Edit: Phúc Vũ
Cho nên Niếp Thập Tam chuyển hướng sang Tạ Thiên Bích: “Ngươi nói đi.”
Tạ Thiên Bích giản lược châm chước: “Chúng ta hợp lực giết yêu phụ. Định giết luôn Thẩm Mặc Câu, ta dùng Lôi Chấn Tử cài bẫy, Đường sư huynh khinh thường, một mình cùng Thẩm Mặc Câu luận bàn mấy chiêu, sau đó ba người chúng ta liên thủ cũng bị hắn đánh bại, trốn thoát trở về.”
Đường Nhất Dã bổ sung thêm vài điểm: “Thất Tinh Hồ đích thực thập phần yêu tà, Lưu Sương kia lấy sắc mê hoặc người. Tạ sư huynh dùng thi thể làm mồi nhử. Tiểu Khuyết khi giáp mặt lại nói Thẩm cung chủ thích hợp làm nam sủng.”
Mới nói được mấy câu ngắn ngủn đã bị Tô Tiểu Khuyết nhảy vào họng: “Đúng a! Yêu phụ kia ngay cả quần cũng không thèm mặc!”, “Lấy thi thể làm mồi nhử cũng không có gì là không đúng!”, “Ta có nói gì đâu a!”
Nhân lúc Đường Nhất Dã nghỉ miệng một chút để thở, còn nhu thuận vuốt mông ngựa (nịnh bợ ^^!): “Thẩm Mặc Câu kia võ công kém xa Niếp thúc thúc nga.”
Niếp Thập Tam không để ý tới hắn, nói: “Ba người các ngươi đem chiêu thức lúc đó tái diễn một lần cho ta xem.”
Ba người liền coi Niếp Thập Tam là Thẩm Mặc Câu, bạo phong sậu vũ tấn công tới tấp. Tô Tiểu Khuyết cũng tránh không khỏi, chỉ có thể mang thương tích mà xung trận, trong lòng cực kỳ bực dọc, trộm mắng cả Niếp Thập Tam.
Đấu xong, Niếp Thập Tam nói: “Ba người các ngươi tài không bằng người, thua là đúng.”
“Bất quá Thiên Bích mấy đao kia biến hóa rất tốt, Nhất Dã cũng không nên ngoan cường đấu nội lực với hắn, nên biết Thẩm Mặc Câu cực kỳ am tường Nhập Bát Tinh Kinh, nội lực hơn xa các ngươi.”
“Hai đao cuối cùng các ngươi vì cứu Tiểu Khuyết, bất chấp an nguy của bản thân, trong lúc vô tình đã hô ứng phối hợp bù đắp sơ hở lẫn nhau, ngược lại vô cùng hiệu quả.”
Trầm ngâm một lát: “Sau này nếu có cơ duyên, chi bằng hợp luyện một bộ đao pháp thử xem.”
Vừa dứt lời, Tạ Thiên Bích cùng Đường Nhất Dã đã đồng thanh: “Không.” (Niếp : mấy đứa hỗn quá >”