Tề Điềm lúc thì cảm giác bản thân tỉnh táo chung quanh tiếng động nhỏ cỡ nào cũng nghe rõ mồn một chỉ là thân thể lại không thể động.Lúc thì lại như có một hắc động hút lấy y kéo tuột xuống,đôi khi thân thể lạnh buốt chốc chốc lại nóng rần cả lên.
Chờ đến khi y thật sự…tỉnh lại thì đã tối.Không biết hiện đang canh mấy,y chỉ cảm thấy ngón tay của mình có thể động,thân thể cũng dần dần có cảm giác trở lại.Chẳng qua thân thể mềm nhũn muốn chống người lên nhưng không có sức cuối cùng đành phải tiếp tục nằm xuống.
Bắc Phong thổi đến khiến cửa sổ va nhau kêu bộp bộp,mỗi một lần đều rất lớn.
Cho nên Tề Điềm mở mắt một chút,nhắm mắt một chút chờ đến trời sáng.Không biết nhớ ra cái gì đó,trong bóng tối khóe miệng câu khởi nụ cười thản nhiên.
Trong phòng từ từ sáng lên như thần sắc của Tề Điềm vẫn trắng bệch như cũ nhưng có nét hớn hở vui mừng.
Mà nơi khác Tiểu Chuẩn Tử vừa ngáp dài vừa mang theo phần cơm hướng gian phòng mà đi.Kể từ khi Phụng tổng quản phái hắn đến nơi đây chiếu cố người trong phòng đã năm ngày.Tông thái y cũng nói y đã trải qua giai đoạn nguy hiểm tiếp theo sẽ tỉnh. Bất quá rốt cuộc lúc nào mới tỉnh đây? Tiểu Chuẩn Tử không biết bệnh của Tề Điềm là do quỳ trong tuyết một thời mà có,trong lòng còn tự nói thầm,mặc dù mỗi lần mây mưa bệ hạ không biết tiết chế nhưng thoáng cái đem người đả thương thành như vậy hẳn không phải đâu ha.Tiểu Chuẩn Tử nghiêng đầu,ánh mắt nhìn sang sân,cảm thấy sân có chút không đúng,nghiêng mắt nhìn thêm lần nửa mảng tuyết mỏng phủ khắp nơi trong viện,hôm nay ánh mặt trời phủ lên mảng tuyết khúc xạ lên băng trên cành nên đặc biệt trắng đến lóa,Tiểu Chuẩn Tử tự nhủ: “Tuyết rốt cuộc đã ngừng rơi.”
Một lát sau Tiểu Chuẩn Tử đi vào phòng,đến bên giường nhìn một chút,công tử trên giường công tử đã tỉnh rồi a,ánh mắt đen nhánh mà thâm trầm nhìn hắn,bị một đôi mắt như vậy nhìn,Tiểu Chuẩn Tử sửng sờ một chút mới kịp phản ứng: “Công tử,người tỉnh rồi?”
Nghe được ai đó đang hỏi,Tề Điềm há hốc mồm nhưng không phát ra được thanh âm nào.
Nhìn bộ dạng của y,Tiểu Chuẩn Từ bèn nói: “Công tử là quá lâu không nói gì nên mới khó phát âm nha.” Quay đầu lại từ g cơm lấy ra cháo loãng cùng mấy món ăn dùng kèm,bưng đến bên giường,từng miếng từng miếng đút cho y ăn.Ăn xong cháo lại hầu hạ uống thuốc.
Trong lúc dọn dẹp đồ trên bàn Tiểu Chuẩn Tử không nhịn được lại nghĩ,dĩ vãng cứ hôm sau Tông thái y sẽ tới một chuyến.Hiện tại nếu công tử đã tỉnh,có phải hẳn nên gọi Tông thái y tới thêm một chuyến nửa.Nhưng mình đi gọi thì ai đến chiếu cố công tử đây?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ lại nghe thấy vị công tử trên giường phát ra một chút thanh âm.
Bận rộn quay đầu lại đi tới bên giường hỏi: “Công tử có chuyện gì cần phân phó ạ?”
” Lúc nào bệ hạ mới tới đây?” Trên giường người nọ cúi thấp đầu,mái tóc đen nhánh rũ xuống trước ngực chỉ để lộ một bên mặt.
‘Ack’Tiểu Chuẩn Tử ngây ra một lúc,nghĩ tới dạng như bọn họ được bệ hạ ân sủng sợ nhất bị thất sủng,thế là cẩn thận tìm câu chữ thích hợp: “Chờ thân thể công tử khá hơn chút,bệ hạ sẽ tới.” Nói xong,nhẹ nhàng thở dài một hơn,lý do này cũng không tệ lắm nhỉ.
Trên giường người nọ ngồi một hồi,rồi lại mở miệng:”Vậy dẫn ta đi gặp bệ hạ.”
Tiểu Chuẩn Tử như nghe được một chuyện kỳ lạ nhất trên đời,ồ lên một tiếng,mới nói: “Công tử,người chỉ có thể chờ bệ hạ triệu kiến chứ không thể tự đi gặp bệ hạ.”
Nhưng công tử làm như không nghe thấy,vịn giường gian nan đứng lên,khi đứng được thì đã thở hổn hển,trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng liền muốn ra ngoài.
Thấy chuyện không xong Tiểu Chuẩn Tử sốt ruột muốn ngăn: “Công tử muốn đi đâu,thân thể người còn rất yếu.”
“Dẫn ta đi gặp bệ hạ.”
“Công tử,này..này không hợp quy củ trong cung,dù người có đến được những thị vệ kia cũng sẽ không cho người vào. Huống chi hôm nay mồng một,bệ hạ phải thượng triều,người không nên đến.”
Tiểu Chuẩn Tử nhìn người nọ dừng lại ở cửa,ngón tay bám chặt cạnh cửa cũng chầm chậm trượt xuống,thử thăm dò hỏi: “Nếu không buổi chiều nô tài đến nói cùng Phụng tổng quản một tiếng thông báo công tử đã tỉnh,xem ý Phụng tổng quản thế nào?”
Tề Điềm nhìn sang Tiểu Chuẩn Tử,trong lòng Tiểu Chuẩn Tử lập tức vang lên lộp bộp,cảm thấy đôi mắt của người nọ thật có thể thu hồn phách con người.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tài là Tiểu Chuẩn Tử.”
“Làm phiền công công thông bẩm.”
Tề Điềm lại từ từ đi trở về bên giường,dựa vào mép giường lập tức nhắm mắt lại.
Khi Tiểu Chuẩn Tử câm đồ ra cửa trước,không nhịn được quay lại nhìn y một chút,con người của y thoạt nhìn vừa lãnh vừa tĩnh dường như bên ngoài hóa không ra tuyết,làm cho người ta cảm thấy cố gắng thế nào cũng không thể ấm áp.
Giờ ngọ,Tiểu Chuẩn Tử đưa theo Tông Bạc Minh tới.Tề Điềm đang nằm ở trên giường ngủ,Tông Bạc Minh soải tay bắt mạch cho y,ai ngờ Tề Điềm lại tỉnh.Sau khi để Tông Bạc Minh bắt mạch ổn thỏa mới mở miệng nói: “Tông thái y.”
Lúc này bàn tay Tông Bạch Minh đã rời khỏi y,thản nhiên hỏi: “Tề công tử tỉnh?.” Vì Tề Điềm là đứa bé sinh non nên khi ra khỏi bụng mẹ liền mang căn bệnh suy nhược lâu ngày.Khi đó Tề tướng quân vẫn có chút áy náy với mẫu thân bọn họ nên từng len lén mời Tông Bạch Minh bắt mạch cho Tề Điềm.
Tông Bình Minh viết xong đơn thuốc liền giao cho Tiểu Chuẩn Tử,căn dặn hắn đi hốt thuốc.
“Tề công tử,làm sao ngươi lại có......”Vừa mở miệng liền lúng túng,chẳng lẽ thẳng thừng hỏi y làm sao có bò lên long sàng thiên tử sao?
Nhìn Tề Điềm chỉ lẳng lặng nằm trên giường,Tông Bạch Minh nhớ lại khi đó chế thuốc cho thiếu niên này,trong dược rõ ràng cho thêm vị Hoàng Liên thế nhưng y luôn hướng về phía mẹ nói thuốc do Tông thái y chế lúc nào cũng có chút ngọt,là thứ dễ uống nhất.
Cũng vì tính tình như vậy đối với căn bệnh suy nhược lâu ngày tổn hại vô ích.Lắc đầu một cái,Tông Bạc Minh xoay người chuẩn bị ra cửa.
“Tông thái y ——”
Nghe tiếng gọi,Tông Bạc Minh quay đầu lại nhìn.
Tề Điềm đã từ trên giường ngồi dậy,chăn trợt xuống để lộ hàn y màu đen bên trong,sóng mắt khẽ nhúc nhích nhìn Tông Bạc Minh nói: “Đừng nói cho mẹ ta biết.”
…….
Tiểu hàn noãn,xuân đa hàn,tiểu hàn hàn,lục súc an.
Tiểu hàn ấm áp,sang năm đầu mùa xuân tất có một đợt rét tháng ba,đến lúc đó cây non sẽ chết rét,thu hoạch cũng không trông cậy được.
Tiểu hàn lạnh,đầu mùa xuân ấm áp,từ cung điện hoàng cung cho tới dân chúng phố phường hết thảy đều vui mừng,mèo ở nhà không ra khỏi cửa còn hơn chết đói trong năm tới.Huống chi đại đức đất đai màu mỡ,con dân lấy ngũ cốc làm thức ăn,sang lập thu thu hoạch cũng không tồi ít ra có thể chống đỡ qua mùa đông.Dù có một số nơi đất đai cằn cỗi,chính quyền địa phương cũng sớm báo cáo.
Nhưng chỉ mới qua đầu mùa đông,hoàng đế bệ hạ lại nghe thấy tin tức không vui.
Thời điểm trong kinh thành đổ trận tuyết đầu tiên,phía Tây Khuyển Nhung thế nhưng phát tới tấu đồng cầu cứu.Khuyển Nhung không phải con dân đại đức mà là dân tộc du mục,thần phục lúc tiên đế tại vị.Nhiều năm qua dâng tấu chương xưng thần,cung kính có thừa,mỗi năm cống nạp cũng không ít,tặng không ít đồ vật ly kỳ tới đây.
Mồng một lâm triều,Biên Châu Mục _Ninh Tư Tu khải tấu.Khuyết Nhung chịu nạn tuyết đã lâu,phòng ở nghiêng sập,một số gia súc gần như diệt sạch cũng không có dấu vết cầm thú,có thể nói dân chúng nơi đấy không ngày nào no bụng,người chết đói không sao tả xiết.Mặc dù nhân dân Khuyết Nhung vạm vỡ,xưng thần với thiên triều chúng ta.Nhưng khó mà bền vững làm khó dễ chúng ta,với lại Biên Châu cùng Khuyển Nhung giáp giới,ắt hẳn khởi đầu từ Biên Châu.
Hoàng đế nhìn mười hai chuỗi trân châu lại nhìn thoáng qua Ninh Tư Tu _Biên Châu Mục.
………..
Vân yến phi bào,đới mũ màu xanh,vóc người thon dài,một đường mạo hiểm phong tuyết từ Biên Châu mệt mỏi rong đuổi chạy tới kinh thành.Trên đường chết tổng cộng ba con ngựa tốt,có thể nói yêu dân như con đi.Chẳng qua khuôn mặt kính cẩn,nghiêm túc nhìn không chút thú vị.
Chờ sau khi Ninh Tư Tu nói câu cuối cùng xin bệ hạ sớm thánh tài,hoàng đế mới hắng giọng một cái,nói: “Chúng ái khanh cảm thấy chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Người mặc quan bào nhị phẩm tướng quân Long Hổ chỉnh y phục ngay ngắn,bước ra khỏi hàng:”Vi thần cho rằng chúng ta không cần viện thủ,vừa lúc nhân cơ hội này......”
Một cuộc biện luận dữ dội lại không mất trật tự trình diễn tại đại điện.
Hoàng đế ngồi trên địa vị cao,vì ngồi xa nên không có ai thấy rõ ánh mắt hắn, mà cho dù có thể thấy rõ thì thế nào,trên đại điện cao quý có ai can đảm dám ngẩng đầu nhìn trộm thánh nhan bất kính bệ hạ? Cho nên giờ phút này vẻ mặt chán đến chết của hắn không ai có thể liên tưởng xuất hiện trên thánh nhan.
Xoa xoa ngọc ban chỉ trên tai,hoàng đế nhớ lại bao năm qua Khuyển Nhung tiến cống rất nhiều rượu nho,ba quang liễm diễm,tơ lụa đều là hàng thượng đẳng.
Đánh giá một hồi,hoàng đế ngồi thẳng lại,cất giọng: “Cũng tốt lắm.”
Giọng nói líu loa cao quý vang lên,sau đó là tiếng thống nhất đồng loạt: “Xin bệ hạ thánh tài.”
Chỉ có giờ phút này mới thấy mọi người đồng lòng.Hoàng đế cong môi nói: “Ta lấy “nhân hiếu” trị thiên hạ.Tuy Khuyển Nhung là ngoại thần nhưng đã quy thuận chúng ta nhiều năm lại rất cung kính.Lần này bọn họ gặp thiên tai chúng ta cũng phảu góp một phần sức,bổn vương sẽ cho người hộ tống lương thực,mười ngày sau lên đường.” Ánh mắt lướt qua trên người mấy vị võ tướng,lại nói: “Chư vị khanh gia yên tâm,ngày sau tự nhiên sẽ có cơ hộ để mọi người lập công trạng.”
Nhìn Biên Châu Mục quỳ tại môn khẩu,nói: “Biên Châu Mục yêu dân như con,không ngại ngàn dặm xa xôi dâng sớ,thật đáng khen,ban thưởng Ðại Uyển lương con ngựa tốt,lập tức lên đường đem công văn đưa đến Khuyển Nhung vương.”
Bị nhìn thấu tâm tư đám võ tướng hai mặt nhìn nhau,Biên Châu Mục mừng rỡ quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng đế nhìn một chút vị trí trống rỗng,rũ mắt xuống.Ngón trỏ ở trên bàn nhẹ nhàng điểm,Phụng An biết ý giọng the thé nói: “Có chuyện thì khải tấu,không thì bãi triều ——”
Sau khi bãi triều đương nhiên Hộ bộ Thượng thư cùng Lễ bộ Thượng thư hấp tấp chạy đến thư phòng.
Hai vị này biết đại thể,phỏng đoán một chút liền biết có chút ít chuyện không tiện bàn ngay trước mặt,đành phải lén xin chỉ thị.Tỷ như số lượng lương thực,ngũ cốc ưu khuyết,nói tại triều sợ rằng ảnh hưởng đến hình tượng của bệ hạ.Thế nhưng sau khi Lễ bộ Thượng thư nghe nói lần này Lục vương đảm nhiệm đại lễ,chân mày chưa hề giản qua.Vị này làm việc không theo như lẽ thường,phải làm sao mới có thể khiến hắn tỏ rõ phong phạm uy nghi của Đại Đức cũng là một vấn đề lớn.
Tiếp nửa chư thần bái kiến bàn luận việc quân cơ.Cứ thế bảy lần tám lượt,thoáng cái thời gian đã đến ban đêm,mồng một hoàng đế phải ngủ lại nơi ở hoàng hậu, đây là quy tắc từ thời tổ tiên,ăn cơm xong hoàng đế sẽ nghỉ ngơi tại chỗ hoàng hậu.
Đợi đến giữa trưa ngày thứ hai,hoàng đế mới có thời gian trống,nhàn nhã dạo chơi.Nhân cơ hội Phụng An liền đem chuyện Tề Điềm tỉnh lại nói ra,đương nhiên không thể nói Tề Điềm muốn gặp bệ hạ mà chỉ báo cho bệ hạ người đã tỉnh,việc còn lại phải xem ý tứ bệ hạ.
Hoàng đế nằm trên tấm thảm gấm lót trên ghế,nhấp một ngụm đông trà Thương Châu,dù sao cũng nhàn rỗi nên quyết định đi xem một chút.
Trích:
Hoàng đế thuận tay quăng y một cái tát,y vẫn không để cho hoàng đế được như ý.Lại chịu thêm nhiều cái tát,lúc này mặt Tề Điềm sưng phồng,khóe miệng có vết máu chảy xuống.