác nghe tiếng sợ vỡ mật.
Người ta có câu: thiên thần giết người, tiên nữ áo trắng, chính là nói nàng. Cho nên, người giang hồ xưng nàng làm — tiên nữ Ngưng Sương.
Tàn Tâm không truy hỏi nữa, đổi đề tài, “Ngươi mấy tuổi.” Nàng xem ra còn nhỏ.
“Ta mười sáu, sắp đủ mười bảy rồi.” Nói bóng nói gió dò được từ trong miệng một gã hạ nhân, sinh nhật của nàng là ngày chính tháng chín. Giờ đã tháng tư, nếu tính toán kĩ thì, nàng mười sáu tuổi lẻ nửa năm. (Chúng độc giả ném ánh mắt siêu khinh bỉ: Bác gái, người đã hai mươi bốn rồi.)
“Nhỏ thật.” So với hắn, còn quá nhỏ.
Lăng Sương cười khổ, “Không nhỏ đâu, cũng đã có thể lập gia đình rồi.” Tính theo tiêu chuẩn cổ đại, nàng đã không còn nhỏ. Nếu như nàng đủ nhỏ, cũng sẽ không phải xem mắt.
Tàn Tâm mắt híp lại, “Ngươi muốn lập gia đình?”
Nói cái rắm gì đó, nàng mới không muốn lập gia đình đây.
“Ngươi chứ? Ngươi nên lập gia đình đi chứ?” Nàng không nhỏ, hắn cũng không nhỏ. Với tuổi của hắn, sớm đã kết hôn. Thậm chí, còn có cả con nhỏ rồi.
Tàn Tâm ngoảnh nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, vẻ mặt có vài phần cô đơn, “Chưa gặp được.” Khẽ thở dài, khẽ lẩm bẩm, vọng lại trong phòng.
Lăng Sương vừa định mở miệng an ủi, cái bụng đột nhiên vang lên không chịu thua kém.
Vẻ mặt xấu hổ, Lăng Sương lén liếc Tàn Tâm một cái, “Lúc ta mới tới, thấy ven đường có quán bình dân, chúng ta đi thử xem.” Nàng đói bụng.
Tàn Tâm nét mặt lúng túng, “Cái này…” Quán bình dân ven đường? Hắn hình như chưa từng thử qua.
Dòng sáng trắng theo khoé miệng chảy ra, Lăng Sương hai mắt long lanh, “Ta thấy có thịt hun khói, còn có canh chua cay đấy, muốn ăn.” (TYV: thịt hun khói [烤肉窜]: | canh chua cay [酸辣汤]: )
Tàn Tâm đưa nàng một tấm tơ lụa trắng lạnh nhạt, “Được.” Vẻ mặt tuy lạnh nhạt, nhưng đã có chút động lòng.
Lau đi nước miếng, Lăng Sương giơ tơ lụa, “Ngươi con trai mà mang tơ lụa?” Có quá ẻo lả không?
Ánh mắt Tàn Tâm chầm chậm rơi trên người nàng, ý vị sâu xa mà nói, “Dùng để lau máu.”
Lăng Sương cười nhạt, “Đi thôi.” Lau máu thì sao? Nàng Lăng Sương không phải người đầy máu tanh sao? Chỉ là, súng bạc của nàng không cần lau máu.
Đèn lồng nhỏ treo cạnh đường phố chiếu ánh sáng u ám, có phần đẹp mông lung.
Giờ này, sớm đã có người ngủ lại. So với náo nhiệt ban ngày, xác thực quạnh quẽ rất nhiều.
Tuy là hơi quạnh quẽ, nhưng vẫn dáng vẻ phồn hoa như cũ. Ngoại trừ quán bình dân, còn có hàng hoá đủ loại. Đồ cổ tranh chữ, tơ lụa hàng thêu, châu báu nữ trang, cái gì cần có đều có.
“Thật náo nhiệt a.” Xuyên qua hơn mười ngày, nàng chưa từng ra ngoài vào buổi tối.
Không ngờ cổ đại cũng có sinh hoạt về đêm, hơn nữa so với hiện đại chẳng kém.
Từ sinh hoạt của nhân dân suy ra, người thống trị rất có năng lực. Không biết hoàng đế lão gia là vị nào, nàng thật muốn được thấy. (Lăng Sương đương nhiên không biết, người khiến cho thiên hạ thái bình, nước giàu dân mạnh cùng nàng có quan hệ vô cùng thân thiết. Nếu muốn dùng thành ngữ diễn tả quan hệ các nàng, chính là sinh tử chi giao.) (TYV: “sinh tử chi giao”, tạm hiểu là “sống chết có nhau”)
Tàn Tâm hất cằm về phía quầy thịt nướng ven đường, “Ngươi không phải đói bụng sao? Ăn trước chút gì đi chứ?”
“Đi một chút xem trước.” Chợ đêm náo nhiệt như thế thật ngoài dự đoán của nàng, “Ta thật không ngờ chợ đêm lại náo nhiệt thế này, không biết là ai làm hoàng đế, rất có năng lực.”
Con gái cổ đại, không biết hoàng đế là ai là chuyện vô cùng bình thường, Tàn Tâm không cảm thấy kỳ quái. “Từ khi giám quốc công chúa lên cầm quyền, trọng nông cũng trọng thương. Thương nhân Lục lão bản mở thanh lâu dạ quán, nhanh chóng nổi lên, trở thành một trong hai thương nhân giàu nhất kinh thành, phú khả địch quốc, dân chúng ào ào bắt chước. Trong vòng mấy chục năm, cả nước trên dưới không phân đêm ngày.” (TYV: “không phân đêm ngày”, theo mình hiểu thì có cả cuộc sống buổi sáng lẫn cuộc sống về đêm, sinh hoạt rất nhộn nhịp)
“Nghe ngươi nói vậy, ngươi rất sùng bái giám quốc công chúa và Lục lão bản?” Giám quốc công chúa tài ba, Lục lão bảo lại càng tài ba.
“Không có.” Nữ nhân họ Lục xảo quyệt kia hắn chạy e rằng còn không kịp. Nếu không phải nể mặt sư phụ, hắn tuyệt đối không gọi nàng một tiếng thẩm thẩm.
“Ngươi xem, có bán khăn tay kìa, chúng ta đi qua xem.” Nàng đã làm dơ khăn tay của hắn, hẳn là nên trả lại.
Lăng Sương nói, hướng quầy nhỏ chạy tới, Tàn Tâm đuổi theo sau.
Khách tới cửa, đại thẩm bán khăn tay dáng tươi cười đầy mặt chào hàng, “Cô nương muốn hoa văn nào, ta giúp cô tìm, ta nơi này có đủ mọi thứ.”
“Ta không muốn thêu hoa.” Một người con trai, nếu thêu hoa thì rất kỳ.
“Vừa vặn có một cái.” Đại thẩm tìm thấy một chiếc khăn tay xanh ngọc cười tủm tỉm, đưa cho Lăng Sương.
Lăng Sương dè dặt nhận lấy, nâng đến trước mặt Tàn Tâm, “Cái này có được không?”
Tàn Tâm liếc mắt một cái, lượm một chiếc màu trắng nhét vào tay Lăng Sương, “Cái này đẹp.” Màu trắng, hoa sen, rất hợp với nàng.
“Công tử quả có mắt, hoa sen trên khăn tay này, là dùng vải bàn thêu thành, ta phải tìm mấy mấy ngày mới có. Trên toàn bộ khăn tay này, chỉ có nó là quý giá nhất. Khăn tay màu trắng, hoa sen thanh nhã, rất thích hợp với y phục của tiểu thư.” Đại thẩm phát huy thần công ba tấc lưỡi, “Một lượng bạc.”(TYV: vải bàn [盘绣]: )
Tàn Tâm thẫn thờ móc ra một thỏi bạc đưa cho người phụ nữ kia, xoay người liền đi.
“Này…” Lăng Sương cầm khăn tay, dở khóc dở cười, “Ngươi lấy lại đi, ta không phải muốn ngươi mua khăn tay cho ta, là ta muốn trả lại ngươi một chiếc.” Thế nào lại ngược lại?
Tàn Tâm dừng bước, ngoảnh lại, “Lại đây.” Trả lại? Không cần.
Xem vẻ mặt Tàn Tâm, chuyện trả lại khăn tay đã tan thành mây khói. Nàng bĩu môi, chạy tới. “Cảm tạ ngươi mua khăn cho ta, ta mời ngươi ăn thịt nướng.” Trả tiền Tàn Tâm tuyệt đối không nhận.
“Đi thôi.” Tàn Tâm đi thẳng tới một quầy.
Lăng Sương cũng cùng đi tới ngồi xuống, “Muốn ăn cái gì, ta mời.”
Có khách tới cửa, chủ quầy mang dáng tươi cười đầy mặt bắt chuyện, “Hai vị quan khách, muốn ăn chút gì? Quầy tuy nhỏ, nhưng có đủ mọi thứ.”
“Đậu phụ, thịt bò, thịt dê, trứng cút nướng…” Tà Tâm mở miệng nói hơn mười món.
Lăng Sương lại càng nghe càng nghi ngờ, “Thịt nướng?” Cổ đại cũng có thịt nướng sao? (TYV: Chỗ này mình thực không hiểu. Y_Y Đúng là mấy dòng trên Lăng Sương có nói “thịt hun khói” [烤肉窜] nhưng không hiểu sao giờ lại “thịt nướng” [烧烤]…?) (TN: Thịt hun khói là món Lăng Sương nhìn thấy, nhưng “thịt nướng” là món Tàn Tâm kêu. Thế nên Lăng Sương mới bất ngờ ko hiểu tại sao ở đây lại có thịt nướng)
Là người hiện đại quá tự phụ, luôn cho rằng khoa học kỹ thuật cổ đại lạc hậu sao?
“Ừm.” Tàn Tâm đáp một chữ.
Nàng nuốt ngụm nước bọt, “Ta có thể hỏi là ai phát minh không?”
“Lục lão bản.” Lại là nàng?
Lăng Sương đáy mắt loé tinh quang, miệng uống trà nóng hổi, tiếp tục hỏi, “Xin hỏi ngươi biết Lục lão bản gọi là gì không?” Lục lão bản? Người này hẳn là nên điều tra kỹ một chút.
Người đẹp địa phủ kia nói, ba tỷ muội các nàng đều phải xuyên. Nếu nàng nhớ không lầm, đại sư tỷ nàng vừa vặn họ Lục.
“Lục Thanh Nhã.” Người ngoài không biết, tình cờ hắn biết.
Lăng Sương nhất thời cảm thấy có N dấu chấm hỏi xoay quanh đỉnh đầu, nước trong miệng toàn bộ phun ra, “Thanh Nhã???”
Trong nháy mắt nàng phun nước kia, Tàn Tâm nghiêng người một cái tránh khỏi số phận bị biến thành ướt sũng, “Ừm.”
“Lục Thanh Nhã, ngươi khẳng định là ‘Thanh’ trong ‘thanh thuỷ’, ‘Nhã’ trong ‘cao nhã’? Không phải là ‘Thanh’ trong ‘thanh thanh hà biên thảo’, ‘Ách’ trong ‘ách ba’?” Lục lão bản trong lời đồn, sẽ không vừa khéo là bạn bè kiêm tỷ tỷ nàng chứ? (TYV: “Ách” [哑] và “Nhã” [雅] trong tiếng Trung đồng âm [yǎ] với nhau)
Nhìn biểu tình buồn cười của nàng, Tàn Tâm thuở bình sinh lần đầu tiên muốn xúc động cười, “Lục Thanh Nhã.”
“Cảm tạ.” Vừa qua chỉ để ý giang hồ, đã quên đi thăm dò điều tra triều đình. Bắt đầu từ ngày mai, hoá thân con chó nhỏ siêu cấp, chuyên nghiệp dò la vị Lục lão bản này.
Ngay lúc đang nói chuyện, thịt quay nóng hổi đã được bưng lên. Tàn Tâm gắp một miếng bỏ vào bát Lăng Sương, “Ăn đi.” Thu lại chiếc đũa, Tàn Tâm có chút giật mình.
Gắp đồ ăn cho con gái? Hắn tự lúc nào có sở thích này?
“Cảm tạ.” Lần đầu tiên có người con trai gắp đồ ăn cho nàng.
“Có muốn uống rượu không.” Hắn từ từ nghiền ngẫm đồ ăn.
Lăng Sương ăn miệng đầy dầu mỡ, lắc đầu ngượng ngùng, “Không uống.” Nàng là thục nữ, thế nào lại ăn khó coi như vậy, thật mất mặt.
Vẻ mặt ngượng ngùng ôn nhu đập vào mắt hắn, ánh mắt hắn cũng dần dịu đi, buột miệng nói, “Có muốn ăn canh không?” Hắn nhớ rõ vẻ mặt kia lúc nàng nói đến canh chua cay.
Lăng Sương mỉm cười, “Muốn a.”
Tàn Tâm lặng lẽ đứng lên, lúc quay lại, trong tay có bưng một chén canh chua cay.
Nhìn canh nóng hôi hổi, Lăng Sương lộ ra một tia ý cười ôn nhu, “Ta từ nhỏ lê lết đầu đường, được một đôi vợ chồng họ Hồ nhận nuôi. Năm ba tuổi, ta chạy lạc mất. Nghĩa phụ nhặt được ta, phát hiện ta là kỳ tài luyện võ, thu làm Nhập Thất đệ tử. Trừ ta ra, sư phụ còn có hai đệ tử khác. Hai vị sư tỷ cùng nghĩa phụ, là người thân duy nhất của ta. Đại sư tỷ tài bếp cao siêu, mỗi lần đến xem ta, đều làm cho ta canh chua cay thơm ngào ngạt.” Năm hai mươi mốt tuổi, nghĩa phụ qua đời, trước đó có đem thân thế của ông nói cho nàng. Nàng trở lại Hồ gia muốn nhìn một chút đôi vợ chồng hảo tâm kia, nhưng lại phát hiện bọn họ đã chết do tai nạn giao thông, lưu lại một đứa con gái mười bốn tuổi Khuynh Tuyết. Lăng Sương lấy thân phận khách trọ ở với Hồ khuynh Tuyết, lặng lẽ chiếu cô nàng. “Sau khi ta dần rời khỏi giang hồ, đã nhận một muội muội. Nàng rất nghèo, lúc sinh nhật ta, nàng chỉ có thể làm canh chua cay sở trường chúc mừng ta. Canh chua cay, dường như đã trở thành biểu tượng ấm áp.” Người đẹp địa phủ nói, ba tỷ muội các nàng đều phải xuyên qua thời không, Khuynh Tuyết cũng không ngoại lệ.
Nhị tỷ Tử Lung sẽ xuyên qua sau nàng một năm, vậy đại tỷ đâu? Đại tỷ là lão đại, hẳn đã sớm tới. Khuynh Tuyết đâu? Khuynh Tuyết chết cùng nàng, thời gian hẳn là không sai lệch lắm.
Ai, các nàng đến tột cùng là ở đâu?
Tàn Tâm không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.
Thịt quay bốc khói dầu, hương khí bốn phía.