“Cái gì? Hứa Phong dám mang theo Tiêu Y Lâm tới Lăng gia tìm Lăng Dũng sao?” Tiêu Vinh giận dữ quát: “ Hồ nháo! Làm sao ngươi để cho hắn đi!”
“Cha! Người cũng biết, thực lực của con không bằng Hứa Phong mà! Tiểu tử kia không coi con là thiếu gia! Con có có thể làm gì chứ!” Tiêu Lâm sắc mặt ửng đỏ, thực lực kém gia đinh nhà mình, quả thực rất mất thể diện.
Tiêu Vinh cũng không cần so đo với Tiêu Lâm, hắn hừ một tiếng nói: “Tiểu tử kia tưởng mình là cái gì, ta còn không dám đi Lăng gia giương oai, hắn lại dám đi.”
Tiêu Lâm bất đắc dĩ nói: “ Hiện tại vấn đề là chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiểu tử này như bị điên, đã gϊếŧ tới Lăng gia. Ta mặt dù kêu gia đinh ngăn cản hắn, nhưng căn bản là không ngăn được.”
Tiêu Vinh suy nghĩ lại cảm thấy nhức đầu, nghĩ thầm gia đinh này thật đúng là đủ càn rỡ. Hắn xem Lăng gia là nơi nào chứ? Bất quá sau khi Tiêu Vinh nổi giận đùng đùng nhưng lại đối với Hứa Phong có chút thưởng thức, dù sao gia đinh có thể vì tiểu thư mình làm thế cũng không có nhiều lắm.
“Đi! Ngươi đi kêu thêm gia đinh! Không thể để cho Y Lâm xảy ra chuyện gì bằng không đại ca sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi cùng với ta đi Lăng gia xem một chút.” Tiêu Vinh thở dài hơi nói.
“ Ta đây cũng rất yên tâm chỉ cần Hứa Phong không có chết, Y Lâm nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!”Tiêu Lâm nói “ Chẳng qua Hứa Phong sẽ…..”
“Hắn! Đi trước bước xem sao!” Tiêu Vinh phất tay cái để Tiêu Lâm đi chuẩn bị.
…
“Hứa Phong, ngươi không sợ Lăng gia sao?” Tiêu Y Lâm đi trên đường đột nhiên hỏi.
Hứa Phong cười cười mặc dù biết Lăng gia kinh khủng. Dù sao song quyền nan địch tứ thủ(DG: tay khó chóng lại tay) hắn cũng không phải là vào Nhập Linh chi cảnh. Bất quá như vậy thì thế nào, trong lòng đã quyết định bảo vệ một người vậy thì phải bảo vệ tới cùng, cho dù là long đàm hổ huyệt hắn cũng dám xông vào. Nam nhân phải có nguyên tắc của mình, không phải vì chút khó khăn hay nguy hiểm mà từ bỏ nguyên tắc của mình.
“Nhị tiểu thư! Ngươi có sợ hay không?” Hứa Phong hỏi.
“Có ngươi ở đây ta sẽ không sợ! Ta muốn nhìn cảnh ngươi móc hai con mắt của tên biếи ŧɦái Lăng Dũng ra” Tiêu Y Lâm nhớ rỏ ràng lời mụ mụ nói, cho dù chỉ bị nhìn thấy áσ ɭóŧ vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.
“Vậy Nhị tiểu thư đi theo ta” Hứa Phong vừa lôi kéo Tiêu Y Lâm tới Lăng gia vừa nói.
Tiêu Y Lâm mỉm cười ngọt ngào, trong lòng có một loại cảm giác khó hiểu không nói nên lời. Nhị thúc của mình cùng đường ca có đôi khi cũng bó tay bó chân cố kỵ Lăng gia, chỉ có hắn, tên gia đinh này liều lĩnh đứng ra tìm Lăng Dũng gây phiến toái. Lúc này Tiêu Y Lâm cảm thấy, tìm Hứa Phong làm gia đinh là quyết định sáng suốt nhất của nàng.
Hứa Phong cùng Tiêu Y Lâm thẳng tắp tiêu sái đi đến của lớn của Lăng gia. Gia đinh canh cửa Lăng gia nhìn thấy Tiêu Y Lâm giật mình, nghĩ thầm không phải nữ nhân này không phải mới bị thiếu gia đùa giỡn cho khóc sao? Làm sao còn dám tới đây? Tự mình đưa tới cửa không sợ thiêu gia của mình đùa giỡn tiếp sao?
Nghĩ tới đây cả đám không khỏi hèn mọn cười lên. Chỉ bất quá thấy Hứa Phong bên cạnh trong mắt mang theo vài phần không thích.
“Ôi! Không phải đây là Tiêu gia Nhị tiểu thư sao? Sao vậy? Không nỡ xa thiếu gia của chúng ta sao?” Một cái gia đinh hăc hắc cười tà.
“Ngươi…” Tiêu Y Lâm mặt đỏ tới mang tai, muốn mở miệng cải cọ, lại bị Hứa Phong lôi kéo tay nàng cắt đứt, Hứa Phong trực tiếp lộ ra vài nụ cười hòa thiện, hướng về Tiêu Y Lâm nói: “Nhị tiểu thư! Cùng mấy tên chó săn này nói làm gì?”
Nói xong,Tiêu Y Lâm ở bên cạnh Hứa Phong mở to mắt nhìn bên trong, một quyền thẳng tắp đấm vào trên người một cái gia đinh bên cạnh, một quyền này đấm xuống cái gia đinh bay thẳng tới cửa hộc máu, cửa từ từ mở ra.
Một màn này làm cho mọi người không kịp phản ứng, cho dù ai cũng không nghĩ đến thiếu niên văn nhược này lại đột nhiên động thủ. Lăng gia đã tồn tại ở đây không biết đã bao nhiêu năm, từ trước cho đến bây giờ chưa có người nào dám phá cửa chính Lăng gia.
Nhưng hôm nay bọn họ lại chừng kiến, tiểu tử này lại cư nhiên không thèm nói một câu đã đập phá đại môn.
Một số người đang đứng xem thấy một màn này đều mở to mắt ra nhìn Hứa Phong, nghĩ thầm tiểu tử này ăn gan hùm mật gấu hay sao?
Nhưng rất nhanh hành động tiếp theo của Hứa Phong làm bọn họ một lần nữa kinh sợ không thôi, chỉ thấy Hứa Phong cái gì cũng không nói, từng quyền xuất ra đánh cho gia đinh toàn bộ hộc máu, sau đó trực tiếp bước thẳng vào Lăng gia.
Tình huống như thế làm cho người ta hiểu ra, mọi người liếc mắt nhìn nhau: Trời ạ? Tiểu tử này nghĩ rằng một người có thể đại náo Lăng gia sao?
Hành động cực kỳ kiêu ngạo của Hứa Phong, làm cho đám gia đinh luôn luôn lười nhác không kịp phản ứng. Đáy lòng bọn họ không thể tin được không có người nào dám tới Lăng gia quấy rối, nhưng sự thật rõ ràng xảy ra trước mắt.
“Chết tiệt!” Một ít gia đinh tiến lên bao vây Hứa Phong lại, muốn vây bắt Hứa Phong.
Hứa Phong đáy lòng cười lạnh, nghĩ thầm một đám huyền giả không có khí lực trong mắt hắn chẳng khác gì kiến hôi. Muốn vây bắt hắn trừ khi là vận dụng tới vũ khí tầm xa, tỷ như cung tên. Bằng không căn bản không tạo ra thương tổn nào cho hắn.
Nhưng phủ đệ phạm vi nhỏ hẹp như vậy, căn bản không thích hợp vận dụng cung tên.
Hứa Phong tay lôi kéo Tiêu Y Lâm, một tay không ngừng vung kiếm, bảo kiếm lướt lướt tới đâu máu văng theo tới đó, vốn gia đinh bao quanh Hứa Phong hoảng sợ không dứt, giờ mới hiểu được thiếu niên này kinh khủng tới mức nào, căn bản không ai dám lại gần Hứa Phong.
Hứa Phong bằng vào lực lượng người để cho mấy chục gia đinh vây quanh nhường ra con đường, đám người ngoài cửa nhìn thấy bên trong đại môm, mọi người kinh ngạc chứng kiến màn này.
“Lăng Dũng! Nếu ngươi không ra ta sẽ hủy diệt Lăng gia ngươi!” Hứa Phong đứng ở đó không nhúc nhích âm thanh vang lên ở phủ đệ Lăng gia. Những gia đinh này chút khí lực cũng không đạt tới, căn bản không phải lực lượng chủ lực Lăng gia, chỉ sợ cho dù là thượng tầng của đám gia đinh cũng không nghĩ tới, sẽ có người của Tiêu gia tới quấy rối cho nên không kịp phản ứng.
Quả nhiên sau khi Hứa Phong hô xong, thì có một quản gia mang theo đám gia đinh xông tới vây quanh Hứa Phong lai.
“Nhị quản gia! Tiểu tử này đánh Lăng gia chúng ta!” Thấy Nhị quản gia xuất hiện, một cái gia đinh chạy đi hô.
Người bị gọi Nhị quản gia, nhìn chăm chú ngó chừng Hứa Phong cùng Tiêu Y Lâm, hường về đám gia đinh sau lưng quát “ Cùng tiến lên, đem tiểu tử này thu thập cho ta”
“Không biết tự lượng sức mình”
Hứa Phong nhìn đám gia đinh đang lao về phía mình đánh tới, lợi kiếm trong tay vung lên không hề hoa mỹ hoàn toàn là thành lực lượng đánh ra, Hứa Phong vừa chém ra, bất kỳ một gia đính nào có can đảm lại gần Hứa Phong, đều lưu lại vết máu, Một vòng lấy Hứa Phong làm tâm xung quanh đều là vết máu. Một màn này làm cho Nhị quản gia kinh hãi không thôi, đột nhiên nghĩ tới người kinh hô: “Ngươi là Hứa Phong?”
“Ngươi biết ta?” Hứa Phong nhìn hắn cái nói, nếu biết là tốt rồi mau kêu Lăng Dũng ra đây.
Thấy Hứa Phong thừa nhận, Nhị quản gia trong lòng nhảy lên. Hứa Phong chiêu đánh bại Diệp Hổ mặc dù không lâu lắm, thậm chí chưa có truyền vào Lăng gia. Nhưng hắn mới ra Lăng gia mua sắm, hắn trên đướng cái nghe được tin tức kia. Lấy một chiêu đánh thắng Diệp Hổ sắp bước vào thập phẩm, này là thực lực bực nào?
Nhị quản gia mặc dù kinh hãi, nhưng lại tự lấy tinh thần gầm lên: “ Hứa Phong! Ngươi không nên ỷ có mấy phần thực lực là muốn làm gì làm. Lăng gia muốn gϊếŧ ngươi vẫn rất dễ dàng.”
“Có phải dễ dàng hay không ta không biết! Hôm nay ta chỉ muốn kêu Lăng Dũng!” Hứa Phong thản nhiên nói, lợi kiếm trong tay vung lên đâm về cái gia đinh đánh lén hắn. Một kiếm đâm lên người hắn, tên gia đinh đau đớn không thôi đồng thời máu trên người cũng bắn ra.
Tình huống như thế, làm cho đám gia đinh vốn định đánh lén Hứa Phong vội vàng ngừng chân lai.
“Ngươi…” Nhị quản gia tức thì nóng giận, chưa từng gặp qua người nào lớn lối như thế dám ở cái trấn nhỏ này đập phá Lăng gia, bọn họ chưa từng gặp qua, Tiêu gia lão gia cũng không dám. Nhưng cái mao đâu tiểu tử này lại dám, đúng là nghé con không sợ hổ!
“Ta đếm tới ba! Nếu hắn không ra ta sẽ gϊếŧ hết mọi người!” Hứa Phong nhìn Nhị quản gia nói.
Trong lòng Nhị quản gia đang cực kỳ kinh hãi, Hứa Phong hô: “Ba!”
Hứa Phong trực tiếp hô ba, một kiếm thẳng tắp đâm về một tên gia đinh, gia đinh này căn bản không thể tránh được, bị Hứa Phong kiếm gϊếŧ chết. Co quắp trên mặt đất tràn đầy máu tươi.
Tiêu Y Lâm thấy Hứa Phong đột nhiên kêu liền gϊếŧ người, nàng không khỏi lôi kéo tay Hứa Phong nhắc nhở:“ Hứa Phong! Ngươi quên đếm … rồi”
“Nga! Phải Không? Ý không tốt! Khi ta còn nhỏ không học giỏi lắm!” Hứa Phong rất vô tội nói.
Những lời này thiếu chút nữa làm cho Nhị quản gia té xỉu, ngươi không học giỏi? Chẳng lẽ lại dùng người của chúng ta bồi dưỡng lại?
“Như vậy đi! Rất xin lỗi, dù sao ta mới sai có một lần thôi mà!” Hứa Phong hướng về đám gia đinh nói.
Những lời này trong nháy mắt làm cho đám gia đinh hoảng sợ lui lại mấy bước, mới sai có lần? Người của chúng ta chết rồi cũng không thể sống lại lần nữa!
Hứa Phong thấy những người này lui về phía sau, hừ lạnh tiếng nói: “ Lăng Dũng, ngưới nếu lại không chịu xuất hiện, cũng đừng có trách ta.”
Hứa Phong cười lạnh tiếng, nhìn Lăng gia nóc nhà có bóng người chớp động, hừ tiếng lôi kéo Tiêu Y Lâm núp vào phía dưới mái hiên. Nghĩ thầm cái ngươi vọng tưởng trên nóc nhà lấy cung tên đối phó ta, chẳng lẽ ta đi đứng làm mục tiêu cho cai ngươi sao?
Rất hiển nhiên, Hứa Phong núp dưới mái hiên, tầm nhắm người trên nóc nhà liền biến mất không cách nào bắn tới Hứa Phong, điều này làm cho bọn họ tức giận.
“Nhị tiểu thư! Người so với ta thông minh hơn, người tới đếm nha!” Hứa Phong hướng về Nhị tiểu thư cười cười, ánh mắt chuyển hướng nhóm người của Nhị quản gia, trong mắt mang theo lãnh ý.
Nhị quản gia thấy Hứa Phong đứng dưới mái hiên, lần đâu tiên cảm thấy mái hiên vì bọn họ chắn gió che mưa là dư thừa. Thực lực tiểu tử này, trừ công kích từ xa cái khác là vô dụng.
“A…” Đang trong thời điểm Nhị quản gia nhức đầu, lại có gia đinh té trên mặt đất.
Tiêu Y Lâm thấy cái gia đinh tử vong, nàng trừng mắt nhìn Hứa Phong nói: “ Ta còn chưa có đếm mà?”
“A! Ngươi không phải vừa mới đếm trong lòng sao? Ta cảm thấy được!” Hứa Phong nói.
Nhị quản gia thật sự muốn hộc máu, nghĩ thầm như vậy cũng tính được sao?